Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 69: 69: Ly Hôn




Tần Chí Khiêm đắn đo cả hai ngày trời thì cuối cùng ông cũng nghĩ thông, ông đành về Tần gia một chuyến gặp vợ mình nói chuyện cho rõ ràng, dù sao ông cũng rời đi không nói một tiếng cho bà biết.

Vả lại là đi tìm con gái của mình và người tình cũ, bà cũng là vợ ông, như con trai nói ông vẫn nên tôn trọng bà một chút...cuộc hôn nhân này đã làm nhiều người sống trong thiệt thòi và đau khổ suốt thời gian dài qua rồi.

Tần Chí Khiêm dừng xe ở cổng nhà, ông hít thật sâu rồi thở nhẹ ra, trước khi về đây ông đã chuẩn bị tâm lí thật tốt rồi mà sao cứ thấy áp lực đè nặng trên vai thế này.

Từ trước đến nay ông và bà Tần nói chuyện chưa quá năm câu là cãi nhau liền, cả hai người vốn không hợp nhau, chẳng hiểu sao có thể làm vợ chồng nhiều năm như thế, ông cũng đang tự hỏi tại sao Tần Chí Khương lại khôn lớn trong một gia đình như thế này chứ? Ông và bà đã nuôi dạy đứa con trai này như thế nào vậy? Và sao Tần Chí Khương chịu được cảnh ba mẹ cãi nhau mỗi ngày hay vậy?

Chính ông cũng không thể chịu được mà, mỗi lần bất mãn đều rời khỏi Tần gia.

Nhiều lần cũng viện cớ đi công tác chỉ để trốn người vợ chung sống với mình nhiều năm như vậy.

Tần Chí Khiêm bước vào nhà, quản gia thấy ông cúi đầu chào" Ông chủ, cuối cùng ông cũng về rồi.

Phu nhân đã bỏ ăn suốt mấy ngày, bà ấy đang đợi ông về mà thôi" Quản gia nói.

Tần Chí Khiêm gật đầu:” Tôi biết rồi ".

Nói xong ông đi đến cầu thang, bước lên phòng.

Mở cửa đi vào, đây chính là căn phòng ông và bà ở cùng nhau không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng giờ đây sao ông thấy nó lạ lẩm quá, chẳng giống một nơi đáng để trở về vậy.

Tần Chí Khiêm đi đến bên giường, bà đang nằm đó, cả hai không nhìn mặt nhau.

“ Tôi đã về theo ý bà đây “ Tần Chí Khiêm ngồi xuống bảo.

“ Chừng nào ông từ bỏ việc tìm con gái tôi sẽ bình thường lại với ông“ Bà Tần cố chấp đáp.

Bà là con người sống cố chấp, cho dù là chuyện từ rất lâu, chính bản thân bà cũng có rất nhiều lỗi, xém chút nữa đã lấy mạng Dương Hi Văn rồi nhưng vẫn không biết mình sai chỗ nào, còn năm lần bảy lượt tìm cách không cho ông và Dương Hi Văn gặp nhau rồi nhận nhau.

Tần Chí Khiêm thở dài, ông bảo:” Đến tận bây giờ bà vẫn không biết mình sai chỗ nào sao?".

“ Tôi không sai, người sai chính là ông "Bà Tần đáp.

Tần Chí Khiêm cảm thấy càng ngày càng vô lý rồi, ở tuổi này rồi, cũng đã làm mẹ rồi mà bà có thể nói ra những lời này sao?

“Bà vẫn không biết sai?” Tần Chí Khiêm hỏi.

“ Tôi không sai, ông sai tất".

Ông đưa tay lên trán, vốn định về nói chuyện cho ra lẽ với người vợ này của mình nhưng xem ra giờ đây ông không cần nói tiếp gì nữa rồi.

“ Được rồi, tôi sai".

“ Tôi cảm thấy chúng ta đừng nói nữa, càng nói sẽ càng bất đồng quan điểm mà thôi.

Nói xong Tần Chí Khiêm đứng lên, ông rút chiếc nhẫn cưới trên tay ra rồi đặt xuống bàn.

" Sống với nhau lâu như vậy rồi, tuy không còn tình nhưng ít nhất còn nghĩa.

Tôi cũng không muốn đi đến bước này “.

“Chúng ta li hôn đi, bà muốn gì tôi đều cho bà " Tần Chí Khiêm bỏ nhẫn lại rồi tiến ra cửa.

“ Tôi vốn muốn làm hòa với bà nhưng có lẽ bà không muốn rồi “

Ông đóng cửa lại, bước đi, rời khỏi Tần gia một cách nhanh chóng.

Tần phu nhân ngồi lên, bà nhìn chiếc nhẫn nằm trên bàn mặt liền đơ ra, hai mắt tròn xoe hết sức ngạc nhiên.

Bà đã làm đến nước này ông vẫn tuyệt tình tuyệt nghĩa muốn li hôn với bà sao?

Bà nhìn chiếc nhẫn còn lại trên tay mình, nước mắt rơi xuống.

Đúng rồi, cho dù chung sống với nhau bao nhiêu năm đi nữa thì tôi và ông mãi mãi vẫn không có tình cảm.

Con trai đã lớn như thế này nhưng ông chưa từng để mắt đến tôi, cũng không nghĩ đến cảm xúc của tôi, chung sống bao nhiêu năm qua, tôi làm hết mọi cách, tôi ích kỉ, biến bản thân mình thành nhân vật phản diện trong chính cuộc đời của mình, làm bản thân ra bộ dạng gì cũng không rõ nữa.

tất cả chỉ để níu kéo ông lại, muốn ông nhìn tôi một lần, quan tâm mẹ con tôi thật lòng nhất dù chỉ là một lần mà thôi.

Bà Tần xuống giường, bà đi đến cửa sổ, nhìn ra cửa...

Tần Chí Khiêm, ông quá tàn nhẫn với tôi rồi.

Tần Chí Khương về nhà, trong nhà không ai bật đèn đóm gì.

Anh lo lắng, bật đèn lên liền đi tìm ba mình.

Đến phòng làm việc của ông, anh mở cửa đi vào thấy Tần Chí Khiêm ngồi ở bàn làm việc, trong phòng chỉ có một ánh sáng duy nhất của máy tính hiện lên.

“Ba, sao ba lại không mở đèn?" Tần Chí Khương mở đèn lên, anh hỏi.

" Không phải ba nói hôm nay sẽ về nhà nói chuyện với mẹ sao? Ba và mẹ sao rồi? Ba có thuyết phục được bà ấy không? Mẹ cũng có đồng ý không?”.

Tần Chí Khiêm nhìn con trai mình, ông đứng dậy đi đến chỗ anh, ông đưa tay ra ôm lấy Tần Chí Khương.

" Chí Khương, ba xin lỗi “ Tần Chí Khiêm nhỏ giọng bảo.

“ Từ lúc con còn nhỏ ba luôn lạnh nhạt với hai mẹ con con, cũng chưa từng quan tâm đến con thế nào, đến chuyện con lớn lên người làm ba này cũng không hề biết.

Ba xin lỗi, đã không cho con một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống mà ai cũng muốn có" Tần Chí Khiêm nói.

“ Ba, không sao, dù gì cũng đã qua rồi.

Không phải con cũng đã lớn như thế này rồi sao? Ba đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng tự đổ lỗi cho bản thân " Tần Chí Khương nhẹ nhàng bảo.

Ba anh sao vậy? Có phải sắp có chuyện gì xảy ra phải không? “ Chí Khương, ba vốn định trở về giải hòa với bà ấy, nhưng bà ấy lại không muốn nghe ba nói "

“ Ba đã mệt rồi, ba...đã đề nghị li hôn với mẹ con".

“ Ba xin lỗi, mọi tài sản con và bà ấy muốn gì cũng được.

Ba chỉ xin con hãy để cho Hi Văn một chút, dù chỉ là một phần nhỏ cũng

được, ba chưa cho con bé được cái gì, chỉ mong đến ngày con bé lên xe hoa ít nhất cũng nhận được của hồi môn từ người ba vô

trách nhiệm này".

"Ba...".

Tần Chí Khương nhìn ba mình, anh đã nghĩ sẽ có ngày hôm nay mà thôi.

Bao nhiêu năm qua, chỉ vì hai chữ gia đình mà chính ba và mẹ anh sống trong giày vò, cả hai chưa hề nếm trải hạnh phúc thật sự là như thế nào cả.

“ Ba, con sẽ không lấy gì hết.

Đó chính là của ba, sự nghiệp và thanh xuân của ba".

“ Còn về chuyện li hôn...con đoán cũng sẽ có ngày hôm nay, con không có ý kiến, ba cũng mệt, mẹ cũng khổ nhiều rồi ".

“Li hôn có lẽ sẽ là cách tốt nhất, cả hai được tự do rồi".

Tần Chí Khiêm vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông.

Ông đưa tay vào túi lấy ra, là điện thoại của quản gia...

Khi không ông ấy gọi anh làm gì? Tần Chí Khiêm nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn con trai mình.

Ông bắt máy, đầu dây bên kia đã nghe giọng quản gia nói đầy gấp gáp...

[ Ông chủ...phu nhân...bà ấy cắt cổ tay tự sát rồi...]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.