Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 29: Không nói lời từ biệt 24




Editor: JL, Kỳ Giản Niệm | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Sau khi nhắn tin cho Tô Nam, Hình Tín Hàm thay đồ thể thao rồi ra cửa, lái xe đến phòng tập thể thao.

Cả một buổi chiều, cô vận động trong phòng tập thể thao, thậm chí chẳng buồn ăn cơm tối, đến gần 7 giờ, cô mới cất thảm yoga rồi đi tắm.

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Hình Tín Hàm lấy điện thoại ra xem giờ, sắp 8 giờ rồi, nhưng Tô Nam vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Hình Tín Hàm cầm túi xách đi thẳng đến phòng bida lần trước Tô Nam dẫn cô tới, lúc này cả người cô sảng khoái nên tâm trạng cũng không tệ lắm, bắt đầu chơi bida một mình.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đẩy ra, Hình Tín Hàm vui vẻ ngẩng đầu lên, sau đó liền ngẩn ngơ.

Chu Phóng ôm một cô gái trong lòng, híp mắt nhìn chằm chằm Hình Tín Hàm, còn La Các bên cạnh thì mơ màng, sao lại có phụ nữ ở đây?

Khoảnh khắc nhìn thấy Hình Tín Hàm, trong đầu Chu Phóng lập tức nhớ tới câu nói trước kia của Tô Nam: “Bây giờ Hàm Hàm rất thích nó! Còn hẹn tôi có thời gian thì đi thăm Hạt Đậu.”

Cô gái trước mặt là một ngôi sao, tên Hình Tín Hàm. Lần trước, Tô Nam luôn miệng gọi “Hàm Hàm”, cô nhóc nhà anh xem phim truyền hình cũng hay nhắc tới “chị Hàm Hàm”, quan trọng nhất là, trông cô gái này có vẻ giống cái người dính tin đồn với Tô Nam đợt trước.

Lần này, Chu Phóng có thể hoàn toàn chắc chắn, Tô Nam đã ngầm cho phép cô tự do ra vào chỗ này.

Về phần rốt cuộc cô gái này và Tô Nam có quan hệ thế nào, Chu Phóng nhướng mày, trong lòng đã biết tỏng.

La Các thấy Hình Tín Hàm quen quen, nhưng anh chàng không nhớ tên cô, đang định hỏi tại sao Hình Tín Hàm lại ở đây thì bị ánh mắt của Chu Phóng ngăn lại. Chu Phóng kéo cô gái đang im lặng nhìn chằm chằm Hình Tín Hàm đi vào trong, gật đầu với Hình Tín Hàm một cái, sau đó để cô gái nhỏ ngồi ở khu nghỉ ngơi, còn mình và La Các thì bắt đầu chơi bida ở bàn bên cạnh bàn của Hình Tín Hàm. Trong lúc chơi, La Các hạ thấp giọng, lén lút hỏi Chu Phóng tại sao lại không cho anh chàng hỏi, Chu Phóng chỉ nói hai chữ: “Tô Nam.”

La Các lập tức hiểu ra.

Chu Phóng và La Các đều không phải là người trong giới giải trí, nhưng Hình Tín Hàm biết Chu Phóng, con trai cả của nhà họ Chu, là một doanh nhân có tiếng trong giới, trẻ tuổi nhưng đầy triển vọng, năm nay khoảng 30 tuổi, nhưng đã kinh doanh phát triển đến mức có chuỗi cửa hàng lớn trên khắp cả nước, thậm chí còn mở rộng ra nước ngoài.

Nhà hàng Meet mà mấy ngày trước Hình Tín Hàm và Tô Nam đến cũng chính là sản nghiệp của nhà họ Chu.

Hình Tín Hàm thầm bĩu môi, quả thật là một ông lớn.

Tuy cô không biết gì nhiều về La Các, nhưng nếu chơi chung với Chu Phóng thì chắc chắn cũng không đơn giản.

Hình Tín Hàm thả cây cơ xuống, định ra ngoài uống ly nước thì phát hiện cô gái ngồi bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Hình Tín Hàm cũng nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, hơi mỉm cười. Cô gái thấy Hình Tín Hàm cười với mình, khóe mắt cong cong nhìn cô.

Hình Tín Hàm cảm thấy cô gái nhìn mình không chớp mắt này khá đáng yêu, vì thế lúc đi qua bên người cô ấy, cô hỏi: “Em có muốn uống nước gì không? Đúng lúc chị đạng định ra ngoài, có thể lấy giúp em luôn.”

Cô gái chớp mắt, hỏi lại với vẻ mong chờ: “Hay là hai ta cùng đi nhé ạ?”

Hình Tín Hàm cười: “Cũng được.”

Cô gái quay đầu lại, hỏi Chu Phóng: “Chu Phóng, anh muốn uống gì không?”

Chu Phóng lắc đầu: “Anh không uống đâu, em cứ lấy cho mình là được.”

Sau đó anh thấy cô gái nhỏ nhà mình tung ta tung tăng theo đuôi nữ ngôi sao yêu thích của mình ra khỏi phòng bida.

Chờ Hình Tín Hàm và cô ấy rời đi rồi, La Các mới tiếp tục hỏi Chu Phóng: “Ý cậu là cô gái đó chính là cái người mà Tô Nam vừa ý ấy hả?”

Chu Phóng cúi người, vừa đánh bida vừa trả lời La Các: “Ừ.”

La Các kinh ngạc “ồ” lên, rồi hỏi tiếp: “Sao cậu đoán được thế?”

Chu Phóng bắt đầu liệt kê từng manh mối mà mình mò ra được, La Các liên tục lắc đầu: “Chậc chậc chậc.”

“Nếu như không phải Âm Âm thích cô ấy, ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi cái tên “Hình Tín Hàm”, “chị Hàm Hàm” mãi thì chỉ bằng cách Tô Nam gọi cô ấy, tôi cũng không đoán ra được.” Chu Phóng đánh một gậy, rồi đi vài bước quanh bàn, nói tiép: “Dù sao thì tôi cũng đâu có hứng thú với mấy chuyện trong giới giải trí.”

La Các cười hắn: “Cậu á? Cậu không có hứng thú với giới giải trí, nhưng có biết bao nhiêu ngôi sao nữ muốn bò lên giường cậu đấy. Cũng chỉ có mỗi Sở Âm nhà cậu không sợ sống chết đối nghịch với cậu thôi, này, tôi không ngờ một thằng đàn ông 30 tuổi đầu như cậu lại bị một cô gái mới 20 còn chưa bước chân vào xã hội ăn sạch.”

Chu Phóng trứng mắt liếc La Các một cái, nói: “Cái tên ế già như cậu thì làm gì có tư cách nói mấy chuyện này chứ?”

Hình Tín Hàm lấy nước chanh, còn Sở Âm uống nước nha đam, sau khi trở lại phòng bida, Hình Tín Hàm cùng Sở Âm đến khu nghỉ.

Sở Âm lục lọi túi xách của mình, tìm thấy cuốn sổ nhỏ và một cây bút máy, cô ấy quay đầu hỏi Hình Tín Hàm: “Chị có thể cho em xin chữ ký không ạ?”

Hình Tín Hàm cười, gật đầu: “Được chứ.”

Cô cầm lấy cuốn sổ và cây bút từ tay Sở Âm, mở nắp bút ra, trước khi viết còn hỏi: “Em tên là gì thế?”

“Sở Âm ạ, Sở trong xinh đẹp động lòng người, Âm trong âm nhạc.”

Sau đó, Hình Tín Hàm cúi đầu viết một câu lên cuốn sổ màu hồng:

Gửi cô bé xinh đẹp Sở Âm:

Chúc em một đời bình yên, may mắn, suông sẻ, hạnh phúc!

Hình Tín Hàm, tối ngày 26/09/2016, 21h03′.

Lúc viết thời gian, địa điểm, Hình Tín Hàm còn cố tình lấy điện thoại ra để xem.

Sở Âm biết Hình Tín Hàm đối xử rất tốt với người hâm mộ, cũng cực kì chiều fan, tốt bụng và hiền lành, không tạo scandal, không ké fame, còn thường xuyên làm từ thiện, nhưng giây phút này, cuối cùng cô mới cảm nhận được rốt cuộc Hình Tín Hàm đối xử tốt với người hâm mộ thế nào.

Ngay cả việc đơn giản như kí tên cho người hâm mộ, cô cũng sẽ làm một cách tốt nhất.

Hình Tín Hàm uống hết chai nước chanh thì cũng đã sắp 9 rưỡi, Tô Nam vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, hơn nữa bây giờ ở trong phòng còn có thêm người khác, nếu muốn gặp cũng không thể gặp ở chỗ này được.

Hình Tín Hàm cầm đồ của mình định rời đi.

“Chị đi trước nhé, bye bye.” Hình Tín Hàm tạm biệt Sở Âm.

Sở Âm khẽ “vâng” lên, có chút không nỡ: “Chị Hàm Hàm.”

Hình Tín Hàm xoay người lại, Sở Âm đứng lên, hỏi cô: “Em có thể chụp ảnh với chị không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Hình Tín Hàm chụp với Sở Âm xong thì rời khỏi phòng tập thể thao. Trước khi lên xe về nhà, cô nhắn tin cho Tô Nam, nói mình đã rời khỏi phòng tập thể thao, chờ anh có thời gian rồi gặp sau.

Về đến nhà, cô nấu một ít đồ để ăn, sau đó lên lầu rửa mặt đi ngủ.

Tô Nam bận đến tối mịt mới có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối, lúc đang ăn mì gói trong phòng nghỉ, anh lấy điện thoại ra xem mới thấy dòng tin Hình Tín Hàm gửi cho anh.

Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần nửa đêm rồi, chắc cô đang ngủ.

Tô Nam nhắn tin trả lời cô: [Xin lỗi Hàm Hàm, anh vừa mới xong việc, mặc dù bây giờ anh cũng rất muốn gặp em, nhưng đợi em ngủ dậy rồi nói tiếp nhé. Ngủ ngon.]

Tô Nam nhắn cho Hình Tín Hàm xong thì mở nhóm WeChat có La Các và Chu Phóng ra xem. Đọc hết tin nhắn anh mới biết tối nay Hình Tín Hàm đã gặp La Các và Chu Phóng ở phòng bida, nơi cô hẹn anh gặp mặt.

Nếu bị phát hiện rồi thì anh cũng không giấu giếm gì với Chu Phóng và La Các làm gì, mà nói ra chuyện tình cảm giữa anh và Hình Tín Hàm luôn.

Lúc Chu Phóng và La Các nghe được câu chuyện Tô Nam vừa gặp đã yêu một cô gái ở công ty ba mình vào một năm trước, còn âm thầm nhờ ba nâng đỡ cô thì không khỏi cười nhạo anh.

Tô Nam mắng hai người họ: “Hai người các cậu thì biết cái gì?”

Vừa mắng xong, màn hình điện thoại bỗng xuất hiện bong bóng chat, là Hình Tín Hàm trả lời tin nhắn của anh.

Hàm Hàm: [Bây giờ anh có muốn nhau không?]

Tô Nam ngừng nói chuyện với hai người kia, lập tức gọi video cho Hình Tín Hàm.

“Alo, Tô Nam.” Hình Tín Hàm vươn tay bật ngọn đèn nhỏ bên giường lên, ngồi dựa vào thành giường.

“Sao em vẫn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi.”

Hình Tín Hàm “ừm” một tiếng, đáp: “Em không ngủ được.”

“Anh xong việc rồi ạ?”

“Ừm, anh vừa mới ra khỏi phòng giải phẫu không lâu.”

“Em cảm thấy sau này phòng tập thể thao không còn an toàn nữa.” Hình Tín Hàm bĩu môi, nói với Tô Nam: “Tối nay lúc em chờ anh ở phòng bida, có người khác đến chơi đó.”

Tô Nam cười, trả lời cô: “Mấy người đó là bạn anh, thường xuyên chơi bida với anh. Bình thường chỉ có bọn anh chơi ở phòng đó thôi, không có người khác đâu.”

“Hả?” Hình Tín Hàm kinh ngạc, sau đó nhớ Tô Nam từng nói nhà anh cũng có ít tiền, cô chắc chắn anh khiêm tốn nên mới nói như vậy.

Như vậy thì xem ra, anh và hai người kia là bạn cũng không có gì phải ngạc nhiên, dù sao cũng đều là con nhà có tiền.

Lúc này, Tô Nam đã cởi áo blouse trắng, mặc áo khoác của mình vào, anh cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi phòng nghỉ, ra ngoài.

Hình Tín Hàm nghe thấy tiếng bước chân anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy? Vội lắm ạ?”

“Không vội.” Tô Nam dừng một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ thời gian của anh dành cho em hết.”

“Anh đến tìm em.”

Hình Tín Hàm ngẩn ngơ một hồi, sau đó không nhịn được nở nụ cười, cô nhẹ nhàng nói vào điện thoại: “Này, em nói anh nghe, phía sau nhà em có một cái đình nhỏ, lát nữa chúng ta gặp nhau ở đó nhé, lén lút thôi, đừng để ai phát hiện.”

“À, anh đậu xe ở chỗ nào cách xa nhà em một chút, sau đó xuống xe đi bộ, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Nghe cô vạch ra kế hoạch như thật, anh vui vẻ cười thành tiếng, vừa bất lực vừa cưng chiều: “Được, nghe em tất.”

“Nhưng mà lát nữa ra ngoài em nhớ mặc thêm áo khước đấy, buổi tối trời lạnh lắm, cẩn thận bị cảm.”

“Vâng, em biết rồi!”

Tô Nam nhớ trong tin nhắn, Hình Tín Hàm bảo anh mang Hạt Đậu đến, vậy nên anh về nhà trước, sau đó theo ý của Hình Tín Hàm, dừng xe cách nhà cô một đoạn, rồi xuống xe đi bộ ra phía sau nhà cô.

Trong đêm khuya yên tĩnh, ngoại trừ tiếng dế mèn kêu thì chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của anh, lúc Tô Nam sắp đi đến cái đình nhỏ, anh nương theo ánh trăng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn.

Tô Nam cố ý đi thật nhẹ, chậm rãi tới gần cô từ phía sau, định vòng tay ôm cô.

Nhưng còn mấy nước nữa là đến gần thì Hình Tín Hàm đột nhiên xoay người lại, cười khúc khích lao vào ngực anh

“Tô Nam!”

Tiếng cười khúc khích của cô lọt vào tai anh, khiến tim anh như đập liên hồi.

Tô Nam đặt lồng chim sang bên cạnh, dang tay ôm cô gái đang cười khanh khách vào lòng.

Hình Tín Hàm hừ nhẹ, đắc ý nói: “Anh tưởng em không biết anh đang đi tới à? Em đã biết từ đầu rồi!”

Tô Nam cong môi cười, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, anh tưởng em không biết anh đang đến gần, còn định lén ôm em từ phía sau cơ.”

“Kết quả là bị em ôm chầm lấy.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.