Em Là Ánh Sao Của Đời Anh

Chương 28: Không nói lời từ biệt 23




Editor: JL, Kỳ Giản Niệm | Beta-er: Kỳ Giản Niệm

“Vết thương của em cũng cần phải xử lý.” Tô Nam vừa nói vừa nắm chặt cổ tay Hình Tín Hàm.

“Để lát nữa rồi em…”

Hình Tín Hàm còn chưa nói hết, Đỗ Nặc Nhiên đã xen ngang: “Để mình đưa thằng bé đi kiểm tra, cậu cứ ở lại để bác sĩ xử lý vết thương đi.”

“Yên tâm, không sao đâu mà.” Đỗ Nặc Nhiên trấn an Hình Tín Hàm.

Hình Tín Hàm trơ mắt nhìn Đỗ Nặc Nhiên ôm cậu nhóc đi, sau đó bị Tô Nam kéo đến bên cạnh.

Tô Nam ấn cô ngồi xuống giường bệnh, Lâm Hân lấy thuốc, tăm bông, băng gạc tới, đứng cạnh giúp Tô Nam.

Tô Nam xem xét cẩn thận vết thương của Hình Tín Hàm, sau đó dùng băng gạc băng vết thương lại cho cô.

Lâm Hân ở bên cạnh dọn dẹp đồ đạc, Tô Nam nói với cô ta: “Lâm Hân, ở đây không còn việc gì nữa, cô đi xem tình trạng của các bệnh nhân khác đi.”

“Vâng.” Lâm Hân mím môi đồng ý, sau đó bê khay thuốc ra ngoài.

Lâm Hân mới đi được vài bước, Tô Nam đã kéo rèm giường bệnh, cô ta quay đầu lại nhìn, nhưng không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Tô Nam đứng trước mặt Hình Tín Hàm, dịu dàng nói: “Anh không có nhiều thời gian lắm, nhưng Hàm Hàm này, có vài lời anh nhất định phải nói với em.”

Hình Tín Hàm ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu đáp, “Dạ?”

“Lúc anh kiểm tra cho cậu bé kia thì có nghe Đỗ Nặc Nhiên kể lại, thằng bé muốn nhảy xuống, còn em cố hết sức chạy tới để bảo vệ thằng bé nhưng cuối cùng thằng bé vẫn bị thương, đúng không?”

Hình Tín Hàm rũ mắt, cô cắn chặt môi dưới, gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Nam đặt bàn tay ấm áp lên đỉnh đầu cô, rõ ràng trong giọng nói có vài phần bất lực: “Em không sai, hơn nữa em cũng đã cố hết sức chạy tới cứu thằng bé rồi nên đừng cảm thấy áy náy, cũng đừng tự trách bản thân mình.”

“Bé ngốc, em thử tưởng tượng xem, nếu em không kịp đỡ thằng bé thì nó còn bị thương nặng hơn bây giờ nhiều.”

Tất nhiên Hình Tín Hàm hiểu những điều Tô Nam nói, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy áy náy, nếu cô phát hiện sớm hơn thì cậu nhóc ấy đã không bị thương rồi.

Tô Nam cúi người, ghé sát mặt lại nhìn chằm chằm cô, Hình Tín Hàm không hiểu gì, chớp chớp mắt mà hỏi: “Sao thế ạ?”

Anh cúi người về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Anh đau lòng.”

“Cô bé ngốc này, sao em cứ suốt ngày bị thương thế?”

Hình Tín Hàm còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã buông cô ra, nhanh chóng hôn lên cánh môi cô trước khi rời đi.

“Ngoan, đừng tự trách mình nữa.”

Nói xong, Tô Nam kéo rèm ra, bắt đầu vào trạng thái làm việc, Hình Tín Hàm sững sờ ngồi trên mép giường, gương mặt hơi hồng hồng, cô nhìn chằm chằm bóng dáng đang bận rộn kia hồi lâu, mãi đến khi Đỗ Nặc Nhiên ôm cậu nhóc bị thương quay lại tìm cô, cô mới lấy lại tinh thần, theo họ rời khỏi bệnh viện.

Về đến cô nhi viện thì đã gần trưa, Hình Tín Hàm và Đỗ Nặc Nhiên đi mua một ít cơm trưa bên ngoài rồi về viện ăn với bọn trẻ. Hai người cũng không định ở lại lâu, chuẩn bị về.

Lúc Hình Tín Hàm và Đỗ Nặc Nhiên ra ngoài thì thấy có một người đàn ông mặc đồ tây màu đen đang chơi cùng với cậu bé có tính cách hơi kì lạ, không giỏi giao tiếp với người khác dưới gốc cây cổ thụ.

Đỗ Nặc Nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi nói nhỏ bên tai Hình Tín Hàm: “Này, đó chẳng phải là ngôi sao nam mới nổi gần đây à?”

Đương nhiên là Hình Tín Hàm cũng biết người đó, cậu là một ngôi sao mới nổi sau một đêm trong giới giải trí, Trần Dã.

Chẳng qua là cô không ngờ sẽ gặp cậu ở chỗ này.

Nhưng hai người chẳng quen biết gì nên Hình Tín Hàm cũng không cố ra vẻ thân quen mà qua đó chào hỏi, chỉ là lúc cậu ấy nhìn về phía này, cô vẫn lễ phép gật đầu một cái.

Trần Dã cũng mỉm cười đáp lại Hình Tín Hàm xem như chào hỏi.

Giữa trưa, Hình Tín Hàm về đến nhà, Hình Hàm Quân thấy tay cô bi băng bó liền lo lắng hỏi: “Không phải con đến cô nhi viện à? Sao lại bị thương thế này? Có chuyện gì vậy?”

Hình Tín Hàm cười trấn an mẹ: “Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, hôm nay có một cậu bé rơi từ trên cao xuống, con chạy ra đỡ, không cẩn thận bị xước da thôi mẹ, mấy ngày nữa là khỏi ngay ấy mà, mẹ đừng lo lắng.”

“Sao mẹ không lo cho được?” Hình Hàm Quân trách móc: “Con ơi là con, ba ngày thì hết hai ngày con đã làm mình bị thương rồi, con muốn mẹ yên tâm thế nào đây.”

“Không sao đâu mà mẹ.” Hình Tín Hàm ôm cánh tay Hình Hàm Quân làm nũng: “Sau này con nhất định sẽ cẩn thận hơn mà. Giờ con đói quá rồi, hay là chúng ta ăn cơm nhé?”

Hình Hàm Quân vừa bực, vừa giận, lại vừa buồn cười, nhưng không thể biểu lộ ra được.

Ăn cơm trưa xong, Hình Tín Hàm về phòng. Sau khi làm xong việc ở khoa cấp cứu, Tô Nam tranh thủ thời gian ăn trưa quay về phòng nghỉ, vừa ăn cơm hộp, vừa gọi video cho Hình Tín Hàm

Thấy anh gọi đến, Hình Tín Hàm không bắt máy ngay mà xuống giường, chạy đến trước gương soi, vuốt vuốt tóc mái trên trán, rồi mới nhận cuộc gọi.

Tô Nam mặc áo blouse trắng, ngồi ở trên ghế, đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy âm thanh đã kết nối thì lập tức ngẩng đầu. Anh vội vàng nhai nuốt thức ăn. Hình Tín Hàm loay hoay một lúc mới tìm được góc quay ưng ý, nhìn góc này thì cô có vẻ xinh hơn bình thường.

Thấy hộp cơm của anh, cô hỏi: “Anh mới ăn à?”

Tô Nam gật đầu: “Ừ, anh vừa được nghỉ.”

“Anh sợ em vẫn đang cảm thấy áy náy, nên gọi video để xem em thế nào.”

Hình Tín Hàm mím môi, sau đó cong khóe miệng, hơi mất tự nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc, nhẹ nhàng cất giọng: “Em không sao cả.”

“Không sao thì tốt.” Tô Nam còn định nói gì đó, thì Hình Tín Hàm bảo: “Anh ăn cơm trước đi.”

“Em nhìn anh ăn.” Cô cười, dịu dàng nói.

Tô Nam cười bất lực: “Nhưng anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn.”

Hình Tín Hàm trêu anh: “Vậy em nói, anh nghe nhé?”

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng cô, Hình Tín Hàm quay đầu nhìn, nói với Tô Nam: “Anh chờ một chút nhé, chắc là mẹ em.”

Nói rồi cô lập tức cầm điện thoại chạy ra mở cửa.

“Anh?” Hình Tín Hàm gọi Hình Mộ Bạch một tiếng, sau đó cười, nói: “Anh về rồi!”

Hình Mộ Bạch khẽ “ừ”, sau đó sốt ruột hỏi cô: “Em có phương thức liên lạc của Tô Nam không?”

“Để làm gì vậy ạ?” Hình Tín Hàm lập tức tò mò hỏi.

“Hỏi cậu ấy Lâm Sơ Thanh ở lầu mấy.”

Hình Tín Hàm cười đầy ẩn ý rồi lập tức đưa điện thoại cho Hình Mộ Bạch: “Đây nè.”

Tô Nam vốn đang im lặng cúi đầu ăn cơm, anh thấy màn ảnh rung lắc một lúc, sau đó gương mặt vô cảm của Hình Mộ Bạch xuất hiện trên màn hình.

Anh vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, Hình Mộ Bạch hỏi: “Tô Nam, xin lỗi vì đã quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, cậu có thể nói cho tôi biết Lâm Sơ Thanh ở lầu mấy không?”

Tô Nam sửng sốt, sau đó nói với Hình Mộ Bạch: “Cậu ấy ở tầng 13, phòng 1301.”

“Được, cảm ơn.” Hình Mộ Bạch đưa điện thoại cho Hình Tín Hàm: “Hai người nói chuyện tiếp đi.”

Lời còn chưa dứt, anh đã sải bước về phía cầu thang.

Hình Tín Hàm tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn anh trai đang lo lắng rời đi, cô cười hì hì nói với Tô Nam: “Haiz, anh nhìn thấy không, anh ấy đang nóng lòng kìa.”

Tô Nam lấy khăn giấy lau khóe miệng, cười: “Chắc Lâm Sơ Thanh đang ngủ rồi, cậu ấy mà ngủ thì như heo ấy.”

“Này.” Hình Tín Hàm cười anh: “Anh nói xấu sau lưng chị dâu tương lai như vậy mà được à? Cẩn thận anh em nghe thấy sẽ không vui đâu.”

Tô Nam nhướng mày, ngoắc tay với cô: “Em ghé lại gần đi.”

Hình Tín Hàm ghé lại gần, chớp mắt, tò mò hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Để anh chặn miệng em lại.” Tô Nam cũng hiện lại gần, rồi hôn “chụt” một phát: “Hôn em một cái.”

“Như vậy thì em không nói được gì nữa.” Anh đắc ý nói.

Hình Tín Hàm: “…”

Cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ làm như vậy nên chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn anh, hai má lập tức ửng hồng.

“Haiz, anh muốn gặp em quá.” Tô Nam mím môi.

Hình Tín Hàm cắn môi dưới: “Ừm..”

“Chúng ta…” Tô Nam còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng nghỉ đã bị gõ, theo sau đó là giọng nói gấp gáp của một nữ y tá: “Bác sĩ Tô, có bệnh nhân cần cấp cứu!”

Tô Nam lập tức đứng dậy, nói ra ngoài cửa: “Tôi tới ngay.”

“Hàm Hàm, anh đi làm việc trước đây, cúp máy nhé.” Tô Nam vội vàng nói.

Hình Tín Hàm há miệng, chưa kịp nói gì thì Tô Nam đã tắt video call.

Cô đành phải nuốt mấy lời định nói vào trong bụng.

Hình Tín Hàm thở dài, nằm trên giường chán nản mà lướt điện thoại. Không biết qua bao lâu, lúc cô đang lim dim đi vào giấc ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, Hình Tín Hàm giật mình, lập tức tỉnh tảo.

Cô cầm điện thoại lên với vẻ mặt tràn đầy mong chờ, nhưng tên người gọi tới lại không phải là người mà cô đang muốn gặp.

Hình Tín Hàm nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua còn chưa đến một tiếng, cô nhận cuộc gọi, nói: “Chị Cáp Thu.” Sau đó hỏi: “Có chuyện gì thế chị?”

Cáp Thu nói với cô: “Có hai việc chị muốn thông báo với em. Đầu tiên là công ty đã quyết định chọn em vào vai nữ chính của bộ phim hình sự chống ma túy mà em để tâm rồi.”

Hình Tín Hàm lập tức bật dậy: “Quyết định luôn rồi ạ? Em không cần đi thử vai à?”

“Không cần, tổng giám đốc Tô đã đích thân chỉ định em rồi, có lẽ ông ấy thấy mấy năm nay em rất phát triển, nên mới cho em tài nguyên.” Cáp Thu lại nói tiếp: “Diễn viên chính của phim đều được quyết định hết rồi, đóng vai nam chính là ngôi sao mới nổi gần đây, Trần Dã.”

“Trần Dã?” Hình Tín Hàm lặp lại lần nữa, cô nhớ lại cảnh hôm gặp được cậu lúc trưa trước khi rời khỏi cô nhi viện ấy.”À, là cậu ấy.”

“Chuyện thứ hai là thời gian và địa điểm quay của bộ phim <<Không nói lời từ biệt>> cũng có rồi, đầu tháng 10 sẽ quay tiệp, địa điểm ở Quý Xuyên.”

“Đầu tháng 10 ạ… vậy thì chỉ còn vài ngày nữa thôi.” Hình Tín Hàm lẩm bẩm.

“Đúng vậy, cho nên mấy ngày nay em còn muốn làm gì thì tranh thủ làm đi, đến khi vào đoàn phim rồi thì không còn được tự do như vậy nữa đâu.” Cáp Thu trêu cô.

Hình Tín Hàm cười, đáp: “Vâng ạ, em biết rồi.”

“Vậy đến lúc đó gặp.”

“Tạm biệt chị.”

“À đúng rồi.” Lúc Cáo Thu đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Hình Tín Hàm đột nhiên nói: “Vết thương của Kỳ Kỳ vẫn chưa lành, lần này đi Quý Xuyên…”

“Chị sẽ đi với ưm.” Cáp Thu nói: “Gần đây em đang chiếm sóng màn ảnh, có không ít người muốn hắt nước bẩn lên em, bây giờ mà tìm một trợ lý tạm thời thì chị không yên tâm lắm, dù sao thì trợ lý cũng là người gần gũi với cuộc sống của em nhất.”

Hình Tín Hàm khẽ “ừm” như đang nũng nịu, đáp: “Chị Cáp Thu tốt quá.”

Cáp Thu bật cười, giả bộ giận cô: “Bớt bớt lại!”

“Được rồi, em nghỉ ngơi đi, chị cúp đây. Có việc gì nhớ gọi chị.”

“Vâng, gặp lại chị sau.”

Sau khi cúp, Hình Tín Hàm mở lịch trong điện thoại ra xem, hôm nay là ngày 26 rồi, chỉ còn 4 ngày nữa thôi.

Hình Tín Hàm nghĩ đến lúc nãy, Tô Nam nói rất muốn gặp cô, cả câu anh đang nói dở trước khi đi làm việc, cô mím môi, gửi cho anh một tin nhắn.

“Tô Nam, 8 giờ tối nay chúng ta gặp nhau ở phòng bida nhé! Anh nhớ mang Hạt Đậu đến nha!”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.