Sao có thể như vậy?
Phương Thế Hoa chợt cảm thấy không ổn, nhưng giờ anh ta không thể tỏ ra yếu thế, chỉ đành dùng tiếng quát tháo để che giấu tâm trạng.
“Sao cái con khỉ! Trần Minh Triết, hôm nay nhất định tôi phải cho anh biết tay…!”
Phương Thế Hoa nói với đám côn đồ đang đứng yên: “Đứng ngẩn ra đấy làm gì, đánh tàn phế thằng ngu này cho tao, mỗi đứa thưởng hai trăm nghìn tệ!”
Có tiền mua tiên cũng được, huống chi còn làhai trăm nghìn tệ!
Đối với đám côn đồ này, hai trăm nghìn tệ là một con số lớn, dù sau khi thấy tên nhãi này cởi đồ, bọn họ cảm thấy dường như anh cũng không phải dạng tầm thường, nhưng đám người này đều là lũ lưu manh lang bạt, có chút bản lĩnh cũng vô dụng, tiền mới chính là tiên là Phật. Vậy nên Phương Thế Hoa vừa dứt lời đã có kẻ xông về phía Trần Minh Triết.
“Người anh em Hoàng Thắng, nếu anh có thể khiến anh ta tàn phế, tôi sẽ cho anh năm trăm nghìn tệ!”
Anh ta thẳng thắn dùng tiền bạc để trao đổi.
Hoàng Thắng nhìn Mặt Sẹo, lúc này gương mặt Mặt Sẹo rất u ám, không buồn nói tiếng nào.
Nhưng lúc này đám người cũng đã xông về phía Trần Minh Triết.
“Anh Trần… anh cẩn thận đấy…”
Trịnh Mãnh vội đứng lên định ra tay, nhưng rõ ràng lần này Trịnh Mãnh đang rất lo lắng.
Kẻ dẫn đần toán người vừa lại gần Trần Minh Triết thì đã bị anh tóm siết lấy cổ.
Sau đó anh lại vươn chân đá bay kẻ đang lao lại gần mình.
A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám côn đồ đầu óc mê muội vị tiền bị đánh bay bốn năm mét, ngã thẳng xuống quầy rượu ngất xỉu.
Thật là mạnh mẽ!
Trần Minh Triết đột nhiên ra tay, khiến đám côn đồ mất tỉnh táo vì hai trăm nghìn tệ phải đứng ngẩn ra.
Đến cả Hoàng Thắng lúc này cũng phải kinh ngạc.
Mà dường như Trần Minh Triết lại không muốn chấp với hạng người như đám côn đồ này, anh bèn chầm chậm buông tay.
Nhưng sau khi buông tay, tên côn đồ bị anh bóp cổ chỉ thấy chân mình mềm nhũn, hắn ngã thẳng xuống đất, người ướt rượt mồ hôi, ánh mắt ban nãy của anh quá đáng sợ, khiến hắn cảm thấy mình như vừa bước xuống Địa Ngục.
Trần Minh Triết chầm chậm tiến lại nhìn Mặt Sẹo đang đứng gần đó.
“Nếu như ông còn muốn tiếp tục giúp đỡ anh ta, tôi chỉ có thể giết ông trước, hoặc ông có thể để đám đàn em của mình đánh chết tôi!”
Trần Minh Triết vừa cất lời vừa chậm rãi bước về phía Mặt Sẹo.
Lúc này dù Mặt Sẹo vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng lòng lại cảm thấy như đang đi đánh trận.
Tên Trần Minh Triết đột nhiên trở nên hung hãn như dã thú, thật là đáng sợ.
Ban nãy khi Trần Minh Triết cởi áo, vết thương lớn trên người anh không thể chứng minh được điều gì, những e là không ai ở đây có thể ra được những cú đòn chớp nhoáng như anh mới nãy.
Trần Minh Triết đã rảo từng bước tới trước mặt Mặt Sẹo.
“Giờ ông có thể cho tôi biết sự lựa chọn của mình rồi chứ?”
“Khốn kiếp, đứng lại đó, nếu không ông đây chém chết mày!”
Lúc này Hoàng Thắng đã rút hẳn một con dao ra, rồi đứng chắn trước Mặt Sẹo, chỉ mặt Trần Minh Triết hét lên.
Trần Minh Triết nở nụ cười lạnh nhạt rồi tiếp tục nhìn Mặt Sẹo.
“Đây là sự lựa chọn của ông sao?”
Nghe vậy, Mặt Sẹo định nói gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn nơi cổ họng không thể thốt nổi.
“Anh Sẹo, tên nhãi này quá ngang ngược, chỉ cần anh nói một câu, chúng em sẽ chém chết tên nhãi này ngay!”
Lúc này ánh mắt Hoàng Thắng tràn ngập sự bạo tàn, Hoàng Thắng vốn là kẻ hiếu chiến, không học hành gì, lúc cùng đường thì đi theo Mặt Sẹo, trước giờ Hoàng Thắng luôn là con dao sắc của Mặt Sẹo, liều mạng hệt như Trịnh Mãnh năm xưa.
Dù ban nãy khi nhìn thấy vết thương và vết đạn trên người Trần Minh Triết, Hoàng Thắng cũng thầm cảm thấy sợ hãi do dự.
Nhưng thấy Trần Minh Triết ra tay dứt khoát, hơn nữa còn lao thẳng về phía Mặt Sẹo, đương nhiên Hoàng Thắng không thể trơ mắt ngồi nhìn, bèn rút thẳng dao lao tới trước mặt Trần Minh Triết.
“Anh Sẹo, phải giết tên này, nếu hôm nay không giết thì về sau chắc chắn anh ta sẽ báo thù, có vẻ anh ta là hạng người cực kỳ tàn bạo, có khi còn rất liều mạng nữa!”
Lúc này Phương Thế Hoa đang đổ dầu vào lửa, nhưng Trần Minh Triết còn chẳng buồn đưa mắt nhìn anh ta.
Anh chỉ bình tĩnh đưa mắt nhìn Mặt Sẹo đang đứng sau lưng Hoàng Thắng.
Mặt Sẹo đúng là một kẻ đáng gờm.
Trong lúc Trần Minh Triết đang nhìn mình, Mặt Sẹo cũng đã nhanh chóng đưa ra quyết định mà mình cho là đúng.
Những người ở đây đêm nay đều là người của Mặt Sẹo, mà hai kẻ trước mặt lại có một người từng là đối thủ, giờ người này đã đi theo anh Phi, nhưng nếu bị dồn vào đường cùng thật thì Mặt Sẹo chỉ có thể giết người diệt khẩu. Kẻ còn lại là một tên lạ mặt Mặt Sẹo không hề hay biết, nhưng Mặt Sẹo là kẻ từng lang bạt nhiều năm, vừa liếc hắn ta đã biết ngay chắc chắn người này không phải kẻ chịu nhún nhường để yên cho người khác.
Nếu đã đụng phải người này thì chắc chắn có chết anh cũng không buông tha cho hắn ta!
Vậy nên gương mặt hắn trở nên u ám.
“Hoàng Thắng, không được để hai người này sống!”
Lúc thốt nên lời này, giọng nói Mặt Sẹo vô cùng lạnh lẽo, nhưng lại cực kỳ tỉnh táo.
Hắn là kẻ như vậy đấy, chỉ cần đã quyết định điều gì, hắn sẽ không thay đổi, dù có sai hắn cũng sẽ tự gồng gánh chịu đựng.
Từ giờ phút Mặt Sẹo bước ra, hắn đã biết chuyện này đã vượt khỏi phạm vi mà mình và Phương Thế Hoa đã dự tính từ trước.
Vì Trịnh Mãnh cũng bị kéo vào.
Lúc này Trần Minh Triết sói đội lốt cừu lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn chỉ có thể ra tay tới cùng!
Hoàng Thắng nghe vậy bèn lập tức đưa mắt ra hiệu cho đám người đứng quanh.
Lúc này đám côn đồ đều đã rút những con dao đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Đối với đám lang bạt đầu đường xó chợ thì đây là vật dụng thiết yếu.
Tình cảnh này đã hoàn toàn vượt quá những gì Trịnh Mãnh dự tính.
Trịnh Mãnh hoàn toàn không ngờ hiện tại Mặt Sẹo lại điên cuồng tới thế.
“Mặt Sẹo, ông làm cái quái gì vậy, ông có biết anh Trần là người thế nào không? Ông đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”
“Cậu im mồm lại cho tôi!”
Không biết Mặt Sẹo lôi ở đâu ra một con dao, hắn ta chỉ thẳng về phía Trịnh Mãnh đang bảo vệ Bạch Diệp Chi: “Trước đó ông đây đã cho cậu cơ hội rồi, giờ cậu lại muốn chết cùng thằng nhãi này, Mặt Sẹo tôi cũng chẳng muốn bị người ta ghi thù, vậy nên chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc thôi!”
Trong lúc cất lời, hắn đã vung con dao sáng loáng trong tay.
“Ra tay đi!”
Nhưng lúc Mặt Sẹo thốt hai chữ “ra tay” thì có một tiếng nổ vang vọng bên ngoài Kim Sắc Dương Quang, đến cả mặt đất trong phòng khách cũng phải rung chuyển, sau đó, ánh đèn pha chói mắt đã soi rọi căn phòng khách.
Tiếp tới, có tiếng mở cửa xe liên tục vang lên.
Một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen vội vã tiến vào.
Sau lưng người này là ít nhất bốn năm tay đàn ông mặc vest đen khác.
Khí thế của họ khiến đám người Mặt Sẹo phải kinh khiếp.
Người đàn ông cao lớn áo gió thấy cảnh tượng trước mắt bèn tức tốc liếc nhìn xung quanh, thấy một chàng trai trẻ để trần thân trên đang đứng đưa lưng về phía mình.
Đến một kẻ kiệt xuất dũng mãnh như người này cũng phải giật mình trước vết thương bắt mắt sau lưng Trần Minh Triết.
Người này lập tức tiến về phía chàng trai đang đưa lưng về phía mình.
Mặt Sẹo nhìn rõ người tới là ai, bèn tức tốc tiến lại.
“Anh Phi, sao anh lại tới đây vậy!”
Đoàn Phi!
Vị vua của thế giới ngầm Tân Thành.
Đến một tên côn đồ ngang ngược như Mặt Sẹo cũng chỉ có nước quỳ xuống cầu xin trước mặt Đoàn Phi.
Vì trong mắt Đoàn Phi, Mặt Sẹo yếu ớt hệt như một đứa trẻ sơ sinh vậy, Mặt Sẹo cũng biết rất rõ điều này.
Hắn ta chỉ đang vật lộn kiếm cơm dưới chân anh Phi thôi!
“Cút!”
Thấy cảnh này, lại thêm cả lời báo cáo của Lưu Oánh khi trước, sao Đoàn Phi có thể không biết chuyện gì vừa xảy ra chứ.
Đoàn Phi chỉ hận không thể đâm chết Mặt Sẹo ngay tại chỗ.
Nếu đắc tội với anh Trần, thì Đoàn Phi hắn ở Tân Thành là rồng nhưng cũng chẳng bằng con kiến khi so với đám người qua đường ở Yên Kinh.
Hơn nữa ban nãy thấy được vết thương trên lưng Trần Minh Triết, hắn đã biết e rằng chàng trai này còn đáng sợ hơn mình nghĩ nhiều!
Vậy nên hắn gần như phải bước vội tới trước mặt Trần Minh Triết.
“Anh Trần, xin lỗi anh, tôi đã tới muộn rồi!”
Trần Minh Triết đứng đó, không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh thốt: “Không muộn, vừa kịp lúc!”
Vừa nói, Trần Minh Triết vừa lạnh nhạt nhìn Phương Thế Hoa đang bắt đầu run rẩy.
“Phương Thế Hoa, tôi vốn đã chẳng muốn tính toán với anh, nhưng anh năm lần bảy lượt gây hấn với tôi, lần này anh đã chạm tới giới hạn của tôi.”
Nghe vậy, Đoàn Phi đứng kính cẩn bên cạnh Trần Minh Triết bèn liếc mắt nhìn Phương Thế Hoa.
Rầm!
Phương Thế Hoa sao còn đứng vững nổi, anh ta biết e là lần này mình tiêu rồi.
Đây chính là đàn anh xã hội đen đứng đầu thế giới ngầm Tân Thành, Đoàn Phi.
Đến cả Mặt Sẹo mà anh ta luôn dựa dẫm ỷ lại giờ cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
Anh ta nào còn dám đứng nữa?
“Tôi…tôi…”
Trần Minh Triết nhìn Phương Thế Hoa quỳ trên mặt đất, gương mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh.
“Ban nãy bàn tay nào của anh đã xé quần áo Diệp Chi?”
Hả?
Phương Thế Hoa thoáng ngơ ngác.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Minh Triết với gương mặt bình tĩnh nhưng giờ phút nào chẳng khác nào ma quỷ, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Bốp!
“Anh Trần hỏi mày đấy, không nghe thấy à?”
Á!
“Tay này, tay này…”
Phương Thế Hoa là thiếu gia sống trong nhung lụa, nào chịu nổi bạt tay của Đoàn Phi, vừa ăn đòn miệng đã rịn máu, vậy nên anh ta vội chìa tay phải ra.
Trần Minh Triết bình tĩnh gật đầu.
Rồi anh lạnh nhạt cất lời: “Chặt đi!”