Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể

Chương 4: Chương 4




Tiêu Viễn An thức dậy, đã là gần trưa rồi sao cậu có thể ngủ lâu như thế được chứ, vội vội vàng vàng mặc đồ đi xuống dưới nhà.

Tiêu Viễn An vừa liếc mắt qua phòng khách thì giật mình sợ hãi nhìn người ngồi trong phòng khách, Cố Vương Khiêm vậy mà hôm nay lại ở nhà, thật sự biết cách làm người khác sợ mà.

Cậu tiến vào bếp vội vàng làm đò ăn sáng, nhìn tới Cố Vương Khiêm đang ngồi ở phòng khách cậu chỉ đành thở dài rồi làm thêm một phần bánh mì mang ra cho anh.

"Ừm, đây là đồ ăn sáng.

Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi ra ngoài chút đây."

Hôm nay cậu mặc một bộ đồ thể thao, nhìn rất năng động khiến anh cảm thấy cậu mặc bộ này rất dễ thương.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, Cố Vương Khiêm không thể để cậu biết được những suy nghĩ này, nếu không anh đâu còn mặt mũi nào mà đối mặt với cậu.

Tiêu Viễn An không nhận được câu trả lời cũng không tức giận, quay người ra khỏi nhà.

Đến lúc đứng ở trước đường lớn cậu mới nhớ ra rằng mình hình như không có xe, vì để đảm bảo an toàn cho cậu nên Tiêu Trừng lúc nào cũng cho người đưa đón cậu.

Kiếp trước vì chuyện này cậu còn cãi nhau với Tiêu Trừng cho rằng ông ấy quá quản mình, giờ đây cậu mới thấy hối hận, nếu lúc tai nạn để cho người lái thì cậu đã không chết cũng sẽ không về lại cái thời điểm này nhưng nếu không có cái tai nạn này thì cậu cũng không thể bắt đầu lại từ đầu Coi như trong cái rủi có cái may đi.

Tiêu Viễn An đành phải đi bộ đến tiệm cà phê đối diện với trường cậu học.

Cũng không mất khá nhiều thời gian, mười phút sau cậu đến nơi.

Tiệm vẫn đông đúc như ngày thường, nhìn thấy cửa tiệm cậu bất giác nhớ đến đàn anh Vương Vũ Phong đang làm việc ở đây.

Bước vào tiệm Tiêu Viễn An liền nhìn thấy một anh chàng điển trai đang đứng sau quầy thu ngân, anh chàng có một nụ cười tỏa sáng cùng ánh mắt biết cười, chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy là có thể cảm nhận được sự vui vẻ.

"Anh Vũ Phong."

Vương Vũ Phong đối với Tiêu Viễn An mà nói là một người bạn thân, cậu thậm chí không biết từ lúc nào mà hai người trở nên thân thiết hơn.

Cậu chỉ biết rằng luôn có người bên cạnh cậu mỗi khi cậu buồn là Vương Vũ Phong.

"An An, chờ anh một chút nhé." Vương Vũ Phong ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Viễn An cười một cái rồi lại loay hoay làm tiếp công việc đang dang dở.

Tiêu Viễn An nhìn vậy thì chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống chờ.

Kiếp trước lúc kết hôn xong cậu vẫn không nói cho Vương Vũ Phong biết, mãi lâu sau không biết làm cách nào mà Vương Vũ Phong biết được chuyện cậu kết hôn, từ đó Vương Vũ Phong trở nên xa cách cậu hơn, cũng không thường xuyên nói chuyện với cậu nữa.

Tiêu Viễn An dần dần nhận thấy sự xa cách của Vương Vũ Phong thì chủ động rời khỏi, cậu lại quay trở về cái khoảng thời gian không có bạn bè, một mình một chỗ.

Bây giờ cậu không muốn vậy nữa, cậu sẽ giải thích cho Vương Vũ Phong hiểu cũng hy vọng sẽ không đánh mất người bạn này thêm lần nào nữa.

Mặc dù cậu phá phách nhưng cũng từng có khoảng thời gian cậu không có bạn bè.

Là khoảng thời gian cấp hai, đó là khoảng thời gian trống khải nhất của cậu, nhìn bạn bè tụm năm tụm bảy còn cậu thì yên lặng ngồi một chỗ, cậu cũng cô đơn lắm.

"Cà phê sữa của em đây." Câu nói của Vương Vũ Phong cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, nhìn người ngồi đối diện không hiểu sao cậu có chút hồi hộp giống như việc cậu làm sai và phải nói chuyện với cha mẹ vậy.

"Em cảm ơn ạ.

Ừm..

anh Phong này, em có chuyện muốn nói với anh."

Tiêu Viễn An nhận lấy ly cà phê uống một ngụm giảm bớt căng thẳng, nhìn Vương Vũ Phong vẫn còn đang cười tươi ở đối diện.

"Em kết hôn rồi"

Nụ cười của Vương Vũ Phong cứng lại, như thể không tin.

Vương Vũ Phong cười vài cái cho đỡ ngại.

"Em nói thật, em..

em kết hôn rồi."

Nghe được đến đây Vương Vũ Phong đã không thể bình tĩnh được nữa, hoàn toàn bị sốc khi nghe tin Tiêu Viễn An vậy mà đã kết hôn.

"Em kết hôn rồi? Kết hôn với ai?"

"Kết hôn với Cố Vương Khiêm." Tiêu Viễn An giờ đây không dám ngẩng mặt lên đối diện với Vương Vũ Phong.

Vương Vũ Phong có chút không tin nổi nhìn cậu nhóc trước mặt mình.

Có Vương Khiêm, cái tên này nghe rất quen, Vương Vũ Phong phải mất một lúc lâu mới nhớ ra được Cố Vương Khiêm là ai.

"Sao sao lại kết hôn." Vương Vũ Phong từ ngạc nhiên dần trở nên tức giận, vì sao chứ.

Tại sao lại kết hôn với con người lạnh lùng kia, thật không cam lòng.

"Là do một sự cố, nên tụi em mới kết hôn.

Anh đừng lo, tụi em sẽ sớm ly hôn thôi." Đúng vậy, cậu cần phải trả lại tự do cho người đo, cũng như giải thoát cái cảm giác tội lỗi đang bao trùm trong lòng cậu.

"Vậy nên anh đừng tức giận, cũng đừng xa cách em.

Kết hôn đó là do hợp tác đôi bên, sau này tụi em sẽ ly hôn nhanh thôi." Vương Vũ Phong vốn đang rất giận lại nghe được câu nói này thì phì cười, Vương Vũ Phong hắn thích Tiêu Viễn An đến nỗi không thể xích lại gần hơn mỗi ngày sao lại có chuyện anh vì chuyện này mà rời xa cậu được chứ.

Tiêu Viễn An nghe thấy tiếng cười của Vương Vũ Phong thì giật mình ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn Vương Vũ Phong.

"Sao anh phải xa cách em, chỉ là kết hôn thôi mà." Vương Vũ Phong không hiểu lắm nhìn Tiêu Viễn An, dường như cậu đang lo sợ điều gì đó, cũng như đang che dấu thứ gì đó.

Tiêu Viễn An ngây ngốc uống cà phê, nhớ lại Vương Vũ Phong của kiếp trước, là Vương Vũ Phong chủ động xa cách cậu, cái cảm giác bị bỏ rơi ấy đến tận bây giờ cậu vẫn còn cảm nhận được, sao bây giờ lại nói rằng sẽ không xa cách cậu chứ.

Vương Vũ Phong gặp Tiêu Viễn An vào đầu năm lớp mười, có lẽ bây giờ cậu không nhớ rõ nhưng những kí ức ngày hôm ấy đến nay hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Tiêu Viễn An đứng trước cổng trường, mặc đồng phục của trường, con người nhỏ nhắn tỏa ra một nguồn sáng kỳ lạ.

Hắn không hiểu sao mình vậy mà lại bị những nguồn sáng ấy làm cho rung động, hắn dần chủ động đến gần Tiêu Viễn An, biết được cậu không hề có một người bạn nào vậy nên hắn sẵn lòng làm một người bạn kề cận với cậu.

Bạn bè của hắn đều cho rằng hắn bị Tiêu Viễn An lợi dụng, Tiêu Viễn An muốn lợi dụng hắn cũng được hắn đều sẵn lòng để cậu lợi dụng hắn.

Hắn chôn giấu tình cảm thích thầm đến tận bây giờ, chỉ để đợi một thời cơ thích hợp để bày tỏ nhưng lại không ngờ cậu đã kết hôn.

Cái tin tức này khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹn, hắn đau lắm, làm gì có ai mà không đau lòng khi biết người mình thích đã kết hôn chứ.

Vương Vũ Phong mím môi suy nghĩ, hắn quyết định rồi, dù có kết hôn đi chăng nữa thì hắn sẽ dành lại cậu, với lại không phải cậu đã nói rồi sao, là hợp tác nên mới kết hôn, Vương Vũ Phong cảm thấy chính mình đã nắm được phần thắng trong tay.

"Xin hỏi có ai không ạ." Tiếng khách hàng vang lên làm cắt đứt mọi suy nghĩ của Vương Vũ Phong, hắn nhanh chóng đứng dậy trở về vị trí làm.

Tiêu Viễn An nhìn đồng hồ, cũng đến lúc phải đi rồi, cậu nên về nhà thôi.

Chiều nay cậu còn có buổi học, bởi vì là không phải trường đại học gì nên cậu cũng không cần phải học nhiều với lại cậu cũng đã có kinh nghiệm nhiều năm rồi.

Đối với cậu bây giờ mà nói thì nấu những món phức tạp cũng đã trở nên dễ dàng hơn.

Lúc Tiêu Viễn An về nhà đã là giữa trưa, Cố Vương Khiêm chắc sẽ không ở nhà đâu.

Nghĩ đến đây cậu vui vẻ mở cửa nhà, vừa nhìn lướt qua phòng khách thì dừng lại, cậu nhìn thấy một Cố Vương Khiêm đang ngồi ở ghế sô pha, còn đang xem tài liệu công việc.

Tiêu Viễn An có chút nghi hoặc dụi mắt, cậu hình như không nhìn nhầm, là Cố Vương Khiêm thật rồi.

"Sao anh vẫn còn ở nhà, anh không đi làm ư?"

Cố Vương Khiêm nhìn Tiêu Viễn An đang cứng đờ ở cửa mà hơi nhíu mày nhẹ, gặp anh khiến cậu mất tự nhiên đến vậy sao.

"Hôm nay có chút mệt, không đi làm."

Mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng Tiêu Viễn An không thể cứ đứng ở cừa mãi.

Cậu nhanh chóng cất đồ rồi đi vào bếp, cả sáng cậu chỉ mới uống được tách cà phê và miếng bánh mì nhỏ, đến bây giờ thì đã đói đến lả người.

"Ừm anh có ăn gì chưa, nếu chưa thì anh có muốn ăn gì không." Dù sao cũng là người một nhà, vả lại cậu cũng không muốn bỏ đói Cố Vương Khiêm.

"Chưa ăn." Nghe được cậu trả lời ngắn gọn khiến cậu có hơi hoang mang, bình thường thì không phải anh sẽ từ chối sao.

Kiếp trước cậu lúc nào cũng nấu đồ ăn trưa cho anh, nhưng mỗi lần ấy cậu đều biết rằng anh không đụng đến đồ ăn của cậu dù chỉ một hạt cơm.

Giờ đây lại đồng ý ăn cơm cậu nấu, cảm giác thật vi diệu làm sao.

Tiêu Viễn An mang theo hoài nghi mà nấu ăn, Cố Vương Khiêm ngoài mặt nhìn như đang làm việc nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào căn phòng bếp đang đóng cửa.

Bóng người nhỏ nhắn ở trong kia làm Cố Vương Khiêm phải suy nghĩ thêm nhiều một chút, cậu thật sự không giống như những thông tin mà anh đã đọc, giống như là một người khác vậy.

Cố Vương Khiêm có chút hoài nghi đây có phải là Tiêu Viễn An mà anh đọc được từ trên tài liệu hay không..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.