Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể

Chương 7: Chương 7




Sau khi Tiêu Viễn An rời đi, Cố Vương Khiêm mới suy nghĩ lại hành động và lời nói mà mình đã làm với cậu, cảm giác giống như đang làm tổn thương một đứa trẻ vậy, tội lỗi bao trùm trong lòng.

Cố Vương Khiêm thật ra là chưa ăn sáng, từ tối qua đến bây giờ anh vẫn ở trong công ty anh vẫn chưa đụng đến một hạt cơm nào.

Lúc nãy ngửi thấy mùi đồ ăn của Tiêu Viễn An mang tới khiến bụng anh cồn cào lên nhưng anh lại không muốn quan tâm đến cậu nên đã từ chối thức ăn mà cậu đưa tới.

Nghĩ tới đây anh mới cảm thấy buồn cười, đáng lẽ anh nên nhận hộp đồ ăn đó mới phải, giờ đây anh lại phải đặt đồ ăn để ăn sáng.

Kể từ ngày mà Cố Vương Khiêm từ chối ấy thì Tiêu Viễn An dần không quan tâm đến việc Cố Vương Khiêm có ăn đồ cậu nấu hay không.

Tiêu Viễn An biết người tình của Cố Vương Khiêm sẽ đến vào bất cứ lúc nào, cậu cần phải đè nén cảm xúc của mình lại nếu không đến lúc người đó xuất hiện cậu sẽ đau lòng mà không muốn rời xa Cố Vương Khiêm mất.

Tiêu Viễn An đang chờ mong đến ngày chủ nhật, ngày tổ chức tiệc cùng Vương Vũ Phong.

Kiếp trước cậu và Vương Vũ Phong luôn tổ chức một vài bữa tiệc nho nhỏ chỉ có hai người, rất vui vẻ, cậu rất thích tổ chức tiệc cùng Vương Vũ Phong.

Mỗi lúc như vậy cậu đều uống hết mức có thể bởi vì người bên cạnh mình là người mà cậu luôn tin tưởng và dựa dẫm vào, Vương Vũ Phong cũng chiều theo ý cậu, luôn để cậu làm những điều mà cậu muốn.

Bây giờ Tiêu Viễn An chỉ muốn làm những điều tốt đẹp nhất cho Vương Vũ Phong và gia đình cậu, còn Cố Vương Khiêm thì cậu sẽ cố gắng hết sức để cho anh thoải mái và không chán ghét cậu thêm lần nào nữa.

Thời gian trôi nhanh chóng, Vương Vũ Phong hai tay hai bên xách túi to túi nhỏ bước vào nhà Tiêu Viễn An.

Vì biết trước là Vương Vũ Phong đến nên Tiêu Viễn An đã để cổng mở cho Vương Vũ Phong đi vào thuận tiện hơn.

Vương Vũ Phong đứng trước cánh cửa gỗ gõ cửa, một lúc sau liền thấy cậu nhóc trắng trẻo đang mang tạp dề ra mở cửa.

"Anh mau vào nhà đi."

Vương Vũ Phong tươi cười bước vào nhà, nhìn qua căn phòng khách thấy một người đàn ông lạnh lùng đang ngồi xem máy tính thì bước chân của hắn liền dừng lại.

"A, để em giới thiệu.

Đây là Cố Vương Khiêm, người cùng em kết hôn."

Cố Vương Khiêm nghe lời giới thiệu của cậu thì ngângr đầu lên nhìn Vương Vũ Phong với ánh mắt sắc bén, Vương Vũ Phong cảm thấy ánh mắt kia quá áp bức chỉ đành cười mỉm gật đầu chào rồi cùng cậu bước vào bếp.

Sáng ngày chủ nhật Tiêu Viễn An thức dậy với một tinh thần phấn chấn vui vẻ, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi mua một số đồ ăn cho bữa tiệc ngày hôm nay, mới vừa bước chan đến phòng khách thì đã bị Cố Vương Khiêm ngồi ở đó làm cho giật mình.

"Anh..

Anh hôm nay không làm ở công ty sao?"

"Hôm nay là chủ nhật, tôi cũng như bao người khác nghỉ ngơi vào ngày nghỉ."

Cố Vương Khiêm chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Viễn An nhưng chỉ cái nhìn thoáng đó trong đầu anh đã hiện lên sự vui vẻ của cậu.

"Ừm hôm nay có người tới nhà chơi á, anh có muốn tham gia không."

"Được" Tiêu Viễn An trên cơ bản chỉ là lời mời gọi lễ phép nhưng không ngờ Cố Vương Khiêm lại đồng ý nahnh chóng khiến cậu có hơi bất ngờ.

Tiêu Viễn An vội chạy ra siêu thị gần nhà mua một số thứ cần thiết rồi quay trở về.

Cậu vừa chuẩn bị đồ trong bếp vừa suy nghĩ lát nữa Vương Vũ Phong có muốn cùng Cố Vương Khiêm cùng ngồi một chỗ với nhau hay không.

Tiêu Viễn An nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng chạy ra mở cửa, cậu hồi hộp cũng có chút sợ hãi mà nhìn lướt qua Cố Vương Khiêm, may mắn thay anh không để ý mấy cậu lén thở dài nhẹ một cái.

Vương Vũ Phong từ sau khi bước vô nhà liền bị một ánh mắt theo dõi từ đầu tới cuối, hắn bước vào bếp vào bước cuối hắn đóng cửa phòng bếp rồi khóa lại.

Tiêu Viễn An thấy Vương Vũ Phong đóng cửa thì không nói gì, cậu cũng cảm nhận được ánh mắt đáng sợ ấy đang nhìn chằm chằm mình, vậy nên đóng cửa ngăn cách tầm nhìn là một việc tốt.

"Em xin lỗi, hôm nay Cố Vương Khiêm ở nhà nên em đã mời anh ấy tham gia bữa tiệc."

"Không sao, càng nhiều người càng vui mà không phải sao.

Nào, chúng ta chuẩn bị thôi." Vương Vũ Phong nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Viễn An, mái tóc của Tiêu Viễn An chưa được làm qua chất hóa học nào nên khi sờ vào rất thoải mái, hắn rất thích mái tóc của Tiêu Viễn An cũng thích cả con người Tiêu Viễn An.

Cố Vương Khiêm bị cánh cửa phòng bếp chặn lại tầm nhìn khiến anh trở nên khó chịu, nhìn ánh mắt mà Vương Vũ Phong nhìn Tiêu Viễn An là anh đã biết người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thật sự bây giờ Cố Vương Khiêm không thể nào tập trung mà xử lý công việc trên máy tính được nữa, Vương Vũ Phong và Tiêu Viễn An là mối quan hệ như thế nào anh không thể biết được.

Sau một lúc chuẩn bị thì cả ba người đã có mặt ở trước sân nhà cậu, hôm nay là một ngày nắng tốt nên cậu liền đề nghị làm tiệc ngoài trời.

Xung quanh sân vườn cậu là những bóng râm mát mẻ khiến tinh thànn con người như được gội rửa, thoải mái và thoáng mát.

Cậu cũng đã chuẩn bị chỗ và lò than nướng.

Tiêu Viễn An vui vẻ phân việc cho từng người, Vương Vũ Phong phụ trách nướng thịt còn Cố Vương Khiêm thì phụ cậu dọn mọi thứ lên bàn gỗ gần đó.

Cố Vương Khiêm nhìn dáng vẻ tười cười của cậu thì mọi sự tức giận ban nãy như tiêu tan hến đi, anh không hiểu dạo này bản thân nhìn bị gì mỗi khi nhìn Tiêu Viễn An cười thì trong anh dường như nhẹ nhõm hơn.

Vương Vũ Phong có chút khó chịu nhìn Cố Vương Khiêm, hắn không muốn bữa tiệc chỉ có hai người lại bị người khác chen vào nhưng hắn cũng không thể để Tiêu Viễn An buồn bã, mỗi lần thấy cậu buồn như vậy hắn rất đau lòng, hắn muốn dành cho cậu sự hạnh phúc vui vẻ.

Nếu Tiêu Viễn An ở cạnh hắn thì tốt hơn nhiều, hắn sẽ không để cậu buồn dù chỉ một giây nào.

"Anh Phong đang suy nghĩ gì mà thất thần quá vậy." Tiêu Viễn An ngó sang chỗ Vương Vũ Phong thì thấy Vương Vũ Phong đứng đơ ra tại chỗ nên cậu mới chạy sang hỏi thăm, nhìn những miếng thịt thơm ngon mà Vương Vũ Phong nướng khiến cậu nhịn không được lấy tay cầm một miếng lên ăn.

"..."

Vì là thịt vừa mới nướng xong nên vẫn còn bốc khói nghi ngút, Tiêu Viễn An không để ý cứ vậy mà bốc đồ ăn kết quả là cậu bị nóng đến bỏng.

"Sao em lại không chú ý như vậy, muốn ăn thì nói anh để anh cắt một ít cho ăn.

Đưa tay anh xem nào." Vương Vũ Phong nghe thấy cậu hét lên thì giật mình, cầm lấy bàn tay bị phỏng lên xem ở vài đầu ngón tay đã ửng đỏ lên và có dấu hiệu nổi bong bóng nhỏ.

Vương Vũ Phong đau lòng thổi thổi vết đỏ rồi kéo cậu đến vòi nước gần đó để rửa tay.

"Tại anh nướng thịt nhìn ngon quá, em không kiềm chế được." Tiêu Viễn An có chút xấu hổ gãi đầu, cậu lớn từng này rồi còn để bị bỏng, nhìn Vương Vũ Phong sốt sắng rửa bàn tay bị phỏng khiến cậu có cảm giác Vương Vũ Phong cũng là lý tưởng bạn trai tuyệt vời.

Vương Vũ Phong vừa đẹp trai lại còn giỏi giang không gì là không biết làm, thật sự là một người tuyệt vời, nghĩ tới đây cậu bất giác đỏ mặt, cậu cũng không biết sao mình lại có suy nghĩ như vậy.

Cố Vương Khiêm đang chuẩn bị vài thứ liền nghe thấy tiếng cậu thì nhìn qua chỗ cậu, anh còn chưa kịp lên tiếng thì Vương Vũ Phong đã nhanh chóng kéo cậu đến chỗ vòi nước.

Những cảm xúc vào lúc sáng giờ đây lại dấy lên trong lòng anh, anh đứng đó nhìn những hàng động mà Vương Vũ Phong làm cho Tiêu Viễn An, lại bắt gặp được ánh mắt nhìn chằm chằm của Tiêu Viễn An dành cho Vương Vũ Phong.

Cố Vương Khiêm có chút tức giận, rõ ràng anh là người chồng hợp pháp với Tiêu Viễn An mà, sao Vương Vũ Phong kia lại đi quan tâm người đã có chồng chứ.

Mặc dù tức giân nhưng Cố Vương Khiêm vẫn không làm ra hành động gì, anh chỉ biết đứng ở đó nhìn cậu và Vương Vũ Phong nói chuyện thân mật.

Cố Vương Khiêm bất giác siết chặt nắm đấm lại, im lặng quay bước vào nhà.

Tiêu Viễn An sau khi được Vương Vũ Phong rửa xơ qua vết bỏng thì trở lại bàn gỗ ngồi, bấy giờ cậu mới phát hiện ra Cố Vương Khiêm không còn ở đây nữa.

Cậu đứng dậy đi vào nhà xem xét tình hình thì bất ngờ gặp Cố Vương Khiêm đi ra từ cửa chính.

Nhìn thấy thứ đồ Cố Vương Khiêm cầm trên tay thì cậu mới vỡ lẽ, cậu cứ nghĩ rằng Cố Vương Khiêm không thích bữa tiệc này nên trở vào trong nhà, hóa ra là anh vô nhà chỉ để lấy chai rượu.

"Tôi nghĩ mở tiệc mà không có gì uống thì hơi nhàm chán nên quay về lấy chai rượu ra." Cố Vương Khiêm thấy cậu thì giật mình, thấy cậu cứ nhìn chằm chằm chằm chai rượu thì anh vội giải thích.

Tiêu Viễn An nghe vậy mới nhớ ra cậu chưa chuẩn bị đồ uống.

"Cảm ơn anh, là em bất cẩn quên mất chuẩn bị thức uống."

Tới tận giữa trưa mọi thứ mới chuẩn bị xong, đồ ăn cùng thức uống đã được đặt sẵn sàng.

Tiêu Viễn An cùng Cố Vương Khiêm và Vương Vũ Phong khai tiệc bắt đầu ăn uống hăng say..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.