Lạc Linh Lung hôm nay đến siêu thị.
Lạc Linh Lung cứ đẩy xe đi trong siêu thị, cô không biết rằng có người đi theo mình phía sau.
Mua đồ xong, cô cũng về nhà.
Trên đường đi tay cầm túi to túi nhỏ xách về nhà nấu bữa tối cho anh, nhưng cô không biết rằng có một đám người đi theo sau mình nguy hiểm cũng đang cận kề tiến tới.
Lạc Linh Lung bỏ túi đồ xuống, cô định lấy điện thoại gọi xe thì đâu ra một đám người đàn ông cao to tiến tới chặn cô lại, Lạc Linh Lung còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một tên trong số đám người đó tóm lấy rồi chụp thuốc mê, bởi vì tên đó quá nhanh cô chưa kịp phản ứng đã ngất đi.
Tên đó liền vác cô lên vai rồi tiến vào chiếc xe đang đậu gần đó đợi sẵn.
Lạc Linh Lung cứ thế cũng được đưa đi.
Tối.
Đã mười giờ, Dương Thiên Bác ngồi ở ghế gọi điện cho Lạc Linh Lung nhưng cô vẫn không nghe máy.
Anh đã check camera trong nhà thấy sáng nay cô đã rời nhà lúc chín giờ sáng, có vẻ như là đi siêu thị như mọi ngày, cô về rất sớm cũng không có chuyện đi đến giờ này lại không báo cho anh biết.
Anh cũng đã gọi cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng Lạc Linh Lung không nghe máy.
Dương Thiên Bác bắt đầu sốt ruột, anh không biết nên tìm cô ở đâu vào giờ này nữa.
Ngoài ngôi nhà này cô còn có thể đi đâu? Lạc Linh Lung nhất định sẽ không bỏ anh mà đi, chỉ còn một trường hợp nữa thôi.
Đó chính là cô đã gặp chuyện xấu gì rồi.
Dương Thiên Bác vừa đứng lên định cho người đi tìm Lạc Linh Lung thì điện thoại có người gọi đến, anh dừng lại rồi bắt máy xem là ai gọi.
[Có quen không?]
Dương Thiên Bác khựng lại, giọng nói đầu dây bên kia khiến anh chết lặng.
Đó không phải là?
[Thiên Bác kệ em...!kệ em đi...!anh đừng...!anh đừng...]
“Linh Lung?" Dương Thiên Bác hốt hoảng, đó không phải giọng của cô sao? Đừng nói là...
[Đã hiểu ra vấn đề rồi chứ? Là tôi đây, là người mẹ thân yêu của cậu này]
Dương Thiên Bác siết chặt tay.
Đúng như anh đoán, người đầu dây bên kia gọi cho anh chính là Tần phu nhân, cũng chính là người mẹ mà anh không muốn nhớ đến nhất.
“Thả cô ấy ra, cô ấy không liên quan đến chuyện của tôi và bà."
[Không liên quan sao? Ô, vậy con hủy hoại cuộc đời mẹ đấy? Con quên rồi sao?]
“Vậy bà xứng đáng làm mẹ sao? Có người mẹ nào như bà không?”
[Ô được rồi, là ta sai, là ta sai có được chưa?]
[Nhưng con trai à, việc gì ta sống trong đau khổ còn con được sống trong hạnh phúc thế? Mẹ cũng nên báo thù con chứ nhỉ?]
[Con bé này mặt mũi cũng tạm ổn đấy, con có muốn mẹ làm gì đó vài đường trên mặt con bé không?]
[A, ta quên mất, nếu làm vậy nhất định con sẽ khiếp sợ bỏ con bé mất]
[Mẹ cũng không muốn con trai mình bỏ người yêu vì mất nhan sắc đâu nha, như vậy là không tốt đâu đó.]
“Bà câm miệng lại cho tôi"
[Ây, đừng hung dữ như thế chứ?]
[Ta là mẹ của con đấy, con dám nói với mẹ vậy sao?]
[A...!đau]
Đầu dây bên kia nghe tiếng la của Lạc Linh Lung.
“Dừng tay lại” Dương Thiên Bác hét lớn lên.
[Dừng sao? Việc gì ta phải dừng lại? Là con muốn làm thế này mà?]
[À mà thôi, mẹ cũng không muốn nói nhiều với con, mẹ gọi đến chỉ muốn báo cho con biết rằng Lạc Linh Lung ở chỗ mẹ, con đừng sốt vó đi tìm con bé nữa nhé?]
[Mẹ chỉ muốn báo cho con một tiếng vậy thôi, còn lại con tự hiểu nhé]
[Nếu như con muốn đến cứu con bé này, sáng mai mẹ sẽ gửi địa chỉ cho con.
Còn bây giờ trễ rồi, chúng ta nên đi ngủ sớm nhé bé ngoan?]
[Tạm biệt con trai của mẹ]
Ngày hôm sau.
Dương Thiên Bác lái xe đến bãi đất trống, anh nhìn Lạc Linh Lung trước mắt, cô đứng đó nước mắt rơi lã chã, đầu không ngừng lắc nhìn về phía anh.
“Đừng sợ, anh đến cứu em đây" Dương Thiên Bác bảo, nói xong anh quay sang nhìn Tần phu nhân.
“Đã lâu như vậy rồi bà còn chưa nhận ra mình sai sao?" Dương Thiên Bác hỏi.
“Ta sai sao? Đâu có, người sai là con mà"
“Chính con phá vỡ kế hoạch của ta, biến ta thành người mẹ xấu trong mắt Chí Khương, con có biết thằng bé quan trọng với mẹ như thế nào không? Cũng vì ai? Vì con, vì con mà bây giờ con trai của mẹ không nhìn mặt mẹ nữa."
“Còn con thì sao? Hủy hoại ta hoàn mỹ rồi bây giờ muốn sống hạnh phúc bên người mình yêu sao? Thứ nghiệt chủng như con cũng xứng có tình yêu sao? Này, đừng làm ta buồn cười như vậy chứ!"
"Dương Thiên Bác, đến chết con cũng chỉ nên làm con rối của ta mà thôi" Tần phu nhân bảo.
“Đủ rồi, bà đủ tư cách nói ra những lời như thế sao? Nếu ban đầu xem tôi là nghiệt chủng vậy việc gì bà sinh tôi ra? Tôi đâu cần bà cho sự sống? Bà cũng đâu cho tôi cuộc sống tốt được?"
“Cũng đừng nói nhiều nữa, bà dừng lại đi, đừng nhiều lời."
"Trả cô ấy cho tôi."
“Ơ, mẹ đâu có giữ con bé, mẹ vẫn để con bé đứng đó mà."
“Chỉ là nó không muốn chạy lại chỗ con thôi” Tần phu nhân bảo.
Dương Thiên Bác nhìn Lạc Linh Lung, anh từ từ tiến tới.
“Linh Lung, mau đến đây nào"
Lạc Linh Lung lắc đầu, cô lùi ra phía sau không muốn anh tiến gần lại mình.
“Linh Lung, lại đây nào"
“Anh ở đây, bà ta sẽ không làm gì em đâu."
“Linh Lung, nhanh, về nhà với anh."
Lạc Linh Lung quay đầu, cô chạy đến chỗ Tần phu nhân nhưng bị người của bà ta chặn lại.
“Thiên Bác, có phải con làm gì sai không? Sao lại làm con bé muốn chạy đến chỗ ta thế này?"
“Mới ở chỗ bà già này một hôm đã không nỡ rời đi vậy sao?"
“Xem ra Dương Thiên Bác con đối xử tệ với con bé lắm nhỉ? Như vậy không tốt đâu, làm chồng phải làm người chồng tốt, sao lại đối xử với người mình yêu như thế?"
"Con đánh vợ à? Hay là làm gì sai với con bé rồi?”
“Có khốn nạn như ba con không? Có ác nhân thất đức như họ không?"
“Đủ rồi" Dương Thiên Bác hét lên.
“Lạc Linh Lung, em đến đây cho anh” Dương Thiên Bác hét lên nói.
Lạc Linh Lung vẫn đứng đó, cô quay đầu nhìn anh.
Đó là chuyện không thể.