Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chương 32




Chu Linh thật mệt mỏi đến nỗi không muốn dậy. Nếu không phải ánh nắng chói chang từ cửa sổ sát đất chiếu vào giường thì cô sẽ vẫn tiếp tục ngủ.

Chu Linh khẽ nhích người, cảm giác toàn thân đau ê ẩm, chân tay rã rời, cử động một chút cũng đau đến cứng người. Đã vậy còn bị Dương Thành ôm đến không cả người không cử động được.

Vừa mở mắt ra, một gương mặt đẹp trai đã đập vào mắt cô. Lại nghĩ đến bây giờ cô còn đang đau nhức cả cơ thể thì khuôn mặt của Dương Thành còn có vẻ thỏa mãn sung sướng.

Vừa nghĩ vừa tức giận, lại thêm không biết mấy giờ rồi mà cô cảm thấy rất đói bụng. Tất cả dồn nén lại, cô lấy tay đập một cái vào đầu anh thật đau.

Dương Thành bị đau lập tức choàng dậy, quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt như oán phụ của Chu Linh, uất ức lên tiếng nhưng nhiều hơn là trêu tức.

- Sao vậy? Anh không thỏa mãn em sao?

Chu Linh nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

- Anh không biết xấu hổ.

Dương Thành gật đầu thừa nhận.

- Đúng là có chút xấu hổ thật.

Sau đó nhìn chằm chằm cơ thể Chu Linh dưới lớp chăn mỏng. Từng đường cong như ẩn như hiện.

- Anh nhìn cái gì. Mau dậy đi.

Chu Linh thẹn quá hóa giận ném cầm ngay chiếc gối dưới đầu nện vào Dương Thành.

Dương Thành ngược lại không tránh né, cười cười đỡ lấy cái gối của Chu Linh. Cũng không tiếp tục trêu cô nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chu Linh thấy Dương Thành dậy thì ngay lập tức quấn chăn lại. Lại vô ý nhìn qua Dương Thành, khuôn mặt vừa hạ nhiệt được một chút lập tức đỏ gay gắt. Anh cứ như vậy mà đứng dậy đi đến phòng tắm mà không có gì che đậy. Cơ thể anh cao lớn, cân đối, khỏe mạnh, vai rộng eo thon không có một chút mỡ thừa từng múi cơ như cử động theo bước chân của anh.

Tối qua Chu Linh không nhìn thấy gì nhưng cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng vẫn có một thứ không tưởng tượng được. Chu Linh nuốt nước bọt, tầm mắt không điều khiền được mà nhìn xuống phía dưới bụng của anh. Không nhìn thì thôi, đã nhìn thấy Chu Linh chỉ thấy hô hấp dồn dập, toàn bộ máu trong người chảy ngược lên đầu.

Nhìn con quái vật to lớn, có chút dữ tợn, Chu Linh đột nhiên cảm giác được tối qua cô phải dũng cảm, phải bất khuất kiên cường như thế nào mới có thể dung nạp được nó. Như vậy cô tình nguyện không nhìn thấy... cô sợ có chướng ngại tâm lý trong cái chuyện này lắm...

Dương Thành bước đến cửa phòng tắm, cảm nhận được ánh mắt của ai đó, nghiêng người lại nhìn Chu Linh. Mặt cô đã sớm đỏ như gấc rồi nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh. Dương Thành đột nhiên cảm thấy thành tựu đầy người. Cười một cái đầy ái muội với Chu Linh.

- Anh hiểu mà.

Chu Linh bị bắt quả tang, thẹn qua ném luôn cái gối đang cầm trên tay về phía cửa nhà tắm.

Dương Thành thấy vậy lập tức chui vào phòng tắm tránh vật thể lạ đang bay về phía mình. Đóng cửa lại, Dương Thành ở trong cười đầy sảng khoái.

Chu Linh ngồi trên giường, theo thói quen nhìn đồng hồ. Đã 11h trưa rồi! Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy. Để không tốn thời gian thêm nữa, cô lập tức mặc qua loa sau đó lấy quần áo sang phòng khách (phòng ngủ dành cho khách) tắm qua loa.

Dương Thành tắm xong, thay một bộ quần áo thoải mải. Bước ra ngoài thì không thấy Chu Linh đâu. Gọi Chu Linh một tiếng, xác định cô không có trong phòng, liền đi xuống phòng ăn.

Vừa đi đến đã thấy Chu Linh nghiêm chỉnh ngồi trên bàn ăn, chậm rãi ăn cũng không nhìn đến mình. Dương Thành liền thản nhiên đi đến, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, chỉ liếc nhìn cô một cái sau đó cười cười bắt đầu ăn.

Bà Dương xâu xa nhìn qua hai người, cảm giác quan hệ của hai người đã thay đổi rất lớn. Sau đó nhìn Dương Thành, tán dương, nhướn mày nhìn anh, bà hiểu mà.

Dương Thành bình thản đón nhận ánh mắt của bà, chỉ cười một cái.

Chu Linh vẫn đang ăn nên không phát giác cuộc đối thoại ngầm của hai bà cháu. Chỉ ăn thật nhanh sau đó lên phòng.

Dương Thành thấy Chu Linh lên thì cũng dừng lại đi theo sau cô. Bà Dương thấy vậy cũng không ngăn cản hai người.

Lên đến phòng, thấy Chu Linh ngồi ở mép giường thơ thẩn không nhìn đến mình. Dương Thành đi đến trước mặt Chu Linh ngồi xuống, cầm lấy hai tay cô, cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô.

Chu Linh bị nhìn như vậy bèn quay đi, không thèm để ý đến Dương Thành. Thật sự thì cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là đột nhiên muốn làm như vậy thôi.

Dương Thành thấy vậy thì đứng dậy đi vào trong phòng để đồ.

Một khắc Dương Thành đứng dậy, trong thâm tâm Chu Linh còn có ý nghĩ kéo Dương Thành lại. Tay đã đưa đến nơi rồi lại rụt lại, ánh mắt đã bắt đầu hồng lên rồi.

Dương Thành sau khi đi ra thấy Chu Linh như vậy, cười thầm trong lòng nhưng vẫn giữ mặt lạnh đi đến, kéo Chu Linh đi theo mình. Ban đầu Chu Linh định rút tay ra nhưng anh nắm chặt quá nên đành phải đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.