Chương 66: Bị trúng thuốc
Buổi tối, Phỉ Phùng Lam đang nằm trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, cô chạy ra mở thì không nhìn thấy ai hết, dòm ngó xung quanh cũng không thấy bóng dáng người nào.
Nhưng nhìn xuống dưới đất lại xuất hiện một cái khay đựng ly nước ép dưa hấu với mấy miếng dưa, trên đó còn để một dòng chữ: “Làm cho em.”
Cô cười cười cúi xuống bưng cái khay vào trong phòng, hết tay nên cũng không thèm khóa cửa. Chắc chắn là Vương Dịch Thiên tự làm cho cô nhưng ngại nên không dám đưa tận tay đây mà. Phỉ Phùng Lam nghĩ đến đã thấy buồn cười đến díp mắt.
Cô ăn hết mấy miếng dưa và uống tọt ly nước ép. Dưa rất ngon, hơn nữa là Vương Dịch Thiên chính tay chuẩn bị, còn ngon gấp bội.
Một lúc sau, Phỉ Phùng Lam cầm ly nước lọc lên uống thì cảm thấy lực tay mình hơi yếu hơn mọi ngày thì phải. Cô thử kiểm tra bằng cách nâng tay lên xuống, lúc đầu thì không sao, nhưng càng di chuyển cánh tay thì càng thấy yếu hơn, cánh tay cô run run.
Phỉ Phùng Lam khó hiểu: “Rốt cuộc là sao vậy?” - Tầm mười phút sau thì cả người cô cứng đờ, chỉ còn bàn tay và khuôn mặt là còn cử động được. Một người đàn ông nhẹ nhàng bước vào cười gian tà, xoay tay khóa trái cửa.
Hàng mày của Phỉ Phùng Lam cau chặt lại, cô cảm thấy bất an: “Anh vào đây làm gì?”
Hắn tiến lại gần hơn, sát vào cổ cô ngửi ngửi, tấm tắc khen: “Rất thơm, rất tuyệt vời.”
“Tên khốn, bà đây không phải đồ ăn.” - Phỉ Phùng Lam tức giận quát vào mặt Tô Sở, môi của cô cũng hơi cứng lại rồi, giống như càng di chuyển nhiều thì càng bị bất động.
Hắn lấy tay nâng cằm cô lên, giọng nói cũng bốc mùi kinh tởm: “Xem kìa, em không nên quá dữ tợn như vậy, vì như vậy tôi càng thấy thích em hơn.”
Cô tức giận nghiến chặt răng: “Thằng khốn...” - Muốn nói thêm cũng không được vì môi cô còn cứng đờ hơn lúc nãy, toàn thân cô như bị đóng băng, cô không thể cử động, không thể nhấn nút trên bông tai để gọi cho Vương Dịch Thiên.
Phỉ Phùng Lam cảm thấy vô cùng bất lực, cô không biết nên làm thế nào nữa. Tô Sở bất đầu cởi khoác của hắn ra...
...----------------...
Trước cửa phòng Vương Dịch Thiên, Trần Thụy Ly lớn tiếng đập cửa liên hồi: “Dịch Thiên, Dịch Thiên à có chuyện rồi.”
Cô ấy cố gắng đập cửa thật nhiều lần, kêu khô cả cổ cũng không thấy ai hồi đáp. Trần Thụy Ly sốt ruột cắn môi. Vậy là Vương Dịch Thiên không có ở trong phòng.
Cô ta quyết định chạy lên phòng của Vương lão gia, mỗi lần Vương Dịch Thiên về nhà chính rất thường đi thăm ông ấy, nhất định là ở đó.
Trần Thụy Ly hớt hải chạy lên lầu, mở cửa ra thật mạnh. Bên trong chỉ có Viên Thiếp Ảnh đang dùng ống nghe khám cho Vương lão gia.
Ông ấy bất ngờ hỏi: “Thụy Ly, có chuyện gì vậy con?”
Mồ hôi cô nhễ nhại, giấu diếm: “Không có gì đâu ạ, con làm phiền dượng rồi.”
Cô đóng cửa phòng gãi gãi đầu, rốt cuộc là Vương Dịch Thiên có thể ở đâu chứ?
Suy nghĩ một hồi, chỉ còn có thể là chỗ đó: phòng của Phỉ Thục Mỹ.
Nói rồi cô lại vòng ngược xuống tầng ba, nhà chính Vương gia rất rộng, phòng của Phỉ Thục Mỹ lại ở cuối hành lang. Trần Thụy Ly chạy như ma đuổi, đập cửa phòng ầm ầm.
“Dịch Thiên, dì Thục Mỹ, có chuyện lớn rồi, mọi người nhanh ra đây đi.”
Phỉ Thục Mỹ mở cửa ra, nghi hoặc nhìn sắc mặt nhợt nhạt tái xanh của Trần Thụy Ly: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ta vừa thờ vừa nói: “Lúc nãy... Lúc nãy con thấy Tô Sở lén la lén lút vào phòng Hắc Lam, nhưng mà lúc con thấy nghi ngờ chạy đến mở cửa thì... cửa bị khóa trái rồi, không vào được.”
Vương Dịch Thiên lập tức đứng dậy, trợn tròng hai mắt: “Cái gì?”
Cả ba hớt hải chạy ngược về phòng của Phỉ Phùng Lam, Vương Dịch Thiên chạy nhanh nhất, tay anh siết thành nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu.