Em Là Hồng Tâm

Chương 37: 37: Tuyệt Vọng




Lôi Kình nhìn thấy tầng nước long lanh trong mắt cô, bàn tay bám chặt vào cánh cửa siết một cái.

Anh sợ còn tiếp tục ở đây đối mặt với cô thì anh nghĩ bản thân lại lần nữa vì cô mà hạ mình.

Mà anh đã không còn muốn đánh mất tự tôn vì cô nữa.

“Đi đi, cô nên nhớ… Lôi Kình này đã gai mắt ai chắc chắn sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết.

Mà cô… tranh thủ khi tôi còn cho cô con đường bằng phẳng, hãy chạy đi, như cái đêm cô chứng kiến tôi đánh người, đó mới là tôi.” Dứt lời anh đi thẳng vào căn hộ, tiếng cửa sập một cái thật vang, thật mạnh tựa như kết thúc mối quan hệ của cả hai cũng đóng luôn cánh cửa trái tim mới hé mở của thiếu nữ.

Lê từng bước chân đã dần cạn kiệt sức rời khỏi khu chung cư, cô đã không biết rằng bị anh lạnh nhạt lại đau đến mức này, trái tim âm ỉ sự bức bối, khó chịu, như hàng ngàn cây kim đâm chích.

Thả bước vô hồn trên con đường lớn, đã 11 giờ đêm, xe cộ không còn tấp nập, nhưng cô cũng không có tâm để ý đến chuyện đó.

Và chuyện ghê tởm trong quá khứ lại lặp lần nữa, Trác Mộng Nhan sực tỉnh thì mới hay phía trước đã có hai ba thanh niên đang cười cợt nhã đến gần.

“Các người… đừng tới đây.” Trác Mộng Nhan thở dồn dập, lui ra sau một bước rồi cong chân chạy ngược lại con đường mình vừa đi qua, nhưng một cô gái chân yếu tay mềm làm sao trốn thoát khỏi ba thằng con trai trưởng thành, lớn xác.

Tay và vai bị nắm kéo, giây sau balo của cô cũng rơi xuống đất, bịch một tiếng.

Có xe ô tô ở xa xa đang chạy tới, Trác Mộng Nhan sáng mắt hét lớn tiếc là chúng đã nhanh lẹ bịt miệng cô rồi vác cô đi đâu đó.

Dạ dày cuộn trào, cô bị chúng vác trên vai, trời đất đảo lộn mà cô chỉ còn một nỗi uất hận không cách nào xóa bỏ.

Cô dùng hết sức vùng vẫy nhưng thời khắc này cô không khác gì con cá đã mắc lưới.

Tay chân đều bị chúng giữ.

Chiếc xe như tia hy vọng cuối cùng lướt qua như ngôi sao băng cô từng nguyện cầu khi nhìn thấy lúc còn bé.

Khi đó cô ước nguyện cả gia đình hạnh phúc mãi mãi.

Và lời ước đó không thành hiện thực.

Mà giờ đây, cô biết mình không cần phải ước nguyện nữa.

Kết cục đã ngay trước mắt.

Chúng thô lỗ lột áo khoác của Trác Mộng Nhan ra, lại thuận tiện cuộn một góc vải nhét vào miệng thiếu nữ, cô hoàn toàn không thể phát ra tiếng nào ngoại trừ âm thanh nho nhỏ “ưm, ưm”.

“Làm nhanh rồi phắn.

Mẹ nó… tao trước.”

“Đoán chắc còn trinh.”

Chúng tranh giành qua lại.

Ánh mắt Trác Mộng Nhan đã sớm vô hồn, tuyệt vọng nhìn bầu trời không sao phía trên.

Thật cô tịch, cũng thật bi ai.

Tiếng sột sạt của vải vốc, sau đó rẹt một cái, áo sơ mi của cô bị xé.

Cúc áo rơi vãi, bắn rải rác xuống đất.

Thiếu nữ ngước mặt, nhắm nghiền mắt, nước mắt chảy khỏi khóe mi cô.

“Mấy thằng khốn.” Nghiêm Tư Dẫn chính là người ngồi trên chiếc xe ngang qua mà Trác Mộng Nhan đã thấy, dì cậu lái xe, vốn cậu không để ý, là dì ấy phát hiện có vài người ở sát bờ tường trên lề đường như đang ép buộc một cô gái.

Lúc dì ấy tăng tốc cho xe chạy nhanh thì đám thanh niên đã khiêng cô gái trốn vào con hẻm nhỏ tối như mực.

“Cứu người thôi, dì đoán bọn khốn kia dở trò đồi bại.”

Nghiêm Tư Dẫn đồng ý, tuy cậu nhút nhát nhưng vẫn rất có tinh thần trượng nghĩa đấy.

Nên mới có cảnh tượng lúc này, cậu vừa hét lên, dì nhỏ đã chạy tới chỉ dùng vài chiêu võ Karatedo đã đá bay ba tên khốn nạn lăn lóc trên đất.

Dì nhỏ cởi áo khoác bọc lấy thân thể đã lộ ra phân nửa của thiếu nữ.

“Ổn rồi, ổn rồi, cô bé.” Lại giao phó cô cho cháu trai: “Trông cô bé, dì đi xử bọn chúng.” Chị không thể để chúng chạy thoát.

“Gọi cho cảnh sát tới đây cho dì.” Dứt lời vài bước phi tới cùng chúng một chọi ba.

Trong con hẻm vắng tanh, tối mờ chỉ còn tiếng đánh đấm, nghe mà đau cả xương cốt.

Lúc cảnh sát tới, ba tên khốn đã nằm vất vưởng, người ngợm be bét không còn nhìn rõ mặt mũi.

Dì nhỏ nói sơ qua chuyện với cảnh sát.

Cảnh sát mời cả ba về đồn một chuyến để giải trình đàng hoàng.

Một giờ sáng mới kết thúc chuyện này.

Nghiêm Tư Dẫn đã rơi vào bàng hoàng khi nhìn rõ khuôn mặt của thiếu nữ suýt bị c**ng hi3p.

Thế mà là Trác Mộng Nhan, cô gái cậu và đám bạn vừa trở mặt không thèm nhìn.

Cậu thừa nhận mình rất dễ mềm lòng, lúc nhìn thấy thân thể cô nhếch nhác, như người vô hồn, chẳng thiết sống nằm trên băng ghế chờ tại đồn, cậu rất muốn gọi cho Kình ca.

Và cậu đã quyết định báo cho Lôi Kình biết thế nhưng Trác Mộng Nhan không rõ đã định thần lại từ khi nào, gọi cậu: “Nghiêm Tư Dẫn.

Xin cậu… giấu chuyện này giúp tôi, giấu tất cả bao gồm Lôi Kình.”

Cô kéo chặt vạt áo khoác, thân thể hơi run đến gần cậu, cặp mắt đã có hồn nhưng nó lạnh đến mức Nghiêm Tư Dẫn phát run.

Cô nói: “Xin cậu, đây là danh dự của tôi, nếu bị truyền ra ngoài… tôi cũng không sống nổi.”

Lời này dọa Nghiêm Tư Dẫn kinh hãi, cậu vội gật gù đầu: “Tôi hứa, hứa giấu kín.

Cậu… không sao chứ?” Ý cậu là muốn hỏi tinh thần của cô.

Trác Mộng Nhan không đáp, chỉ nhếch môi nhìn cậu: “Cảm ơn.” Cảm ơn đã không cùng Lôi Kình ghét cô.

Dì nhỏ và Nghiêm Tư Dẫn đưa cô về tới dưới chung cư, trước khi xuống xe, Trác Mộng Nhan lần nữa nói lời cảm ơn chân thành đến cả hai.

Dì nhỏ mỉm cười, hào sảng nói: “Không cần khách sáo, dì nên giúp, nên giúp.” Lại nháy nháy mắt ra hiệu với thằng cháu ngốc đần của mình.

Nghiêm Tư Dẫn chớp chớp mắt lại như hỏi “dì muốn nói gì”, dì nhỏ nhìn thằng cháu của mình không hiểu mà muốn đá cho một cái bay khỏi xe, dì đành phải hất cằm hướng Trác Mộng Nhan đang chuẩn bị mở cửa xe.

Nghiêm Tư Dẫn cuối cùng cũng hiểu, cậu gật đầu với dì nhỏ đoạn nhảy khỏi xe tiễn Trác Mộng Nhan.

“Được rồi, cậu về đi, hôm nay nếu không có cậu và dì…”

Thiếu niên lắc lắc đầu: “Đừng cảm ơn nữa.” Cậu đến gần, sợ chạm vào nỗi đau của cô nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu… ổn chứ?”

Cô im lặng, vài giây trôi qua, cảm nhận rõ trái tim đã thật sự bình ổn, cũng nhận thức rằng chính mình đã thoát nạn, Trác Mộng Nhan thở hắt, tiếng thở ấy nhỏ thôi nhưng Nghiêm Tư Dẫn hiểu ra được, tận lúc này cô mới tỉnh táo trở lại.

Không hiểu sao cậu thấy Lôi Kình và đám bạn của mình quá quách rồi, chung quy cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ không thân không thế, chân yếu tay mềm.

Hơn nữa chỉ vì một video trong sáng đến không thể trong sáng hơn đã đánh giá cô lừa dối Kình ca, hình như không được thuyết phục cho lắm.

Thật ra điểm quan trọng chuyện này là vì Lôi Kình căm ghét Hoắc Dực Hành, và anh ấy ghét cả những kẻ có liên quan mật thiết đến Hoắc Dực Hành, có lẽ nguyên nhân này mới là chủ chốt.

Trác Mộng Nhan cười gượng: “Tôi ổn thôi, tạm biệt.” Khi đi được hai bước, cô chợt dừng lại, nghiêng mặt, ánh mắt không nhìn bất cứ một mục tiêu nào, như lơ đãng hỏi: “Tư Dẫn, nếu tôi nói… tôi oan ức, cậu… tin không?” Ánh đèn đường đã mờ nhạt, và khoảng lặng cô đặc lúc này gần như bao phủ cả chút ánh sáng ấy, chỉ còn lại màn đêm chất chứa một đôi trai gái, một người chờ và một người đợi.

Vài giây chờ đó, Trác Mộng Nhan bỗng bật cười chua chát, cô khẽ giọng: “Tư Dẫn, được rồi, tôi đã hiểu.” Rồi cô như trốn chạy tổn thương chồng chất tổn thương đang không ngừng bám víu lấy mình.

Khoảnh khắc cô sắp khuất sâu vào chung cư, phía sau thiếu niên gọi lớn: “Mộng Nhan… tôi tin cậu.”

Từ nãy giờ cậu im lặng là vì đang nghĩ lung ta lung tung về chuyện của Lôi Kình và Hoắc Dực Hành nên não chưa kịp tiếp nhận câu hỏi của cô gái nhỏ.

Đến lúc sực tỉnh thì… mẹ nó suýt nữa là khiến cô đau lòng hơn rồi.

Thầm rủa mình ngàn lần.

Trác Mộng Nhan nhếch môi, cô không nhìn cậu, mà đi thẳng vào thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.