Em Là Tất Cả Đối Với Anh

Chương 11: Gặp lại bọn côn đồ (tiếp)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

anh đang định lên tiếng thì đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng của cô:

'' mấy người là ai sao lại theo dõi tôi.''

'' ồ! cô em nói vậy là không đúng rồi nha! '' tên cầm đầu lên tiếng.

ở đầu dây bên kia anh vẫn đang nghe cuộc đối thoại. anh lên tiếng:

'' Trương Hàm cho mấy người trong bang theo sau, tôi đi trước. ''

nói rồi anh lấy áo đi ra ngoài.

bên cô, một trong số đàn em của bọn hắn lên tiếng:

đại ca con nhỏ này nó gọi điện cho người đến cứu! ''

nói rồi tên cầm đầu quẳng điện thoại cô ra xa. cô giật mình lùi về đằng sau. chân cô đau nhưng cô vẫn cố chịu đựng mà đứng dậy lùi về đằng sau. cô không biết mục đích của bọn họ là gì? như cô đã nói cô và bọn họ không quen không biết nhưng tại sao đây là lần thứ hai cô gặp bọn họ.

tên cầm đầu ra hiệu cho hai tên đàn em. họ nhanh tay đã giữ tay cô lại để cô không thể vùng vẫy. cô sợ hãi, cô lên tiếng gào thét:

'' có ai không cứu tôi với! ''

tiếng thét của cô làm cho mấy người bọn họ cau mày. tên cầm đầu phất tay ra hiệu cho đàn em làm gì đó. tên đằng sau khi thấy đại ca mình ra hiệu hắn nhanh chóng rút trong túi ra một chiếc khăn tay bước đến bịt vào miệng cô.

ý thức cô dần dần mất đi. mắt cô nhắm lại từ từ. cô thấy một người đàn ông mặc chiếc áo vest màu đen bước từ trên xe xuống, cô mơ hồ gọi tên: '' Tử Thần Vũ anh tới cứu tôi phải không? '' cô vừa dứt lời.ý thức cô cũng chìm vào giấc. không nằm ngoài dự đoán thứ bọn họ bịt miệng cô là thuốc mê.

anh vừa vui vừa bực tiến đến chỗ cô. vui vì trong lúc gặp nguy hiểm cô gọi cho anh, vui vì cô nhắc tên anh khi anh vừa đến. anh bực khi nhìn cô bị bọn người kia bắt, bực khi nhìn vào vết thương trên cơ thể cô. mặt anh tối sầm lại bước đến chỗ hai người đang giữ cô. anh cố giữ bình tĩnh không muốn động thủ. anh lên tiếng:

'' buông tay ''

lời nói của anh lạnh đến thấu xương khiến cho hai người họ run lên.

anh không nói nhiều dơ nắm đấm vung về phía hai người họ. hai người họ nhất thời không để ý bị cú đấm của anh làm cho ngã nhào ra đất. anh vội vàng đỡ lấy cô. Nhìn cô lúc này anh không khỏi đau lòng.

rất nhanh sau đó, Trương Hàm đã mang theo hơn chục người đến chỗ anh. anh đen mặt

'' đưa về ''

hai tiếng của anh làm cho bọn họ, bao gồm cả người của anh lạnh đến thấu xương.

'' trời mùa hè mà sao như mùa đông vậy ta. ''

anh không nói nhiều bế cô lên xe và rời khỏi nơi đó.

tại bệnh viện, cô tỉnh dậy nhìn xung quanh không có ai cô vén chăn bước xuống giường. vừa đứng dậy cô ngã nhào ra sàn. chân cô bị trẹo vẫn còn đau nhất thời chưa thích ứng nên mới bị ngã.

cô vẫn còn ngồi trên sàn đột nhiên cánh cửa mở bước vào là một người đàn ông lịch lãm trên tay cầm bữa sáng cho cô.

cô quay lại nhìn là anh cô giật mình. anh thấy cô như vậy,đặt thức ăn lên bàn nhẹ nhàng đến bế cô đặt cô ngồi lên giường. anh cầm túm thức ăn mở ra đưa ra trước mắt cô:

'' ăn xong tôi đưa em về ''

mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua cô không nói gì đưa tay ra cầm túm thức ăn. anh nhanh chóng thu tay lại nói:

'' để tôi giúp em '' nói rồi anh múc thìa cháo đưa về phía cô.

'' cảm ơn anh '' cô ngại ngùng nói.

không cần cảm ơn anh, em là vợ anh có gì mà phải cảm ơn.

nghe từ '' em là vợ anh '' cô bị sạc ho dữ dội. anh thấy vậy buông bát cháo xuống lấy nước cho cô. cô cầm ly nước uống một hơi cạn.

sau khi ăn xong cô ngồi giường đợi anh thu xếp đồ và đưa cô về. cô bây giờ không còn chống lại lời anh nói mà cô lại ngoan ngoãn chấp nhận.

thời gian đợi anh cô dựa vào tường ngủ lúc nào không hay.anh bước vào thì thấy cô đang ngủ anh cũng không đánh thức cô dậy mà để yên cho cô ngủ. bước đến chỗ cô anh nở một nụ cười dịu dàng cưng chiều bế cô lên đi ra khỏi phòng.

1592997082105.jpg-original600webp

ra khỏi phòng VIP đến đại sảnh của bệnh viện, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía cô và anh. bị ôm như vậy mà cô vẫn ngủ một cách ngon lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.