Em Là Mật Ngọt Của Anh 2

Chương 53: 53: Tranh Thủ Một Chút




Một tháng sau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó Dương Hi Văn đã mang thai được hai tháng rồi.

Hơn một tuần qua cô bắt đầu thay đổi khẩu vị liên tục, ăn nhiều rồi lại ngủ khiến hai người đàn ông nào đó phải hao tâm khổ cực tìm tòi những công thức nấu ăn mới rồi nấu cho Hi Văn ăn.

Hứa Thành cầm sách dạy nấu ăn ngồi đọc trong phòng làm việc, thư kí đi vào thấy thì giật cả mình.

“ Hứa tổng anh đang học nấu ăn sao?" Thư kí hỏi.

" Không, tôi chỉ là đang tìm món mới nấu cho cô ấy ăn thôi " Hứa Thành bảo.

"Dù sao phụ nữ mang thai rất cực, chiều cô ấy một chút “ Hứa Thành nói thêm.

Thư kí biết cô ấy mà anh đang nói là ai.

Dương Hi Văn này đúng là phước phần quá lớn rồi, có thể được Hứa Thành chăm sóc tận tình như thế...cuối cùng cô gái này kiếp trước có phải cứu cả thế giới không? Không Hứa tổng thì là Mộ Tần xoay quanh bảo vệ.

Mộ thị.

Bên này Mộ Tần cũng không khác gì Hứa Thành, Hứa Thành chịu trách nhiệm nấu các món mặn, còn anh là làm đồ tráng miệng cho cô ăn.

Bánh ngọt là thứ khiến Hi Văn ăn vào là thấy hạnh phúc ngập tràn, vì thế Mộ Tần cực lực tìm tòi các loại bánh khác nhau, dựa vào khẩu vị cô thế nào rồi mới làm ra bánh.

Mộ Tần dán mắt vào máy tính, cứ nghĩ anh đang tập trung làm việc nhưng thật ra là đọc công thức nấu ăn.

Vì muốn là Hi Văn vui anh có thể bỏ hình tượng lạnh lùng của mình, sẵn sàng biến thành người đàn ông ấm áp đảm đang việc nhà.

Gần đây cô ăn nhiều hơn nên anh thấy cô cũng đã mập lên một chút, Mộ Tần cũng thấy an tâm hơn, Dương Hi Văn rất gầy, bây giờ có da có thịt một xíu trông vừa mắt hơn.

Anh còn sợ cô thiếu dinh dưỡng, thêm sức khỏe yếu sẽ ngất xỉu lúc nào không hay mất.

Tìm một lúc thì Mộ Tần cũng thấy cái ưng ý mình, anh đứng dậy cầm áo vest đi ra cửa.

Thư kí vừa định đẩy cửa đi vào đưa cà phê, thấy anh đi ra vội hỏi:"Mộ tổng, anh đi đâu vậy?".

"Về nhà làm bánh cho vợ".

Mộ Tần vui vẻ đáp rồi tiến đến thang máy.

Thư kí đứng đơ ở đó, từ khi dọn đến sống chung với Dương Hi Văn và Hứa Thành anh vui vẻ hẳn lên, lúc đầu ai cũng nghĩ hai người đàn ông trước kia là kẻ thù bây giờ sống chung một mái nhà khó mà hòa hợp được, có khi còn khó thở nữa.

Nhưng không ngờ Mộ Tần và Hứa Thành lại chịu nhẫn nhịn nhau, tất cả chỉ vì Dương Hi Văn.

Trước mắt mọi thứ đều rất yên bình, chỉ là...!Ngày sinh nở của Dương Hi Văn, sự quyết định của cô đưa ra vào một ngày nào đó sẽ phá vỡ tất cả.

Mộ Tần lái xe đến một tiệm bánh ngọt chứ không về nhà vì sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Đây là tiệm của một người quen, Mộ Tần hay đến đây làm bánh cho cô nên mọi người đều biết anh.

Anh tiến vào bếp, mang tạp dề vào rồi bắt tay làm.

Một nhân viên trong tiệm đi vào, lên tiếng hỏi:"Mộ tổng lại làm bánh cho bạn gái đấy à?".

"Ừm, gần đây cô ấy ăn uống nhiều hơn, bánh ngọt sẽ giúp tâm trạng cô ấy tốt hơn “ Mộ Tần vui vẻ.

“ Cô gái nào mà có phước phần thế này, được Mộ tổng quan tâm yêu chiều đến thế.

Chắc hẳn anh yêu cô ấy lắm nhỉ?”.

“ Ừm, tôi yêu cô ấy" Mộ Tần đáp.

"Ây, được làm bạn gái của Mộ tổng thật là có phúc lớn quá đi" Mộ Tần chỉ cười, nếu như anh không làm tổn thương cô, chịu lắng nghe khi cô nói thì bây giờ giống như lời nữ nhân viên này bảo vậy.

Anh và Dương Hi Văn có lẽ đã thành người một nhà, vợ vợ chồng chồng cùng nhau chăm sóc đứa con nhỏ sắp chào đời này rồi.

Không nghĩ nhiều nữa, Mộ Tần dẹp hết suy nghĩ trong đầu sang một bên.

Anh bắt đầu chuyên tâm vào làm bánh cho kịp giờ, từ khi cô trở về anh lại vào bếp, khi nấu cho cô ăn lại làm tâm trạng anh tốt hơn.

Đây chính là hương vị tình yêu mà anh dành hết tâm tư vào cho Dương Hi Văn cảm nhận sao?

Buổi tối.

Hứa Thành vừa về đến là sáu giờ, Hi Văn còn loay hoay trong phòng tắm.

Anh cũng không phiền cô, vào bếp nhanh chóng nấu cơm.

Dương Hi Văn không được anh cho vào bếp nên cô chỉ đành nhân cơ hội khi Hứa Thành và Mộ Tần đi làm thì dọn dẹp nhà cửa, vì thế trong nhà luôn sạch sẽ và thơm tho.

Mộ Tần lúc này cũng về, anh đem bánh ngọt bỏ vào tủ lạnh rồi vào bếp giúp Hứa Thành cho kịp giờ cơm.

Đứng cắt hành tây, Mộ Tần không cẩn thận làm cay mắt làm nước mắt rơi lã chã.

Dương Hi Văn lúc này đi ra, thấy Mộ Tần khóc vì hành tây thì cười lớn.

“ Mộ tổng của chúng ta cũng biết khóc sao?” Cô trêu anh, Mộ Tần nghe thế chỉ nhìn cô.

Dương Hi Văn tiến đến đẩy Mộ Tần ra.

“ Để tôi làm cho"

“ Hai người đi tắm đi" Dương Hi Văn nói.

“ Nhưng mà..."

“ Lâu rồi em không vào bếp, hôm nay ngoại lệ đi được không?".

Cả hai người này đã bận rộn ở ngoài về nhà còn giành hết việc nhà không cho cô làm, cho dù có cường tráng đến đâu thì họ cũng là con người làm bằng da bằng thịt chứ đâu phải mình đồng cối đá mà chịu được thời gian dài vậy chứ.

Hứa Thành và Mộ Tần thấy cô muốn như thế nên đành đồng ý, cả hai về phòng của mình tắm rửa thay bộ đồ mới để dễ chịu hơn.

Đúng là tắm xong thấy thoải mái thật, cứ như đã làm trôi hết mọi sự mệt mỏi từ bên ngoài xuống hết.

Cả người thấy nhẹ hẳn ra.

Dương Hi Văn nấu vài món đơn giản, cô dọn đồ ra bàn, Hứa Thành và Mộ Tần ngồi xuống.

Cô đến tủ, bất ngờ đem ra một chai rượu vang.

“ Muốn uống một chút chứ?" Dương Hi Văn hỏi.

“ Dĩ nhiên em chỉ uống nước cam, phụ nữ mang thai làm sao được uống rượu chứ“ Cô bổ sung thêm.

" Cũng được, lâu rồi anh cũng không uống “Mộ Tần đáp rồi nhìn Hứa Thành.

"Làm vài ly chứ?".

Dùng bữa tối xong thì Hi Văn nói muốn ra ngoài đi dạo.

Cả hai đồng ý đi theo, xuống dưới đường Mộ Tần thì đi bên phải, Hứa Thành bên trái còn cô ở giữa, hai con người này dường như một chút cũng không muốn buông lỏng cảnh giác vậy, sợ cô xảy ra chuyện không hay nên luôn trong tâm thế đề phòng, đề cao cảnh giác mọi thứ xung quanh.

Dương Hi Văn chủ động nắm lấy tay cả hai, Mộ Tần và Hứa Thành bất ngờ, cô nhìn cả hai rồi bảo:" Đêm nay lạnh quá nhỉ?".

“Ừm.” Mộ Tần đáp.

Hứa Thành thì không đáp, ngón tay anh từ từ nắm lấy bàn tay của cô.

Cứ thế cả ba cứ đi dưới phố, tuyết cũng bắt đầu rơi, Hi Văn ngập tràn hạnh phúc.

Chưa bao giờ cô thấy yên bình như này.

Sắp đến giáng sinh rồi, mới đó loay hoay lại hết một năm.

Ngoài đường nhiều cửa tiệm cũng đã trang trí, Dương Hi Văn cứ đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn bộ dạng trẻ con của cô cũng làm cho Hứa Thành và Mộ Tần vui lây.

Mộ Tần nhìn những băng đô màu đỏ treo ở ngoài, anh nghĩ ra cái gì đó rồi nhìn Hi Văn.

"Để anh đi mua cái gì đó ấm ấm cho em uống" Mộ Tần bảo.

“Ừm ".

Hứa Thành dẫn Hi Văn lại ghế ngồi chờ, cô áp hai tay vào nhau để tạo độ ấm.

Hứa Thành thấy tay cô lạnh, anh nắm lấy rồi bỏ vào túi áo của mình.

" Như vậy sẽ không lạnh nữa"

Hứa Thành ngại ngùng bảo, anh biết như vậy là không đúng nhưng mà...

Anh muốn tranh thủ thời gian này ở cạnh cô nhiều hơn, thân mật với cô hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.