Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng

Chương 31: Nhớ, tôi nhớ lại hết tất cả rồi




“Anh có thể gọi em là Hân Hân không?” Tống Hải Thành nhìn cô hỏi.

“Được!” Lâm Ý Hân khẽ gật đầu.

“Anh có thể ngày ngày đưa đón em đi học không?” Tống Hải Thành lại hỏi tiếp.

“Em có xe mà, nhưng em cần người lái” Lâm Ý Hân ngạc nhiên cười nói.

“Anh nguyện lái xe chở em suốt đời” Tống Hải Thành tiến đến gần cô thêm một bước.

“Thật sao?” cô nghi hoặc.

“Thật, vậy em là bạn gái anh nha!” Tống Hải Thành lần nữa tiến đến gần cô, nắm lấy tay cô mà nói.

"Được, em cũng thích anh " Lâm Ý Hân hôn chụt lên má anh.

Thoáng chốc ở một nơi khác.

“Mẹ em, mẹ em vừa bị tai nạn giao thông, đã…đã…đã không qua khỏi rồi huhu…” Lâm Ý Hân khóc trong vòng tay Tống Hải Thành.

“Anh biết rồi, em đừng đau lòng quá!” Tống Hải Thành vuốt vuốt chiếc lưng yếu đuối của cô nói.

“Ba em…ba em lại phát bệnh nặng, khám chữa nhiều y bác sĩ có tiếng nhưng vẫn không khỏi, ai cũng không tìm được bệnh của ba em, ai cũng bảo do đau lòng quá độ sinh tâm bệnh! Nếu không giải quyết ổn thỏa tâm bệnh này chỉ trong vài tháng có thể ba em…ba em… Sẽ không qua khỏi.”

Màn đêm kéo đến che kín hết tất cả ánh sáng trước mắt anh. Lại một bối cảnh khác hiện ra.

“Thành Thành sao anh không nghe máy, hôm nay sinh nhật anh, em đang đứng trước viện nghiên cứu của anh, anh ra đây một chút được không?” Lâm Ý Hân gọi cho anh mãi không được nên gửi một tin nhắn thoại, giọng cô rất vui vẻ.

“Thành Thành sao anh vẫn không nghe máy, em có nhờ bác bảo vệ thông báo nhưng cũng không ai trên đó trả lời, anh đang làm gì trên đó vậy?” sau ba mươi phút vẫn không thấy anh xuống cô lại gửi cho anh một tin nhắn thoại khác, nụ cười đã tắt hẳn.

“Thành Thành đã hơn mười giờ rồi đó, em chờ anh suốt bốn giờ đồng hồ rồi đó, thôi em về trước đây!” sau nhiều lần không liên lạc được, giọng cô đã khá buồn bực tức giận.

Lại thêm một cảnh khác hiện ra trước tầm mắt anh.

“Alo anh có phải là Tống Hải Thành, là chồng của Lâm Ý Hân không?” một giọng nữ gọi vào số anh.

“Đúng là tôi, cô cần tìm vợ tôi à, từ tối hôm trước không liên lạc được với tôi, chắc giận tôi nên sang nhà bạn cả đêm qua không về nhà rồi, cả ngày rồi tôi không liên lạc được với cô ấy!” giọng Tống Hải Thành lo lắng nói.

“Xin anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói, hôm qua có người phát hiện thi thể vợ của anh, vợ anh đã bị sát hại ở gần viện Nghiên cứu anh đang làm việc, phiền anh đến cục cảnh sát Bạch Lâm lấy lời khai” giọng nữ bên kia có chút lạnh.

Người đàn ông có khuôn mặt giọng nói, cả tên cũng rất giống anh, đang cầm chiếc điện thoại nghe, cơ hồ mặt bắt đầu biến sắc, đôi mắt đột nhiên ướt đẫm, tay chân không còn sức lực, điện thoại trên tay tuột một tràng rơi hẳn xuống đất.

Chớp mắt lại là một cảnh khác.

“Qua khám nghiệm tử thi nạn nhân trước khi chết đã có quan hệ tình dục, sau cùng bị siết cổ đến chết” một viên cảnh sát nói.

Tống Hải Thành cơ hồ thở không ra hơi, cơ thể yếu ớt như không có lực.

“Qua phân tích có ít nhất ba loại tinh dịch bên trong cơ thể nạn nhân, nói cách khác là có ít nhất ba người thực hiện hành vi xâm hại nạn nhân!” viên cảnh sát kia lại nói tiếp.

Tống Hải Thành nghe đến đó toàn thân sụp đổ, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, khóc nức nở. Anh hối hận, hối hận hôm đó lại để điện thoại ở chế độ im lặng nên khi cô gọi anh lại không nghe thấy, nên cô mới xảy ra chuyện.

Quá đau lòng, lại càng tự dằn vặt bản thân, cố ý lao đầu vào công việc để quên đi chuyện đau lòng của cô, anh ngày đêm vùi đầu vào công việc nghiên cứu một loại máy đặc biệt chắc hẳn không ai ngờ được, cổ máy quay ngược thời gian.

Sau gần mười năm bỏ ăn bỏ ngủ, cuối cùng Tống Hải Thành cũng nghiên cứu chế tạo thành công cổ máy quay ngược thời gian. Nhưng để hoạt dộng được anh phải dùng tuổi thọ mình trao đổi, không ngần ngại anh đã chọn lại năm tháng được cho là cô hạnh phúc và vui vẻ nhất mà để cô sống lại một lần nữa.

Lại một khung cảnh khác, một kiếp sống khác, cô đã được sống lại một lần nữa.

Vì ân hận lỗi lầm kiếp trước, không muốn tái diễn lại nỗi đau kiếp trước Tống Hải Thành luôn núp phía sau giúp đỡ cô, che chở cho cô, anh không lộ diện nhiều trước mặt Lâm Ý Hân.

Sau khi lên đại học trong một năm mất cả hai người ba và mẹ, cô suy sụp và rồi được Đào Lãnh bên cạnh chia sẽ tâm sự, Lâm Ý Hân yêu và kết hôn với Đào Lãnh sau nhiều năm quen nhau, cô sống có vẻ thật tốt, nhưng tên đó vẫn luôn lừa dối cô, muốn hại cô chết hết lần này đến lần khác, nhiều lần Tống Hải Thành cố ý đến giúp đỡ cô, cứu cô thoát chết. Nhưng đỉnh điểm hôm đó anh vừa đi công tác nước ngoài, cô liền bị tai nạn xe mà mất…

Tất cả hình ảnh trước mắt anh đều tối lại, đen kịt một màu không một chút ánh sáng nào có thể chen vào. Trước mắt anh tối đen như bùa trời đêm ngày không trăng, không sao, từng chi tiết nhỏ nhặt, từng mảnh ký ức đều như lóe lên trong đầu anh, chúng như hóa thành những vì sao băng điên cuồng lao nhanh vào trong bộ não đang bị chấn động của anh.

Nhớ…tôi nhớ lại hết tất cả rồi, đây không phải kiếp thứ nhất, cũng không phải kiếp sống thứ hai, đây là kiếp thứ ba của anh và cô, nhưng kiếp thứ hai anh đã không đủ thời gian tạo ra cỗ máy quay ngược thời gian kia, anh nguyện ý kết thúc cùng cô, nhưng tại sao cả hai lại một lần nữa sống lại vào kiếp sống thứ ba này. Có vẻ như cô nhớ hết tất về kiếp trước, nên có thể đoán biết và tránh được căn bênh ung thư cướp đi ba mẹ cô giống như kiếp thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.