Chương 128: Quỳ xuống gọi anh đi!
Trần Minh Triết nghe thấy lời của Hồ Thắng thì anh chỉ cười nhạt một tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng réo vang.
“Anh Trần, tôi đã đến bộ phận kinh doanh, anh đang ở đâu vậy?”
“À, tôi đang ở chỗ biệt thự, cô tới thẳng đây luôn đi!”
Sau đó cúp máy.
“Ha ha, giả bộ như thật thế, Trần Minh Triết, đừng cho rằng tôi không biết tí gì về cậu, chẳng qua cậu chỉ là một thằng con rể ăn bám nhà Chu Minh Phượng, hôm nay tôi lại cứ muốn chờ xem cậu giả bộ được đến lúc nào!”
Dương Ngọc Lan nhìn dáng vẻ của Trần Minh Triết lại càng muốn tát mạnh vào mặt anh, nếu không phải Trần Minh Triết ngồi cách mụ ta một khoảng khá xa thì có lẽ mụ ta đã thẳng tay đánh Trần Minh Triết luôn rồi.
“Trần Minh Triết, tao khuyên mày đừng nên tranh giành với cậu chủ Lý…”
Nhưng Hồ Thắng vẫn chưa dứt lời thì di động của hắn ta đã réo vang.
Nhìn lại thấy số của Hàn Mai Mai, hắn ta nhủ thầm trong bụng, chẳng phải lúc này Hàn Mai Mai đang họp hành ở tổng bộ công ty sao? Sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, lẽ nào chị ta đã biết mình bàn bạc xong xuôi vụ giá cả của dinh thự với cậu chủ Lý rồi nên muốn kiếm chác chút từ đó…
Trong đầu tràn đầy những suy nghĩ, hắn bỗng bắt máy.
“Chị Hàn…”
“Hồ Thắng, nói cho tôi biết bây giờ cậu đang làm gì? Ở đâu? Mẹ nó chứ, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả!”
Hả?
“Chị Hàn… chị…”
“Mẹ nó, tôi sắp bị cậu hại chết rồi đây. Mẹ kiếp, cậu muốn tìm chết thì cứ chết quách đi, đừng có lôi tôi theo. Tôi cho cậu biết, tòa dinh thự kia đã được anh Trần mua từ lâu rồi, cậu lập tức xéo ngay cho tôi!”
Gần như không cho Hồ Thắng cơ hội lên tiếng, Hàn Mai Mai đã trực tiếp tuôn luôn một tràng mắng mỏ.
Nhưng sau khi nghe được những gì Hàn Mai Mai nói, sắc mặt của Hồ Thắng đột nhiên trắng bệch.
“Không thể nào… không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Dương Ngọc Lan ở bên cạnh ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con trai mình, liền mở miệng hỏi: “Hồ Thắng, sao vậy?”
“Không thể nào…”
“Hàn Mai Mai, mẹ nó, có phải chị đã biết tôi bàn bạc xong xuôi với cậu chủ Lý rồi nên mới có ý định cướp ngang không? Tôi cho chị biết, chị đừng tưởng chị có chỗ dựa thì có thể ép tôi…”
“Đồ ngu!”
Không đợi Hồ Thắng nói hết câu thì trong điện thoại đã lập tức vang lên hai tiếng, sau đó cuộc gọi kết thúc.
Sau đó cửa biệt thự bị đẩy ra, Hàn Mai Mai trong trang phục công sở bước nhanh vào trong.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, tỏ vẻ khó tin, Hàn Mai Mai đi thẳng tới trước mặt Trần Minh Triết đang ngồi trên sofa, sau đó cúi đầu, vừa định lên tiếng thì bị Trần Minh Triết ngăn lại.
“Giám đốc Hàn, xem ra Kim Vực Hương Giang mấy người không bằng lòng bán tòa dinh thự này cho tôi rồi thì phải, nếu đã vậy thì…”
“Anh… anh Trần, anh nói gì vậy chứ, tòa nhà này đã được anh đặt tiền cọc mua lâu lắm rồi mà. Về phần Hồ Thắng, bây giờ cậu ta đã không còn là nhân viên của Bất động sản Thẩm Thị nữa, tôi sẽ bảo cậu ta ra ngoài ngay”.
Dứt lời, Hàn Mai Mai liền quay sang nói với bảo vệ đứng ở cửa vào: “Mời hết tất cả những người không phận sự ra ngoài cho tôi!”
Lúc này, những bảo vệ kia cũng cảm thấy ngơ ngẩn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy.
Lẽ nào thằng nhóc kia thật sự là chủ nhân của tòa dinh thự này?
Ý nghĩ này lập tức xuất hiện trong đầu tất cả mọi người.
“Không thể nào! Hàn Mai Mai, chắc chắn là chị đã có cái gì mờ ám với tên họ Trần này. Không ngờ ngày thường trông chị nghiêm chỉnh là thế, mà lại đi bao nuôi cái thằng ăn bám chỉ có mã ngoài!”
“Ha ha, Trần Minh Triết, chẳng phải mày chỉ là đứa được mỗi cái mã ngoài thôi sao? Mày cho rằng mày dựa vào quan hệ không minh bạch với người phụ nữ này thì có thể đuổi tao ra khỏi Bất động sản Thẩm Thị? Tôi nói cho các người biết, các người cứ nằm mơ đi, chắc chắn tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Ninh để hai người…”
Bộp!
Hồ Thắng vẫn chưa nói hết câu thì cả người hắn ta đã bay ra ngoài.
Á!
Hắn gào được một tiếng đã lập tức bị một vệ sĩ bên cạnh Lý Thiên Hào tiếp được khi cả người bị văng ra xa.
“Mày là cái thá gì, lại dám đánh con trai tao, tao liều mạng với mày!”
Thấy con trai mình bị Trần Minh Triết đá thẳng ra ngoài, Dương Ngọc Lan lập tức sôi máu, nhưng bà ta còn chưa kịp lao lên thì đã bị mấy bảo vệ xông tới giữ chặt.
“Các người thả tôi ra! Thả ra! Đồ chó săn, có biết bà đây là ai không hả, con trai Hồ Thắng của bà chính là lãnh đạo trực tiếp của mấy người đấy!”
Nhưng giờ phút này mấy nhân viên bảo vệ lại không hề có suy nghĩ thả Dương Ngọc Lan ra, thậm chí còn tăng thêm sức lực trên tay.
“Á… Hồ Thắng, mau ra lệnh cho bọn họ thả mẹ ra, đau… Ối ối…”
Có lẽ Dương Ngọc Lan thực sự bị giữ chặt đến đau rồi, mụ ta lập tức hét lớn với Hồ Thắng vừa mới ôm bụng đứng dậy.
“Đệch, xem ra bọn mày không muốn làm việc nữa phỏng, thả mẹ tao ra ngay…”
Hồ Thắng quả thực sắp bị tức đến nổ phổi rồi.
Lúc này Trần Minh Triết mới chậm rãi đứng dậy, sau đó từ từ đi tới trước mặt Lý Thiên Hào.
Hai mắt Lý Thiên Hào híp lại, lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết, có thể thấy rõ bây giờ tòa dinh thự này đã bị thằng vô tích sự trong mắt hắn ta mua rồi.
Tuy hắn ta không biết thằng vô dụng Trần Minh Triết trước mắt này làm kiểu gì, nhưng hôm nay hắn ta đã bị mất mặt triệt để.
Giờ phút này, Chu Minh Phượng và Bạch Tuyết đứng bên cạnh đã thực sự chấn kinh rồi, thậm chí còn chẳng kịp phản ứng.
Hồ Thắng ôm bụng, lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết.
Bây giờ hắn là người bên cạnh Lý Thiên Hào, hắn biết chắc chắn Lý Thiên Hào sẽ bảo vệ mình, hơn nữa hắn đã quyết định sẽ báo cho tổng công ty, nhất định phải khiến người phụ nữ Hàn Mai Mai biết mình lợi hại ra sao.
Khi thấy Trần Minh Triết lại còn dám đi về phía Lý Thiên Hào và mình, hắn cũng to gan hơn hẳn, quát:
“Trần Minh Triết, mẹ mày, dám đá tao, tao cho mày…”
Ruỳnh!
Hồ Thắng vừa mới gắng gượng đứng dậy đang tức giận chỉ vào Trần Minh Triết còn chưa kịp nói hết câu đã bị đá bay khỏi vị trí bên cạnh Lý Thiên Hào.
Sau tiếng gào rú thảm thiết đầu tiên thì không còn âm thành nào khác nữa.
“Con trai tôi… Mày, cái thằng bất tài, lại dám đánh con tao… Tao liều mạng với mày…”
Dương Ngọc Lan bị hai bảo vệ giữ chặt nhìn thấy cảnh này lập tức điên cuồng giãy dụa, nhưng lúc này nhân viên bảo vệ đã dùng sức đè mụ ta xuống sàn nhà lạnh băng.
“Á… Bọn mày thả tao ra… Tao phải báo cảnh sát bắt hết bọn mày lại… Tao…”
Thấy cảnh này, tất cả những người có mặt đều bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, đây là ý gì vậy!
Trong giây lát, không một ai dám lên tiếng.
Bởi vì trong giờ phút này Trần Minh Triết đã đứng trước mặt Lý Thiên Hào, có vẻ như sắc mặt anh không được dễ nhìn cho lắm.
Còn Lý Thiên Hào vẫn ngồi nguyên trên ghế gỗ, ngẩng đầu lên nhìn Trần Minh Triết trước mắt, hai vệ sĩ đứng cạnh hắn ta cũng bày sẵn tư thế, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lý Thiên Hào chậm rãi nhìn Trần Minh Triết trước mắt, không chút hoang mang: “Sao, Trần Minh Triết, ý mày là bổn thiếu gia còn phải xin lỗi mày sao? Tao có thể cho mày một cơ hội quỳ xuống xin lỗi đấy…”
Lúc nói lời này, Lý Thiên Hào nhìn Hàn Mai Mai đang từng bước đi về phía mình bằng vẻ mặt khinh thường: “Cô là giám đốc kinh doanh ở đây đấy à? Tốt lắm, có thể thấy được cấp bậc của cao hơn cái tên Hồ Thắng này không ít, đã vậy thì cô gọi thẳng luôn cho ông Thẩm luôn đi, cứ nói Lý Thiên Hào tôi muốn mua tòa dinh thự của lần mở bán Kim Vực Hương Giang lần thứ năm này”.
Sau khi Hàn Mai Mai đứng một bên nghe nói vậy chỉ cười nhạt: “Cậu chủ Lý, căn dinh thự này đã thuộc về tài sản được đăng ký dưới tên anh Trần đây từ lâu rồi, nếu như cậu muốn mua thì có thể tự mình thương lượng với anh Trần”.
Cái gì?
Nếu trước kia Hàn Mai Mai nói căn dinh thự đã thuộc về Trần Minh Triết thì mọi người có mặt ở đây còn có chút không tin, đặc biệt là ba người Chu Minh Phượng, nhưng lúc này, Hàn Mai Mai lại một lần nữa nhắc tới khiến mọi người xung quanh đều bắt đầu bàn tán xôn xao.
Giờ phút này, Chu Minh Phượng nhìn Trần Minh Triết đứng ở phía bên kia bằng vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Trực giác đầu tiên của bà ta chính là chắc chắn Trần Minh Triết này đã lừa gạt để có được căn nhà.
Chẳng lẽ bà ta còn không biết Trần Minh Triết có bao nhiêu tiền ư, ba năm nay, ngay cả tiền mua thức ăn, Trần Minh Triết còn lấy từ trong nhà.
Lẽ nào căn nhà này là Diệp Chi mua, sau đó đăng ký dưới tên của cậu ta?
Chắc chắn là vậy!
Chắc chắn là tiền của Diệp Chi.
Chu Minh Phượng nhanh chóng tìm ra cho mình một đáp án mà bản thân bà ta cho là đúng.
Hơn nữa, Diệp Chi cũng sắp sửa tới rồi, chỉ cần Diệp Chi vừa tới thì mình hỏi con bé là biết ngay thôi.
“Ha ha, thú vị thật! Trần Minh Triết xem ra đồ ăn bám như mày đúng là không phải để trưng cho đẹp. Ngay cả giám đốc kinh doanh của Bất động sản Thẩm Thị cũng bị mày dụ dỗ thành công, khó trách ngay cả đại mỹ nữ Tân Thành như Bạch Diệp Chi cũng cam tâm tình nguyện nuôi mày”.
Trần Minh Triết nghe thấy vậy cũng không tức giận mà chỉ thản nhiên cười, hỏi: “Mày còn nhớ lời mình vừa mới nói chứ?”
“Lời vừa mới nói?”
Giờ phút này, Lý Thiên Hào đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng bật cười ha hả.
“Trần Minh Triết, tao đang muốn nói là mày ăn gan hùm mật gấu đấy à, hay là ngây thơ vô số tội hả?”
Trần Minh Triết lắc đầu, nói: “Đấy là quyền tự do của mày, nhưng giờ tao khuyên mày là lập tức quỳ xuống gọi anh đi?”
Hả?
Tất cả mọi người hoàn toàn ngẩn ra.
Những gì xảy ra hôm nay thật sự đã khiến họ được mở rộng tầm mắt.
“Trần Minh Triết, cậu đang làm gì đấy, cậu còn ngại là việc này chưa đủ ầm ĩ à?”
Đúng lúc này, Chu Minh Phượng ở một bên vội vàng quát to.
Tất nhiên bà ta biết Lý Thiên Hào là ai, đó là con trai của ông chủ công ty Rượu Bá Vương. Trần Minh Triết kia muốn chết thì cũng thôi đi, đã thế lại còn muốn kéo bọn họ chết theo!
“Ha ha… Trần Minh Triết…”
Rắc rắc!
Ruỳnh!
Lý Thiên Hào vẫn chưa nói xong, Trần Minh Triết đã đá thẳng vào chiếc ghế gỗ, lập tức khiến ghế gỗ vỡ vụn tan nát, còn Lý Thiên Hào đang ngồi thì ngã lăn ra khỏi ghế.
Trần Minh Triết bước lên một bước, túm lấy cổ Lý Thiên Hào.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Trần Minh Triết lập tức ghì mạnh đầu Lý Thiên Hào xuống.
Rắc rắc…
Á!
“Á, chân tao! Trần Minh Triết, mẹ mày, tao chắc chắn sẽ giết chết mày… Á…”
“Gọi anh!”
Trần Minh Triết vẫn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gào rú của Lý Thiên Hào, chỉ thản nhiên nói ra hai chữ.
“Tao gọi cái con mẹ… Á…”
Không hề do dự chút nào, Trần Minh Triết lập tức tăng thêm lực tay đang tóm lấy cổ Lý Thiên Hào.
“Anh…”