Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 146: Chap-166




Chương 166: Vui vẻ, hào hứng chẳng được bao lâu

Mọi người đều nhìn về phía gia đình Bạch Diệp Chi vừa bước vào cửa. Hơn nữa, vừa vào phòng, Bạch Diệp Chi đã đứng ngay sau lưng bà mình, còn Bạch Dũng Quang thì ngồi ở vị trí trống bên cạnh Vương Tú Vân, Trần Minh Triết cũng ngồi xuống cạnh bố vợ mình, để lại một chỗ trống bên cạnh Vương Tú Vân cho Bạch Diệp Chi.

Trông thấy cảnh tượng này, những cổ đông có mặt ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau. Không phải vì họ không biết ba người này, mà là vì lời mà Bạch Diệp Chi vừa nói.

Cô bảo rằng sẽ mua hết cổ phần của bọn họ.

Với lại còn trả tiền ngay, không lẽ chiếc va li mà Trần Minh Triết xách trong tay đựng tiền hay sao?

Nhưng chiếc va li ấy thì đựng được bao nhiêu tiền…

Bạch Kim Liên thấy vậy, lập tức bật cười, hơn nữa tiếng cười của cô ta còn đầy ý trào phúng.

Bây giờ, cô ta đã hoàn toàn coi mình là đấng cứu thế của nhà họ Bạch. Theo cô ta thấy, ngoài bản thân mình ra, không còn ai trong nhà họ Bạch có thể cứu được Tập đoàn Thiên Bách.

“Bạch Diệp Chi, chị vừa nói gì tôi nghe không rõ. Chị bảo sẽ mua hết cổ phần của mọi người ư? Ha ha ha… Chị muốn chọc cho tôi buồn cười đến chết đấy à? Chị có biết chúng tôi đang nắm giữ bao nhiêu cổ phần không? Dù có một triệu một cổ phần thì mười cổ phần đã là mười triệu rồi, chị có đủ tiền không?”

“Hay chị bị điên rồi nên đến đây đùa với chúng tôi đấy?”

“Ha ha ha…”

Lúc này, Bạch Liên Sơn cũng không nhịn được cười.

“Kim Liên, em đừng nói nữa. Nhỡ người ta có nhiều tiền thế thật thì cứ để người ta mua, nếu được thì anh cũng muốn nhượng lại cổ phần mình đang có nè, ha ha…”

Nói rồi, Bạch Liên Sơn nhìn đám người ở phía trước, ai nấy lập tức đều gật đầu.

Rõ ràng bọn họ đều không tin bây giờ, Bạch Diệp Chi có nhiều tiền như vậy để mua cổ phần của họ.

“Tôi đang muốn bán cổ phần của mình đây, tôi có ba phần trăm…”

Lúc này, một người đàn ông trung tuổi cao lớn vạm vỡ đứng dậy lên tiếng.

Bạch Diệp Chi gật đầu.

“Được…”

Sau đó cô lại nói tiếp: “Mọi người đang có mặt ở đây đừng khách sáo. Nếu ai muốn bán cổ phần của mình thì cứ việc giơ tay, vì đây là cơ hội duy nhất nên mọi người cố mà nắm lấy!”

Nói rồi, Bạch Diệp Chi lập tức ngồi xuống vị trí bên cạnh Trần Minh Triết.

“Bây giờ không phải là lúc khoác lác để chọc cho mọi người vui đâu! Diệp Chi này, nếu cháu thật sự có tiền thì hãy lấy ra để đầu tư vào tập đoàn đi. Bây giờ, có người của mấy công ty tín dụng đang ngồi chầu trực bên ngoài tập đoàn kia kìa!”

Thấy gương mặt của ba người nhà Bạch Diệp Chi không hề có một chút vẻ dao động nào, rồi thấy mẹ mình hình như đang rất hài lòng gật gù với Bạch Diệp Chi, trong lòng Bạch Dũng Thắng chợt dâng lên một cảm giác bất ổn. Nếu những người ở đây bán cổ phần của mình đi, mà Bạch Diệp Chi lại thật sự có tiền để mua lại thật thì chuyện này rất bất lợi với nhà ông ta.

“Đúng thế…”

“Bây giờ, tập đoàn đang gặp nguy cơ như vậy, mà cháu lại là người nhà họ Bạch. Nếu trong tay cháu có tiền thì không được khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là sản nghiệp của nhà họ Bạch chúng ta, là tập đoàn mà ông nội cháu đã vất vả gây dựng…”

“Đúng, đúng đấy…”

Dẫu sao trong lòng bọn họ, Bạch Dũng Thắng cũng có tiếng nói hơn.

Hơn nữa, trong lòng họ cũng biết Bạch Dũng Thắng chính là người thừa kế vị trí chủ tịch tập đoàn.

“Khụ khụ, mọi người đừng nói gì nữa. Lần này, nhà chúng tôi đến tham gia cuộc họp này chính vì chúng tôi là người nhà họ Bạch, tiếp nữa là số tiền mà chúng tôi có cũng không quá nhiều. Nếu có ai muốn bán cổ phần của mình để lấy tiền mặt, cứu vớt một chút tổn thất thì cứ giơ tay. Tôi đưa hợp đồng cho mọi người, ai không muốn bán thì cũng cứ cầm xem. Nhưng như tôi đã nói ngay lúc đầu là tiền của chúng tôi chỉ có hạn, nên chúng tôi chỉ mua một triệu một cổ phần, không thể thiên vị cho bất cứ ai, nên ai tới được thì được trước!”

Trần Minh Triết đương nhiên không muốn nhiều lời. Nói rồi, anh đứng dậy, mở chiếc va li ra, bên trong đó là những bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn.

“Hừ! Trần Minh Triết, anh có tư cách gì mà ngồi ở đây? Còn làm ra vẻ như thật ấy nhỉ…”

“Câm miệng! Nếu cậu không muốn bán cổ phần của mình thì cứ giữ lấy, đừng ngăn cản những người khác kiếm được tiền, ok? Nghe hiểu tiếng người không hả?”

Bạch Liên Sơn còn chưa nói hết câu, Trần Minh Triết đã cắt lời, sau đó anh liếc mắt nhìn lướt qua anh ta, rồi dừng lại ở Bạch Dũng Thắng.

Không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này, Bạch Dũng Thắng chợt run lên.

Ngay sau đó, ông ta vội cười nói: “Nếu lần này, gia đình anh cả đã mang tiền tiết kiệm ra để giải vây và giảm bớt tổn thất cho mọi người thì ai muốn bán cổ phần cứ bán. Dẫu sao cổ phần của Tập đoàn Thiên Bách cũng thuộc về mọi người, nên mua bán tự do thôi”.

“Bố… Sao bố cũng hùa theo thế!”

Bạch Kim Liên lập tức lên tiếng.

Lúc này, Trần Minh Triết đã cầm hợp đồng, sau đó đi về phía người vừa lên tiếng đó.

“Tôi muốn bán…”

“Tôi nữa…”

Ngay lập tức có khoảng ba, bốn mươi người cùng giơ tay, Trần Minh Triết đưa từng bản hợp đồng cho bọn họ.

Chắc một lúc nữa, bọn họ sẽ có hơn bốn mươi phần trăm cổ phần.

“Tôi cũng muốn bán cổ phần của mình…”

Mấy cây đa cây đề của công ty cũng giơ tay.

Bạch Diệp Chi thống kê cổ phần, sau đó lắc đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đạt đến mức dự tính rồi. Dù tiếp theo đây có ai muốn bán cổ phần của mình thì chúng tôi cũng không còn khả năng mua lại nữa…”

Bạch Dũng Thắng ngồi đó, trong lòng càng cảm thấy bất hợp lý. Nhưng hình như trận đày đọa của ba ngày qua khiến ông ta vẫn chưa khôi phục lại tình trạng như bình thường, hơn nữa còn có Trần Minh Triết ở đây, nên trong lòng ông ta sinh ra một cảm giác sợ hãi, không dám nói ra suy nghĩ của mình.

“Được rồi, những ai đã bán cổ phần hãy đi theo tôi sang phòng đối diện để nhận tiền!”

Hả?

Cái gì?

“Tôi bảo này Dũng Quang, ông đừng có lừa chúng tôi. Nếu nhà ông đã có nhiều tiền như vậy, sao không lấy ra để cứu công ty…”

Lúc này, một lãnh đạo lâu năm của công ty không bán được cổ phần nên khó tránh khỏi thấy kỳ lạ, lập tức không nhịn được lên tiếng.

Trông thấy những người này làm như thật, Bạch Kim Liên chỉ thấy buồn cười. Rõ ràng cô ta thấy gia đình Bạch Diệp Chi chỉ như những con khỉ đang làm trò mua vui cho mọi người thôi, còn người của công ty thì cũng đang phối hợp diễn trò với họ.

Lúc này, Vương Tú Vân bình thản nói: “Được rồi, nếu các vị đã ký hợp đồng, Diệp Chi, cháu không cần phải sang phòng khác nữa, cứ trả tiền luôn cho họ ở đây đi!”

Bạch Diệp Chi gật đầu, rồi nói: “Vâng thưa bà”.

Bạch Diệp Chi lập tức rút điện thoại ra gọi rồi nói: “Được rồi, các anh lên đây đi!”

Bây giờ, ai nấy đều có vẻ hơi mù mờ, trong đầu còn nghĩ đây thật sự không phải là trò đùa của Vương Tú Vân với bọn họ. Rốt cuộc bây giờ Tập đoàn Thiên Bách ra sao, lẽ nào các cổ đông như họ lại không biết? Họ còn biết rõ là đằng khác, đừng nói tập đoàn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, vì đến mấy trăm nghìn còn khó mà có được nữa là.

Hợp đồng cổ phần mà Bạch Diệp Chi vừa mua ít nhất cũng phải từ bốn đến năm mươi phần trăm. Dù rẻ rách nhất một cổ phần chỉ có giá một triệu thì tổng thiệt hại cũng lên đến gần năm mươi triệu.

Đương nhiên nếu đặt trong tình huống Tập đoàn Thiên Bách đang kinh doanh ổn định thì chắc chắn bọn họ sẽ lỗ to với cái giá này, nhưng bây giờ tập đoàn đã sắp phá sản, nên lấy được đồng nào về thì hay đồng ấy. Đương nhiên chỉ khi số tiền trong hợp đồng là có thật.

Không bao lâu sau, lập tức có hai nhân viên ngân hàng và một người mặc đồ giống luật sư đi vào.

“Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, tôi đọc đến tên ai thì người đó hãy nói số tài khoản của mình, chúng tôi sẽ chuyển khoản ngay”.

“Làm như thật ấy nhỉ, để tôi xem các người định diễn đến lúc nào… Hừ!”

Bạch Kim Liên ngồi đó với gương mặt đầy vẻ châm chọc, những người có mặt ở đây thì càng cảm thấy lạ hơn. Nhưng có nghĩ nát óc, họ cũng không biết Bạch Diệp Chi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Trước đó, Trần Minh Triết nói đây là số tiền tích góp nhiều năm của Bạch Dũng Quang, nhưng nếu ông ấy có nhiều tiền như thế thì lúc trước, công ty Rượu Thanh Tuyền đã chẳng bị phá sản.

“Bạch Chu Thân, ba phần trăm, ba triệu”.

Nhưng Bạch Diệp Chi không hề quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người, cô lập tức đọc lần lượt tên của mọi người trong hợp đồng.

Người nhà họ Bạch có dáng người cao lớn đã bán cổ phần đầu tiên đó lập tức đứng dậy, ông ta sờ vào chiếc đồng hồ vàng to đùng của mình, rồi đi đến trước mặt hai nhân viên ngân hàng vừa ngồi xuống đã chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép.

“Phiền ông đọc số tài khoản của mình!”

Một nhân viên ngân hàng mỉm cười đầy chuyên nghiệp mở máy tính lên, bắt đầu thao tác, chuẩn bị đăng nhập tài khoản chuyển khoản.

“628xxxxxxxxxxx…”

“Vâng, xin chờ một lát…”

Tất cả mọi người trong phòng họp đều không nói gì trong suốt cả quá trình, dường như họ đều đang chờ kết quả.

“Chúng tôi đã chuyển ba triệu vào tài khoản của ông, hai tiếng nữa tiền sẽ vào tài khoản, ông có thể ngồi chờ một lúc. Mời người tiếp theo…”

Bạch Diệp Chi lập tức đọc tên tiếp…

Quá trình này diễn ra không lâu, ngược lại còn rất nhanh. Chưa tới bốn mươi phút, hơn ba mươi cổ đông bán cổ phần của mình đã hoàn thành thao tác chuyển khoản. Bây giờ, người đàn ông ăn mặc giống luật sư đã lấy một bản hợp đồng ra, sau đó đưa cho bọn họ, để từng người điểm chỉ.

“Cứ như thật ấy nhỉ, không biết có được hay không đây… Chú Chu Thân, chú là người được chuyển khoản đầu tiên, thế tiền đã vào tài khoản chưa?”

Lúc này, Bạch Liên Sơn chỉ cảm thấy nực cười, nhưng anh ta vẫn cố xem cho bằng hết, để chờ giây phút nhà Bạch Diệp Chi bị vạch mặt. Anh ta thật sự rất muốn xem cảnh tượng mọi người trong nhà họ Bạch đều chỉ vào mặt nhà Bạch Diệp Chi mà mắng nhiếc.

Cho nên mọi việc vừa xong xuôi, anh ta đã không nhịn được muốn biết kết quả ngay.

“Đúng đấy… Chu Thân, ông là người đầu tiên mà, mau xem tiền đã về chưa đi…”

Lúc Bạch Chu Thân chuẩn bị lấy điện thoại ra, điện thoại của ông ta đã kêu lên tít tít.

“Á, có tin nhắn… Để tôi xem có phải của ngân hàng không…”

Ông ta lập tức mở tin nhắn ra xem.

Lúc này, dường như tất cả mọi người đều nín thở, rồi nhìn về phía Bạch Chu Thân có gương mặt hơi dữ dằn.

“Mẹ… thật này, ba triệu đã về tài khoản…”

Tít tít…

Tít tít…

Bạch Chu Thân vừa nói dứt lời, điện thoại của nhiều người có mặt tại đây cũng đều reo lên tiếng tít tít.

“Tôi cũng nhận được… một triệu rồi”.

“Vãi, là thật đấy…”

“Không ngờ số cổ phần tưởng như bỏ đi này vẫn có thể đổi thành tiền được…”

“Diệp Chi này, cháu đúng là người tốt…”

“Ha ha ha…”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Bạch Dũng Thắng càng trở nên khó coi hơn, trong lòng ông ta biết lần này mình đã thua trắng rồi.

Hai anh em Bạch Kim Liên càng có vẻ mặt đặc sắc hơn.

Đầu tiên, bọn họ nhìn những người thân đang sung sướng khi nhận được tin nhắn, sau đó lại nhìn sang ba người nhà Bạch Diệp Chi đang ngồi bình tĩnh mỉm cười ở đó, trong lòng họ đều thấy rất khó tin.

Không phải họ đang nằm mơ chứ?

Nhà Bạch Diệp Chi thật sự có nhiều tiền như vậy sao?

Còn những người do dự chưa bán được cổ phần thì đều thầm đấm ngực giậm chân, vô cùng hối hận…

“Được rồi! Sau đây, tôi có một quyết định khá quan trọng cần công bố…”

Vương Tú Vân khẽ xua tay, sau đó bình tĩnh lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.