Chương 169: Muốn trở mình đâu có dễ vậy!
Tối ngày hôm đó.
Tại một trụ sở cao cấp nào đó ở Tân Thành.
Một gã đàn ông trung niên thân hình cường tráng đang ngâm mình trong trụ sở.
Bên cạnh là mấy người phụ nữ đang mát xa đấm lưng cho gã, cô nào cô nấy dáng dấp đều yêu kiều quyến rũ, ăn mặc nóng bỏng.
Bồn tắm không lớn lắm, phía đối diện có hai người đàn ông trung niên tuổi khá lớn.
Nào phải ai khác, đó chính là ông chủ của công ty rượu Bá Vương Lý Trường Hà và Bạch Dũng Thắng chỉ mặc độc một cái quần đùi hoa.
"Chủ tịch Lý, cậu Trần đó là Trần Minh Triết thật sao? Theo như những tài liệu tôi tìm hiểu được thì Trần Minh Triết này cũng chỉ là một tên ở rể nhà họ Bạch mà thôi, dường như không có gì đặc biệt. Cậu ta chính là người dám gọi điện cho ông Tôn rồi bắn chết Tôn Bân sao?"
Gã đàn ông trung niên có thân hình cường tráng đó hơi cử động cơ thể, hình xăm dữ dằn vô cùng nổi bật trên người gã cũng chuyển động theo, trở nên sống động như thật trong phòng tắm nước nóng, khiến người ta nhìn qua mà cứ tưởng như thật, dường như những con rắn độc đang uốn lượn trên đó cứ như đang nhìn chằm chằm vào mình.
Những người phụ nữ đứng sau mát xa đấm lưng cho gã đều vô cùng dè dặt, cực kỳ sợ hãi.
"Là thật đó, anh Xà, vô cùng chính xác, nếu không tin thì để giám đốc Bạch kể rõ cho anh".
Gã xăm hình rắn đầy người, được gọi là anh Xà này lập tức nhìn Bạch Dũng Thắng mặc quần đùi hoa nhìn có vẻ thận trọng trước mắt, hỏi: "Phải rồi, ông cũng là người nhà họ Bạch, hơn nữa ban đầu ông Tôn nói tình trạng này cũng do ông báo lên. Tôi biết thằng nhãi Tôn Bân cũng tới Tân Thành vì ông, nhưng không ngờ vừa tới Tân Thành thì đã bị người ta giết chết rồi!"
"Cái này thì... anh Xà… tôi..."
"Chuyện này tôi đã giấu nhẹm đi cho ông rồi, nếu không ông nghĩ rằng ông Tôn sẽ giữ lại cái mạng chó cho ông à. Tôi và Tôn Bân cũng không hợp nhau, tên nhãi đó huênh hoang vênh váo, chết rồi cũng tốt, sau này Tả Xà tôi lại bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Nói đi, sao ông chắc chắn được cậu Trần giết Tôn Bân chính là Trần Minh Triết, tôi nói cho ông hay, cậu Trần này không phải người tầm thường đâu, hơn nữa cho dù ông có lừa được tôi thì lão Tôn Trác Phi cũng không phải tay gà mờ có thể lờ cho qua chuyện được đâu!"
Nghe vậy, Bạch Dũng Thắng suýt nữa thì sợ đái ra quần. Tuy ông ta không ở trong cái ngành này nhưng cũng cũng từng tiếp xúc với những người này không chỉ một lần. Ông ta biết đám này chả phải hạng lương thiện gì, trước đây Tôn Bân đã không dễ chọc rồi, anh Xà đến Tân Thành một cách im hơi lặng tiếng thế này càng không thể dây vào.
"Anh Xà, tôi nào dám lừa anh cơ chứ, cậu Trần chính là Trần Minh Triết, không sai vào đâu được!"
Vừa nãy nghe anh Xà nói vậy, Bạch Dũng Thắng đã không còn đường lui nào nữa rồi, giờ ông ta hơi hối hận, sao ban đầu mình lại đi dây vào cái đám xã hội đen này cơ chứ, nhưng giờ đã không thể lùi bước nữa rồi.
Giờ ông ta chỉ có thể một mực khai rằng người bắn chết Tôn Bân chính là Trần Minh Triết thôi.
Đó cũng chính là cậu Trần thần bí mà bọn họ nói.
Ông ta hoàn toàn chả biết cái gì về cậu Trần thần bí của Tân Thành đó, giờ Bạch Dũng Thắng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó.
Dù sao thì lần này ông ta quyết tâm phải giết chết Trần Minh Triết, sao đó xử gọn luôn cả nhà anh cả.
Lần này tuyệt đối không thể thất bại được nữa.
"Anh cũng biết mà, trước đây tôi có mâu thuẫn với nhà anh cả tôi Bạch Dũng Quang. Tên Trần Minh Triết đó là đứa đi ở rể nhà anh cả tôi, trước đây nó cũng giấu nghề lắm, cũng không hay qua lại với chúng tôi. Thế nhưng vì chuyện của công ty rượu Thanh Tuyền mà nhà anh cả vào làm việc ở tập đoàn Thiên Bách, cũng có nghĩa là kể từ lúc đó, Trần Minh Triết bên ngoài thì thể hiện mình là một tên vô dụng bất tài, nhưng nó ra tay cực kỳ dứt khoát. Trước đây tôi mời Tôn Bân đến Tân Thành là vì nhà anh cả tôi có hai cô con gái, đứa nào đứa nầy đều xinh xẻo lắm. Hơn nữa tôi cũng muốn Tôn Bân dạy cho anh cả tôi một bài học, anh cũng biết về vấn đề người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên Bách mà, tôi muốn nắm chắc cái vị trí người thừa kế này. Trước đây anh tôi còn không vào công ty, nhưng giờ xem ra mẹ tôi sắp nhượng quyền để họ vào công ty rồi".
"Nói vào trọng tâm đi".
Bạch Dũng Thắng vội vàng gật đầu.
"Anh Bân nhắm vào cặp chị em con gái anh tôi, nhưng tối hôm anh Bân đến, anh ta bảo với tôi là tối đó sẽ hành động, kết quả là tối đó Tôn Bân chết. Chuyện này chỉ có Trần Minh Triết là có thể làm được, bởi nó đánh nhau giỏi lắm, còn có cả một chuyện xảy ra trước cũng có thể chứng minh chuyện này".
"Khoảng thời gian trước, mấy tên đàn em của anh Bân muốn báo thù cho anh ta, thuận tiện vơ vét chút tiền luôn, thế nên chúng liền bắt cóc tôi, sau đó bảo mẹ tôi đưa năm mươi triệu tệ đến chuộc tôi. Lúc đó Trần Minh Triết là người lái xe đưa tiền tới, nó còn chả buồn nhìn năm mươi triệu tệ lấy một cái cơ. Sau đó nó túm luôn cổ cái gã cầm đầu lũ ác ôn ấy xách lủng lẳng khỏi mặt đất luôn, suýt nữa bóp ngoẻo thằng cha ấy luôn rồi ấy chứ. Tôi chắc chắn không thể nào quên được đôi mắt đó, chắc chắn nó đã từng giết người, đáng sợ lắm!"
"Hơn nữa tôi còn nghe thấy cái đám đó quỳ rạp trên đất không ngừng xin tha, còn nói cái gì mà cậu Trần ấy..."
Nghe vậy, đôi lông mày đang nhíu chặt của anh Xà từ từ giãn ra, sau đó liền hỏi: "Tên Trần Minh Triết đó giỏi đánh đấm lắm hả?"
Bạch Dũng Thắng vội vàng gật đầu.
"Thật đó anh Xà à. Tôi tận mắt nhìn thấy Trần Minh Triết đánh nhau, tên lão đại đứng đầu đám bắt cóc tôi ấy, bị nó túm lên ném ra xa cả thảy bốn mét liền, không có lấy một dúm sức phản kháng nào, mãi một lúc lâu sau chả lết lên nổi, những tên còn lại nào có dám lên nữa. Thực sự là giỏi lắm luôn..."
"Giỏi lắm? Ha ha ha, được, tôi còn đang lo cậu ta không biết đánh nhau đây này. Đánh được là tốt, để tôi giãn gân cốt chút nào!"
Nói rồi tên Tả Xà đó đứng dậy, cơ bắp rắn chắc trên có thể khiến những người còn lại nhìn mà nuốt nước bọt.
"Ông nói Tôn Bân đến Tân Thành là vì hai con bé hả?"
Bạch Dũng Thắng nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh Xà, chính là hai cô gái này...."
Bạch Dũng Thắng gần như không dám ho he thêm câu nào thừa thãi, lấy điện thoại của mình rồi lật tìm ảnh.
"Anh Xà, anh khỏi lo, Bạch Diệp Chi nhà họ Bạch là cực phẩm nhân gian đấy. Không giấu anh, nói đến chuyện này, con trai tôi Thiên Hào vì cái con bé tên Bạch Tuyết kia, con em gái của Bạch Diệp Chi ấy mà xung đột với Trần Minh Triết. Thằng nhãi đó cũng độc ác gớm, còn đánh gãy xương của con trai tôi cơ, hai ngày trước vừa mới được ra viện đấy".
"Tôi nhất định phải tính cho ra ngô ra khoai món nợ này, còn cả đôi chị em kia nữa, nhất định phải có được!"
Vừa nói Bạch Dũng Thắng vừa mở tấm ảnh ra, nhanh tay đưa tới trước mặt Tả Xà cho gã xem.
Tả Xà là xã hội đen ở Dung Thành, cũng được tính là nhân vật khá máu mặt ở cái đất Dung Thành, có loại phụ nữ nào mà gã chưa từng thấy chứ. Những người phụ nữ mà gã tùy tiện chơi cũng ngồi chật kín một cái xe buýt rồi, hơn nữa toàn là gái trinh nữa chứ.
Cũng chính vì vậy mà khi nghe tin Tôn Bân tới Tân Thành vì hai cô gái, hơn nữa còn vì chuyện đó mà đi tong đời, Tả Xà cảm thấy khá là hứng thú với chuyện này.
Hơn nữa theo những gì hai người này vừa nói, Trần Minh Triết quả thật là cái tên đã ăn hùm mật gấu đã giết chết Tôn Bân.
Lần này gã tới đây chính là vì cái người được gọi là cậu Trần đó, hơn nữa ông Tôn cũng đã nói rất rõ ràng rồi, lần này phải đem đầu của cái tên cậu Trần huyên hoang vênh váo kia về Dung Thành.
Nếu không thì Tôn Trác Phi cũng sẽ không phái cánh tai phải đắc lực của mình là Tả Xà đến Tân Thành.
"Anh Xà, anh xem đi, chính là hai con bé này..."
Tả Xà nhìn hình hai cô gái trong điện thoại, hai mắt sáng bừng lên.
"Anh Xà, tôi nói cho anh nghe này, hai con bé này đều là hàng trinh đấy. Đây là Bạch Diệp Chi, tuy đã kết hôn với Trần Minh Triết rồi nhưng theo tôi biết thì chúng nó ngủ chia giường. Bạch Diệp Chi không để cho Trần Minh Triết đụng vào nó, thế nên hai sáu tuổi rồi mà vẫn còn trinh đấy, mà Bạch Tuyết thì còn trinh chắc cú luôn rồi..."
Thấy cái luồng sáng dâm tà bắn ra từ mấy Tả Xà, Bạch Dũng Thắng vội vàng giới thiệu.
Xem ra lần này ông ta không phải làm cái gì hết, con mồi Bạch Diệp Chi này đã đủ để tên đại ca xã hội đen đến từ Dung Thành này ra tay rồi.
"Ha ha, được, được..."
"Con bé này được đấy, còn ngon hơn tôi nghĩ nhiều, quả là hàng hiếm. Chả trách thằng nhãi Tôn Bân lại chả thèm quan tâm đến giao ước khi trước với Đoạn Phào tới Tân Thành. Nhưng Tôn Bân chết ở Tân Thành lại vừa hay được lợi cho tôi, ha ha ha..."
Vừa nghe nhắc đén hai chữ Đoàn Phi là Bạch Dũng Thắng vội hỏi: "Anh Xà, đến lúc đó liệu Đoàn Phi có ngăn anh lại không... Tôi biết đây là người trong ngành của Trần Minh Triết ở Tân Thành, ngộ nhỡ Đoàn Phi..."
"Ha ha, Đoàn Phi? Đoàn Phi ở Tân Thành thì cũng có máu mặt đấy, nhưng nếu tới Thục Xuyên thì cũng chả là cái đếch gì đâu. Đừng nói là nó không biết Tả Xà đây tới Tân Thành, nếu mà biết rồi mà dám nhúng tay vào chuyện của Tả Xà này, tôi cho đi chầu ông bà luôn!"
Lúc này, Lý Trường Hà cầm một ly rượu đưa cho Tả Xà hãy còn đang cầm điện thoại mà si mê, sau đó nhìn Bạch Dũng Thắng: "Giám đốc Bạch, ông đừng lo lắng nữa. Anh Xà tới Tân Thành thì ai có thể ngăn được chứ, cho dù là Đoàn Phi thì cũng ngoan ngoãn nhường đường thôi".
Nói xong liềm nâng ly chạm đánh "keng" với Tả Xà một cái.
"Anh Xà, mấy cô ả này chả ngon gì cả, lát nữa tôi đi tóm hai con bé học sinh đại học Tân Thành đến cho anh, cô nào cũng là gái trọn hết, bảo đảm vừa lòng anh!"
Tả Xà hài lòng gật đầu, túm tóc một người phụ nữ mặc bikini mặt mũi cũng tương đối xinh đẹp qua ấn lên người mình.