Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể

Chương 20: Chương 20




Không khí vui vẻ ở khu vui chơi khiến Tiêu Viễn An trở nên vui vẻ hơn, nhìn Tiêu Viễn An như vậy Vương Vũ Phong cũng vui vẻ theo.

"Anh Phong mau qua đây xem nè." Tiêu Viễn An kéo Vương Vũ Phong đến trước một ngôi nhà ma.

"Đây là..

Em chắc rằng là muốn chơi trò đó chứ." Vương Vũ Phong nhìn ngôi nhà ma rùng rợn trước mắt thì có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Viễn An, hắn không phải là sợ mấy trò quỷ quái này hắn chỉ sợ Tiêu Viễn An sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay mà thôi.

"Em chắc mà, em sẽ không sợ đâu." Tiêu Viễn An tự tin nói.

Xung quanh cậu cũng có vào cặp đôi đang tham gia trò chơi này.

Nhìn Tiêu Viễn An hăng hái như vậy Vương Vũ Phong không đành lòng dập tắt ý chí của cậu đành cùng cậu chơi trò ngôi nhà ma.

Ngôi nhà ma rộng lớn tối tăm khiến Tiêu Viễn An bất giác nép sát vào người Vương Vũ Phong.

Vương Vũ Phong cũng thuận theo ôm cậu vào lòng.

"Cẩn thận kẻo vấp ngã."

"Em không sao, nhưng mà càng vô sau càng thấy lạnh."

Vương Vũ Phong nghe vậy liền cởi áo khoác của mình ra choàng qua cho Tiêu Viễn An.

"Em không cần đâu, anh mặc phong phanh vậy nhỡ bị cảm lạnh thì sao."

"Không sao, anh khỏe mà."

Vương Vũ Phong nắm tay Tiêu Viễn An đi trước mấy cặp đôi khác.

"Trời ơi, trông thật đẹp đôi mà."

"Đúng đó, còn rất tình cảm nữa."

Các cặp đôi khác thấy Vương Vũ Phong bảo vệ cho Tiêu Viễn An như vậy thì ngưỡng mộ.

Ngôi nhà ma này thực sự rất đáng sợ, bên cạnh những vật cản như các con ma hiện ra thì còn phải giải mật mã để có thể vượt qua các căn phòng và thoát ra ngoài.

Tiêu Viễn An không hiểu sao mình đã đi rất sát Vương Vũ Phong nhưng không ngờ lại bị lạc vào một căn phòng khác.

Tiêu Viễn An không thể nhìn rõ xung quanh cậu bởi ánh đèn mờ nhạt, Tiêu Viễn An lần theo bức tường để dò xét xung quanh, dường như có cậu đụng phải thứ gì đó.

Có cái gì đó nhớp nháp mềm mềm, Tiêu Viễn An cầm lên xem thử, cậu hướng thứ đó đến chỗ có ánh sáng tốt nhất căn phòng, vừa nhìn rõ thứ đó cậu liền sợ hãi mà vứt đi.

"Đó là phổi người ư? Thật..

Thật đáng sợ."

"Đúng vậy, chính là phổi người đó..

hahaha." Một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ phía sau lưng Tiêu Viễn An khiến cậu giật mình sợ đến nỗi không dám cử động.

"Bé ngoan thì sẽ có thưởng, bé hư thì sẽ..

phải chịu hình phạt thích đáng..

hahaha."

Giọng cười man rợ ấy khiến cậu run sợ đứng không vững, chắc là sau này Tiêu Viễn An sẽ không bao giờ chơi lại ngôi nhà ma này nữa.

"Tránh..

Tránh xa..

ta ra." Tiêu Viễn An run rẩy lùi lại sau góc tường, người đàn ông to lớn từng bước tiến gần đến cậu, vươn đôi tay to lớn về phía cậu khiến cậu không thể nhịn được nữa mà hét lớn.

"Aaaa..

Cứu với..

hức.."

"An An à, đừng sợ." giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tiêu Viễn An bừng tỉnh, cậu mở mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang tiến lại gần thì cậu đột nhiên bật dậy rồi chạy đến chỗ Vương Vũ Phong.

Người đàn ông to lớn kia cũng không ngờ rằng cậu lại sợ đến như vậy, đành giả bộ như không thấy gì và quay đi chỗ khác.

"An An à, em có sao không." Vương Vũ Phong nhìn khuôn mặt toàn là nước mắt kia liền buồn cười nhưng không thời khắc như vậy nếu như bật cười thì Tiêu Viễn An sẽ giận mất.

Vương Vũ Phong cố gắng nhịn cười lau đi nước mắt cho cậu.

"Hức..

Thật đáng sợ, em sẽ không chơi lại trò này nữa đâu."

"Mới đầu là ai nói không sợ chứ."

"Anh đừng trêu em nữa..

Hức." Tiêu Viễn An vừa sịt sùi vừa cầm tay Vương Vũ Phong đi tiếp.

Vương Vũ Phong cũng thực chiều cậu, để Tiêu Viễn An làm mọi thứ mà cậu muốn.

Vì đoạn sau Tiêu Viễn An đã chú ý hơn nên không để Vương Vũ Phong, cả đoạn đường đi cùng Vương Vũ Phong cũng rất nhẹ nhàng, Vương Vũ Phong là người giỏi vậy nên đi cùng Vương Vũ Phong cậu đều không lo nghĩ gì cả.

Gần đến trưa cả hai cùng các cặp đôi khác cũng ra được ngôi nhà ma đáng sợ ấy, mặt mũi ai nhìn cũng tái mét, có người còn trực tiếp xỉu tại chỗ khiến Tiêu Viễn An nhìn mà rùng mình.

Cậu sẽ không chơi lại trò này nữa.

"Cũng gần trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi."

Tiêu Viễn An cùng Vương Vũ Phong mua một ít đồ ăn nhanh rồi đến bàn ngồi tránh nắng.

Vốn dĩ Tiêu Viễn An đã rất nổi bật nhờ sự dễ thương của mình nhưng khi đi chung với Vương Vũ Phong lại kết hợp đến hoàn hảo, mọi người xung quanh ai cũng phải quay lại nhìn vài lần mới rời đi, thực sự rất hút mắt người nhìn.

Sau khi ăn xong hai người lại tiếp tục cuộc vui chơi của mình, Tiêu Viễn An nhanh chóng kéo Vương Vũ Phong đến vòng quay lớn của khu vui chơi.

"Nhanh lên anh, sắp hoàng hôn rồi.

Chúng ta đi ngắm hoàng hôn thôi."

Cả hai người ngồi trong cabin của vòng quay, được vòng quay đưa lên cao, Tiêu Viễn An nhìn thấy phía xa kia chính là mặt trời đỏ rực dần dần hạ xuống, màu đỏ của ánh mặt trời chiếu rọi đến khắp mọi nơi, chiếu lên cả khuôn mặt trắng trẻo của cậu khiến cậu như có thêm một sắc màu khác.

Hình ảnh xinh đẹp rung động ấy được Vương Vũ Phong thu vào tầm mắt, Tiêu Viễn An của hắn xinh đẹp là thế, đáng yêu đến thế hắn không nỡ lòng nào mà phá hỏng cậu.

"Anh nhìn kìa, hoàng hôn thật đẹp."

"Ừm, rất đẹp." Vương Vũ Phong lúc nào cũng hướng mắt về phía Tiêu Viễn An, mọi thứ xung quanh dù có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng cậu.

Sau khi vòng quay dần đưa hai người xuống thì mặt trời cũng đã lặn mất, mọi ánh đèn liên tiếp nối nhau bật lên làm sáng rực cả một khu.

"Em mệt chưa, nếu mệt rồi thì nói anh, anh đưa em về."

"Em cũng thấy hơi mệt rồi, ta đi ăn tối rồi về thôi."

Tiêu Viễn An cùng Vương Vũ Phong vừa cười vừa bước ra khỏi khu vui chơi, bỗng nhiên Tiêu Viễn An nhìn thấy bóng người quen thuộc, đi lại gần hơn thì cậu mới biết đó là Cố Vương Khiêm.

Anh ấy làm gì ở đây chứ, đó là suy nghĩ của cậu khi nhìn thấy Cố Vương Khiêm đứng đó.

Cố Vương Khiêm bên này cũng nhìn thấy Tiêu Viễn An liền tiến tới chỗ cậu.

Vương Vũ Phong nhìn thấy Cố Vương Khiêm thì cố gắng kéo cậu đi thật nhanh, hắn không muốn đụng mặt với Cố Vương Khiêm dù chỉ một chút.

"Dừng lại."

"Cố Vương Khiêm, anh làm gì ở đây?" Tiêu Viễn An gạt tay Vương Vũ Phong ra, bước đến trước mặt Cố Vương Khiêm.

Vương Vũ Phong liền lo lắng đứng sau Tiêu Viễn An, nếu Cố Vương Khiêm dám làm ra hành động gì thì hắn sẽ đánh cho tên đó một trận ra trò.

"Tôi muốn gặp em." Cố Vương Khiêm nói xong liếc nhìn Vương Vũ Phong ở đằng sau Tiêu Viễn An.

Tiêu Viễn An hiểu ý liền đi theo Cố Vương Khiêm, anh là đang muốn nói chuyện với cậu, cũng đúng lúc cậu có chuyện cần nói với anh.

"Anh Phong nè, anh đến quán của chị Doãn Anh trước đi, em nói chuyện xong sẽ qua sau."

"Không được, anh sẽ đi cùng em."

"Em không sao đâu."

Dù Tiêu Viễn An nói vậy nhưng Vương Vũ Phong không thể yên tâm được, hắn có cảm giác như hắn sẽ đánh mất Tiêu Viễn An vậy, cảm giác rất mãnh liệt khiến hắn không thể nào không lo lắng cho cậu được.

"Chúng ta đứng đây là được rồi, đừng đi xa quá."

"Em sợ sẽ rời xa Vương Vũ Phong sao." Cố Vương Khiêm lạnh lùng nhìn Tiêu Viễn An khiến cậu có chút sợ hãi lùi ra sau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.