Dương Thiên Bác đứng nhìn Lạc Linh Lung ở trước mặt, rõ ràng là cô có thể chạy đến chỗ anh nhưng mà cô lại chọn đứng ở đó, không hiểu sao lại như thế.
Lạc Linh Lung nhìn anh, cô bất ngờ quay đầu lại chỗ Tần phu nhân, Tần phu nhân liền đưa tay lên cho người tới chặn lối đi của Lạc Linh Lung lại.
“Ở bên kia mới đúng chứ?” Tần phu nhân chỉ tay về phía Dương Thiên Bác.
Lạc Linh Lung tức giận nhìn bà, cô quay đầu nhìn Dương Thiên Bác một lần nữa, bà ta biết rõ cô không thể tiến đến đó vậy mà còn ép cô tới chỗ anh? Có khác gì muốn cô hại chết anh đâu chứ?
Lạc Linh Lung nhìn Dương Thiên Bác, anh đưa tay ra đang chờ đợi cô chạy đến chỗ mình.
Cô lại nhìn anh lắc đầu, đó là chuyện không thể, cô không thể tới đó được, nếu không cả hai đều sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Người phụ nữ trước mặt cũng là quá ác độc đi, người con trai ở phía đó chính là con trai ruột của bà ta, là đứa con bà ta cũng mang nặng đẻ đau suốt chín tháng trời để sinh ra.
Cuối cùng thì sao đây? Nói muốn trả thù con mình là trả thù sao? Còn muốn hại chết Dương Thiên Bác tại chỗ này? Trong mắt Tần phu nhân bà không có đứa con Dương Thiên Bác này à? Có xem anh là con người không?
“Lương tâm của bà bị chó tha rồi à?” Lạc Linh Lung tức giận hỏi.
“Ô, chịu lên tiếng rồi sao."
“Đúng đấy, lương tâm của Tần phu nhân ta bị chó tha rồi.” Tần phu nhân đứng dậy, bà nhìn Dương Thiên Bác rồi hỏi: “Con trai, con có muốn cứu người không?"
"Bà...đã làm gì cô ấy?" Dương Thiên Bác cau mày, anh đứng nhìn Tần phu nhân và Lạc Linh Lung.
Quả nhiên như linh cảm của anh mách bảo, người phụ nữ lòng dạ độc ác này đã làm gì Lạc Linh Lung nên cô mới không chịu chạy đến chỗ anh, bà ta đã làm gì vậy chứ? Đã dùng cách nào khiến cho Lạc Linh Lung đứng yên bất động ở chỗ đó, thà chết chứ không chạy về phía anh? Dương Thiên Bác vẫn một mực nhìn về phía cô, nhưng đáp lại anh là sự tránh né của Lạc Linh Lung dành cho mình.
"Linh Lung, mau đến đây."
“Chúng ta về nhà có được không?" Dương Thiên Bác nhìn cô hỏi.
Lạc Linh Lung lắc đầu: “Em không thể”
“Tại sao chứ?" Dương Thiên Bác đầy bất lực nhìn cô.
Lạc Linh Lung nhìn anh, sau đó cô kéo chiếc áo khoác trên người xuống.
“Thiên Bác, chạy đi."
Dương Thiên Bác tròn xoe mắt nhìn Lạc Linh Lung ở phía trước mắt, trên người cô có gắn một quả bom.
Lúc này Tần phu nhân đã đạt được mục đích, bà ta cười lớn đầy hả lòng hả dạ nhìn con trai mình.
“Con trai, con có thích món quà này mẹ tặng cho con không?" Tần phu nhân nhìn con mình đầy đắc ý.
"Bà..." Dương Thiên Bác nhìn Tần phu nhân, đây còn là con người không? Bà ta có thể nghĩ ra những chuyện này sao? Còn việc tày trời nào mà Tần phu nhân không nghĩ ra không chứ?
“Sao nào? Con có thích không? Còn mẹ thích lắm đó? A, xem kìa, vẻ mặt của con lúc này thật đáng yêu làm sao." Tần phu nhân đắc ý nói, đi lên phía trước đẩy Lạc Linh Lung tiến lên phía trước.
Dương Thiên Bác cũng không thể đứng yên được nữa, anh chạy đến kéo lấy Lạc Linh Lung về phía mình.
Từ xa, Tần phu nhân nhìn đôi tình nhân có tình yêu nồng nàn trước mắt đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cận kề cái chết, hình ảnh này trông thật cảm động và đáng thương làm sao, nhưng cũng khiến cho người khác ngưỡng mộ thật đó, có thể thấy được tình yêu chân chính là như thế nào của Dương Thiên Bác và Lạc Linh Lung cơ mà.
Dương Thiên Bác ôm Lạc Linh Lung vào lòng, anh siết chặt vòng tay mình lại, mặc kệ quả bom trên người cô đã được kích hoạt hay chưa.
“Anh sẽ không để em chịu đau đâu!" Dương Thiên Bác nói nhỏ, Lạc Linh Lung bật khóc, cô lắc đầu muốn dùng sức đẩy anh ra nhưng lại không được, Dương Thiên Bác ôm cô quá chặt, cô không thể nhúc nhích gì được.
“Đừng...!làm ơn bỏ em ra đi anh...!đừng...!chạy đi.." Lạc Linh Lung òa khóc nói, Dương Thiên Bác lại không có ý định bỏ cô mà đi, anh ôm cô rồi nhìn về phía Tần phu nhân.
"Có chết, chúng ta cùng chết” Dương Thiên Bác bảo.
"Ha, con làm mẹ cảm động thật đấy"
Tần phu nhân cầm thiết bị kích hoạt bom từ xa, bà đứng nhìn đôi nam nữ trước mặt mình.
Nếu nói theo lẽ thường tình thì đó là con trai ruột của bà, đúng vậy, Dương Thiên Bác chính là đứa trẻ chảy chung dòng máu với bà, là đứa con bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, còn người con gái trong vòng tay của Dương Thiên Bác có thể nói là con dâu tương lai của bà, cũng là người sau này ở bên cạnh Dương Thiên Bác nửa đời còn lại.
Nhưng nếu là người khác thì sau này sẽ có một gia đình hạnh phúc và đầy viên mãn, một gia đình đông đủ thành viên cùng ngồi chung mâm cơm có, trò chuyện sau những giờ đồng hồ đi làm cực khổ.
Đó là người ta mà thôi, còn đối với Tần phu nhân thì không, đối với bà đứa con trai tên Dương Thiên Bác này không có gì quan trọng, cũng chỉ là một đứa nghiệt chủng được sinh ra, là đứa con mang lại cho bà ác mộng mỗi đêm khi đi ngủ, là người khiến bà nhìn thấy là nhớ đến tai nạn năm đó.
Tần phu nhân bấm vào nút trên điều khiển, bom được kích hoạt, sau mười phút nữa sẽ phát nổ.
Tần phu nhân ném đồ kích hoạt sang chỗ Dương Thiên Bác.
Quả bom này rất đặc biệt, là thứ bà dành riêng cho con trai mình và đứa con dâu tương lai đó.
Bà muốn cho cả hai bên nhau trong giây phút cuối cùng của trần đời này, sau đó cùng nhau nắm tay tiến qua thế giới bên kia.
Bà cũng rất thương con trai đó nha, bà không hề chia cắt tình yêu của đôi nam nữ này mà.
Dương Thiên Bác nhìn quả bom trên người Lạc Linh Lung, chỉ còn vài phút nữa nó sẽ phát nổ.
Anh nhìn sơ qua một lược, phát hiện quả bom này rất đặc biệt, chỉ có thể cắt dây buột nó và Linh Lung lại, còn về bom có dừng hẳn hay không thì anh không chắc chắn.
“Thiên Bác...!anh về nhà đi...!làm ơn đi..." Lạc Linh Lung bật khóc nói, tay chân run rẩy nghe tiếng tích tắc trên người mình, cô không có can đảm nhìn xem quả bom còn bao nhiêu giây nữa sẽ phát nổ, cô muốn đẩy Dương Thiên Bác đi nhưng anh lại không chịu, chỉ đứng yên đó nhìn cô.
Dương Thiên Bác nhìn cô mỉm cười, anh ôm lấy cô rồi hôn Lạc Linh Lung: “Sẽ không sao đâu”.
“Có anh ở đây, anh sẽ không để em chịu đau một mình đâu” Dương Thiên Bác chọn đứng yên bất động ở đó, tay anh vẫn ôm lấy Lạc Linh Lung.
Giây phút ngắn ngủi này, cả hai đều nhắm mắt lại nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc vui vẻ bên cạnh nhau trước kia.
“Anh muốn nói rằng anh rất yêu em..." Dương Thiên Bác nói nhỏ.
“Em cũng vậy, em rất yêu anh" Lạc Linh Lung đáp lại, cô nhón chân lên ôm lấy anh.
"Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau, chúng ta sẽ cùng nhau yêu nhau tiếp, cùng nhau làm vợ chồng nhé”.
“Kiếp này anh nợ em một lời cầu hôn, một hôn lễ thật đàng hoàng rồi."
Dương Thiên Bác nhìn cô, anh cảm thấy có lỗi với người con gái này làm sao.
"Em không cần những thứ đó, kiếp này được yêu anh là may mắn của em rồi”
“Cả đời em cũng không nghĩ mình và anh sẽ thành đôi, em cũng không nghĩ rằng mình và anh sẽ hạnh phúc đến tận bây giờ"
“Có được tình yêu của anh, em cảm thấy may mắn lắm, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì khoảng thời gian yêu đương của chúng ta."
“Dương Thiên Bác, em yêu anh”.