Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 120: Chap-140




Chương 140: Có hy vọng rồi?

Khi nhìn đống hộp quà chồng chất trước mắt, còn thêm cả đống tiền màu đỏ được sắp xếp ngay ngắn trong mấy chiếc va li mở mà mấy người kia đang cầm, có thể nói đây là cảnh chưa từng xuất hiện trong dự đoán của mọi người ở đây

Người kích động nhất thì phải kể tới Bạch Kim Liên, cô ta đứng ở đó, hai mắt mở to nhìn đống quà ngập tràn trong sân. Trái tim đã bắt đầu hoàn toàn tan chảy rồi. Chi mạnh tay như này, sính lễ nhiều cỡ đây thì cũng chỉ có người đàn ông đẹp trai phong độ Tiết Long Đào - cậu chủ mới đi du học về của nhà họ Tiết ở Du Thành thôi.

Trong đầu Bạch Kim Liên ngập tràn hình ảnh mà cô ta từng được xem trước đó, khuôn mặt hiện lên biểu cảm mê trai.

Ngay cả Vương Tú Vân - người trải qua nhiều sóng gió, chứng kiến bao nhiêu tình huống khác nhau nhưng sính lễ nhiều như này đã hoàn toàn vượt quá quy mô của một gia tộc nhỏ như bọn họ tại Tân Thành rồi.

Có điều, cũng chính vì điều này, Vương Tú Vân đã nhìn thấy được hy vọng.

“Mời mọi người vào trong nhà nghỉ ngơi...”

Sau đó, Vương Tú Vân nói với quản lý cấp cao của Tập đoàn Thiên Bách đang đứng ở đó: “Đi thu xếp ngay đi...”

Đương nhiên, lúc này không thể thiếu được cuộc tiếp đón long trọng. Nếu là trước đây, có lẽ trong lòng mấy vị quản lý cấp cao còn sẽ sầu lo vì số tiền lớn này, nhưng bây giờ, đống tiền trong mười mấy chiếc va li trước mặt cộng lại cũng phải được ba chục triệu, hơn nữa đối phương còn là người nhà họ Tiết ở Du Thành, lẽ nào....

Ngay lập tức, mấy người này nhìn về phía Vương Tú Vân và Bạch Liên Sơn, cuối cùng tất cả đều dồn ánh mắt về phía Bạch Kim Liên đang rơi lệ đầy mặt

“Ha ha, thôi không cần nghỉ ngơi đâu ạ! Chúng tôi chỉ phụ trách giúp cậu chủ lớn tặng quà thôi. Bây giờ, quà cũng đã tặng xong rồi, chúng tôi phải về Du Thành đây”.

Dứt lời, người đàn ông trung niên lập tức quay người, đi về phía chiếc xe sang trọng dừng ở gần đó, mấy người áo đen cầm va li lúc trước cũng vội vã khóa va li lại, đặt dưới đất rồi xoay người, anh ta không nói một lời, chỉ đi thẳng về phía xe của mình.

Mấy người mang sính lễ đến rồi đi nhanh như cơn gió, dứt khoát vô cùng. Đợi sau khi cả đoàn xe sang chảnh kia đều biến mất khỏi cổng lớn căn biệt thự nhà họ Bạch, mọi người còn lại vẫn chưa tỉnh táo được.

“Đây không phải là mơ chứ?”

Bạch Liên Sơn là người lên tiếng đầu tiên, sau đó nhéo mình một cái rồi lớn tiếng hét, lúc này anh ta mới nhào ra sân.

“Bà nội, con nói đúng chứ, cậu chủ lớn nhà họ Tiết ở Du Thành có hôn ước với em gái con, vậy nên bọn họ không bỏ mặc chúng ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm, bà còn không tin, giờ bà xem đi...”

Lúc này, Vương Tú Vân đã đứng dậy, bước từng bước tới cửa phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng vô cùng xúc động.

Bà ta biết Tập đoàn Thiên Bách được cứu rồi, bây giờ, sinh lễ đã được đưa đến, chỉ cần đợi đến tháng sau, cậu chủ lớn Tiết Long Đào của nhà họ Tiết tới Tân Thành, đến lúc đó là họ có thể để Kim Liên đi theo Tiết Long Đào được rồi. Kiểu kết thông gia thế này giữa các gia tộc không có lễ xem mặt.

Bởi vì đã có lệnh từ bố mẹ hai bên, có lời của bà mai, khi sính lễ đưa tới, chỉ cần bên nhà gái nhận số sính lễ đó thì mọi chuyện cũng có thể coi như là hoàn thành. Nếu như nhận lễ rồi mà còn nuốt lời, vậy coi như nhà đó đắc tội lớn với người ta. Hơn nữa, ai cũng là gia tộc lớn, không ai ngu ngốc mà làm ra chuyện như vậy.

“Mẹ, chuyện này… sao cả nhà chúng ta không ai biết Kim Liên có hôn ước với nhà họ Tiết bên Du Thành vậy?”

Trong lòng Bạch Dũng Quang bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành nhưng ông ấy không nói ra được vấn đề nằm ở đâu. Hơn nữa, trong lúc cấp bách như hiện giờ, nếu như nhà họ Tiết của Du Thành có thể đứng ra giúp đỡ nhà họ Bạch, vậy hoàn toàn có thể khiến nhà họ Bạch xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, thậm chí còn phát triển tốt hơn trước đây.

“Đúng vậy... Chủ tịch, nếu như chuyện Kim Liên đã có hôn ước với nhà họ Tiết ở Du Thành được nói ra sớm thì nhà họ Bạch chúng ta cũng không phải rơi vào tình cảnh này. Chúng ta gần như đã bán toàn bộ cổ phần của các công ty con trực thuộc tập đoàn, bây giờ muốn thu hồi lại là điều không thể rồi!”

“Có gì mà phải lo! Mấy công ty bị chúng ta bán tháo cổ phần vốn không có cơ hội phát triển. Bây giờ, chỉ cần đợi một tháng sau, đợi cậu chủ của nhà họ Tiết ở Du Thành tới Tân Thành, cậu ta kết hôn với em gái tôi, đến khi ấy thì nhà họ Bạch có ngán gì đâu chứ? Ha ha ha....”

Bạch Liên Sơn vừa nói vừa bước đến bên cạnh Bạch Kim Liên đã lau khô nước mắt, kéo tay em gái, nói: “Kim Liên, bây giờ sống chết của toàn bộ tập đoàn đều trông cả vào em! Chỉ cần tập đoàn trụ được qua một tháng sau, lúc đó chỉ nhờ vào em thôi”.

Lúc này, vẻ mặt của Vương Tú Vân vô cùng bình tĩnh, không có chút gì mừng rỡ

“Kim Liên, mấy đứa đi nghỉ ngơi trước đi! Sắp tới nhớ nghỉ ngơi cho tốt, không muốn đến công ty thì không cần đi, biết chứ?”

Đương nhiên Bạch Kim Liên nghe ra được ý từ trong lời nói của bà nội mình.

“Bọn con biết rồi... Kim Liên nhất định không phụ sự kỳ vọng của bà với Kim Liên đâu!”

Vương Tú Vân không nói gì khác, chỉ gật đầu.

Đợi sau khi ba người nhà Quách Thái Phượng rời đi, Vương Tú Vân mới lên tiếng: “Về việc hôn ước của Kim Liên, quả thật tôi đã giấu giếm mọi người nhưng thật ra mọi người không biết là ngay khi công ty mới xuất hiện vấn đề tôi đã gọi điện cho nhà họ Tiết bên Du Thành, chỉ có điều, khi ấy cậu chủ lớn nhà họ Tiết vẫn đang du học ở nước ngoài, chưa quay về nên tôi đã từ bỏ rồi. Ai ngờ, nhà họ Tiết ở Du Thành vẫn giữ lời hứa như vậy!”

Lúc nói chuyện, trong giọng nói Vương Tú Vân rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều

So với tình trạng bế tắc không có chút hy vọng nào lúc trước, bây giờ, ít nhất họ đã có thể thấy được tia hy vọng rồi, hơn nữa còn là hy vọng lớn nữa.

“Chủ tịch, đây là chuyện tốt! Tập đoàn của chúng ta được cứu rồi!”

Mấy người quản lý cấp cao đều vui vẻ cười nói.

“Mẹ, tuy đây là chuyện tốt nhưng trước đây, nhà họ Tiết không ra tay, lại đợi đến khi tập đoàn chúng ta sắp phá sản mới đưa tay ra cứu, con cảm thấy vẫn có chút kỳ lạ trong chuyện này. Chúng ta không thể không đề phòng được. Hơn nữa, cho dù nhà họ Tiết có thể dốc toàn sức lực giúp đỡ tập đoàn chúng ta bước ra khỏi vũng bùn lầy này, con sợ rằng mục đích cũng không chỉ đơn giản như thế. Quan trọng hơn là còn thời gian tới một tháng nữa, tập đoàn chúng ta làm sao trụ được qua một tháng này, với tình huống hiện giờ...”

“Dũng Quang, có phải cậu không muốn nhìn tập đoàn yên ổn... lời này của cậu đúng là! Nếu nhà họ Tiết ở Du Thành đã đưa sính lễ tới, hơn nữa, trước đây chủ tịch và người đứng đầu nhà họ Tiết đã định mối hôn ước này cũng có nghĩa là nhà họ Bạch và nhà họ Tiết đã trở thành người một nhà rồi. Tôi cảm thấy, chỉ cần một cú điện thoại của chủ tịch, hoặc để Kim Liên gọi một cuộc cho cậu Tiết Long Đào nhà họ Tiết ở bên kia thì chẳng phải chuyện này dễ giải quyết rồi sao? Dù sao thì đối với nhà họ Tiết ở Du Thành mà nói, kéo nhà họ Bạch chúng ta một cái, tùy ý quăng chút vốn vào tập đoàn chúng ta để hóa giải nguy cơ cũng chỉ là chút chuyện vặt mà thôi”.

“Đúng thế, đúng thế.... Chủ tịch, chuyện này phải nhờ bà nói rõ tình hình với nhà họ Tiết bên Du Thành một tiếng. Bà xem, sính lễ này đã mang đến cửa rồi, e là không lâu nữa, nhà họ Bạch phải chuẩn bị tổ chức đám cưới rồi”.

“Đúng thế... đúng thế...”

Lập tức, đám quản lý cấp cao nhao nhao lên càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống màu hồng. Bởi vì tất cả bọn họ đều không tưởng tượng được, trước đây một tiếng đồng hồ còn cho rằng tập đoàn sắp phá sản đến nơi rồi, tuyệt vọng vô cùng, mà chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tập đoàn lại có được tia hy vọng rồi.

Lúc này, Vương Tú Vân biết rất rõ, trước đây, nhà họ Tiết chắc chắn có lý do gì đó mới không nhận điện thoại của mình, lẽ nào nhà họ Tiết biết được chuyện gì đó?

Bà nhìn Bạch Dũng Quang đang trầm tư suy nghĩ đứng ở một bên, trong lòng có phần lo lắng.

Nếu như nhà họ Tiết biết được điều gì đó mà còn long trọng đưa sính lễ lớn như thế này tới, vậy thì chuyện này đúng là khó mà nói trước được!

Có điều, bà ta không thể nói ra những điều này.

“Dũng Quang, ngày mai con vẫn cứ tiếp tục đi vay ngân hàng đi! Ngoài ra, mẹ sẽ tự mình đi gặp phó tổng giám đốc Lục một chuyến. Mọi người cũng ai lo chuyện nấy đi! Mặc dù bây giờ, chúng ta đã có được tia hy vọng từ nhà họ Tiết ở Du Thành nhưng rõ ràng là bên họ cũng đang thử xem chúng ta có năng lực vượt qua cửa ải khó khăn lần này hay không. Tuy số sính lễ này có thể nói rõ được thái độ của nhà họ Tiết bên Du thành nhưng cũng chỉ có thế mà thôi! Muốn vượt qua được cửa ải lần này thì vẫn là cần dựa vào chính mình, ít nhất, tập đoàn chúng ta không thể tuyên bố phá sản trong vòng một tháng tới”.

Trong lòng Vương Tú Vân có quá nhiều nỗi khổ khó nói nhưng bà ta biết rằng không thể nói ra ngoài, hơn nữa, chuyện quan trọng trước mắt là phải cứu được con trai mình ra.

Lúc Vương Tú Vân nhìn thấy Bạch Dũng Thắng bị người ta treo lên cây, dùng roi da đánh thì cả người bà ta run lẩy bẩy. Bà ta muốn nhanh chóng cứu con trai mình ra, cho dù là sớm hơn một giây cũng là chuyện tốt.

Nhìn mấy chiếc va li xếp liền nhau ở trước mắt, trong lòng Vương Tú Vân càng có cảm giác đống tiền này là mấy củ khoai nóng phỏng tay.

Đặc biệt là khi tập đoàn đang nằm trên bờ vực phá sản.

“Chủ tịch, số tiền cùng với những món đồ này phải xử lý như nào?”

“Không được động vào!”

Vương Tú Vân thốt ra bốn chữ.

Hả?

Những người ở đó đều nhìn Vương Tú Vân bằng ánh mắt nghi ngờ.

“Mẹ, tình hình hiện giờ của Dũng Thắng... Con nghĩ rằng nên đổi hết mấy món đồ này thành tiền để có thể dùng lúc nguy cấp. Hơn nữa ở đây đã có ba chục triệu rồi, con tin gom thêm được hai chục triệu nữa...”

Vương Tú Vân xua tay.

“Dũng Quang, sáng mai con đến ngân hàng nghĩ cách xem sao, chỗ đồ này đều là sính lễ của Kim Liên. Nói thẳng ra thì nó vẫn còn là đồ của nhà họ Tiết, không đến lúc nước sôi lửa bỏng, chúng ta không được động tới!”

“Đây đều là sính lễ của con, mấy người không ai được động tới!”

Lúc này, Bạch Kim Liên từ trong phòng xông thẳng ra ngoài, trên mặt ngập tràn sự tức giận.

Những thứ này đều là sinh lễ của Bạch Kim Liên, cô ta không cho phép ai động tay vào!

“Giải tán đi! Dũng Quang, con cố gắng thêm chút... nghĩ thêm cách xem sao! Ngày mai mẹ đi gặp phó tổng giám đốc Lục một chuyến...”

Dứt lời, Vương Tú Vân quay người, vẻ mặt buồn rầu, đi về phía phòng mình.

Thật lòng mà nói, về chuyện hôn ước giữ nhà họ Bạch ở Tân Thành và nhà họ Tiết ở Du Thành, không ai hiểu rõ hơn bà ta. Dù sao thì năm xưa, chính bà ta và chồng cùng với người đứng đầu nhà họ Tiết – Tiết Bản Liệt lập hôn ước giữa con trai trưởng nhà họ Tiết và cháu gái lớn của nhà họ Bạch.

Nhưng bây giờ, Bạch Khuynh Thành đã kết hôn được ba năm rồi, nhà họ Bạch chỉ có mỗi Bạch Kim Liên còn độc thân.

Cộng thêm lúc nhà họ Tiết đề ra chuyện này, Vương Tú Vân đã để hai vợ chồng Bạch Dũng Thắng đi, bà ta nghĩ rằng đã sai thì cho sai hẳn luôn, nhưng hiện giờ, trông thấy sính lễ lớn của nhà họ Tiết, dường như bà ta ý thức được chuyện này, rất có thể sẽ có rắc rối.

Có điều, hiện giờ có quá nhiều chuyện đè lên vai mình, Vương Tú Vân cũng có nỗi khổ không thể nói....

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang dần dần tối đen, bà ta chỉ hy vọng có thể thuận lợi vượt qua chuyện lần này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.