Tâm trạng của anh bây giờ rất không tốt,liền đứng dậy rời khỏi lớp.
Hướng Lâm vừa vào tới lớp thì liền thấy anh lại đi ra ngoaif,nhìn cái mặt thối kia thì cũng biết là cúp tiết.
Hướng Lâm lắc lắc đầu rồi cũng cuốn gói chạy theo sau.
Bạch Nhất Dương cùng Hướng Lâm tiến vào bên trong tiệm net.
Bà chủ vừa thấy hai cậu đi vào liền vui vẻ đi lại,giọng điệu nấy lòng.
-Dương thiếu gia lâu rồi không thấy ghé lại đây.
Làm bà cô đây mỗi ngày đều trông ngóng cậu đấy.
Anh không nói gì chỉ cười cho nấy lệ rồi tiến vào bên trong tìm chỗ ngồi,anh tiến lại trong góc khá yên tĩnh rồi ngồi vào.
Hướng Lâm nhìn bà chủ tiệm net thì hiểu ngay ý,anh Dương mỗi lần ghé đều kéo theo một đám đông tới, bà chủ liền kiếm được bội tiền.
Tiệm net này còn sát cạnh trường nữ sinh,mấy đứa con gái thấy anh Dương tới thể nào cũng bu kín vào đây.
Nhìn vẻ mặt bà ta vui vẻ thế kia thì há chẳng phải nhìn anh Dương như nhìn thần tài sao.
Bạch Nhất Dương ngồi trên ghế,dáng vẻ uể oải.
Bàn tay hờ hững di chuyển con chuột trên màn hình.
Ánh sáng bên trong này rất kém chính là cảm giác âm u, nhưng khuôn mặt của anh dù có ở trong bóng tối thì vẫn cứ tỏa sáng thế kia.
Hướng Lâm tặc lưỡi rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
-Sao nay cậu lại hứng đi net thế.
Lâu rồi cũng chưa thấy cậu đi qua.
Anh vẫn nhìn trên màn hình không hề có động tĩnh nhìn qua Hướng Lâm chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Giọng điệu cực kì lưu manh cợt nhả.
-Đi luyện tay tí,tiện thể nâng cơ tay đánh cậu cho dễ.
Da gà của Hướng Lâm lập tức dựng thẳng lên.
Cậu ta đây là nói thật sao,thôi tốt nhất nên ngậm miệng lại.
Cái tính khó ở đấy mà chọc vào thì có mà đi tìm đường chết.
Nói là trốn tiết nhưng cả hai liền ngồi bên trong tiệm net đến hết buổi học.
Ngồi lâu anh bắt đầu mỏi lưng,hơi ngả về sau.
Mắt hẹp dài khẽ nhắm lại định thần chợp mắt một lát.
Còn chưa chợp mắt được 3 giây thì một cỗ mùi hương nồng nặc bay xung quanh.
Anh lập tức cau mày mở mắt ra xem thử cái mùi hương nồng kia từ đâu mà ra.
Trước mắt là một nữ sinh,trên người vẫn còn mặc đồng phục.
Chân váy ngắn cũn cỡn,áo sơ mi bó sát lấy cơ thể.
Sau lưng cô gái còn có mấy cô nàng đi theo.
Anh biết cô gái này là Kì Vân ở bên trường nữ sinh,rất hay xuất hiện trước mắt anh.
Kì Vân không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng vào ghế,cơ thể uyển chuyển mà dựa lên cạnh bàn.
Ánh mắt to tròn khẽ chớp nhìn Bạch Nhất Dương,trong giọng ngọt ngào không sao tả hết.
-Dương,cậu dạo này không tới đây a.
Người ta nhớ cậu lắm đó,làm tớ mỗi ngày đều phải ghé lại đây xem có cậu không.
Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng đó,hờ hững liếc nhìn Kì Vân.
-Trên người cô có mùi gì thế,tránh xa ra dùm tôi.
Mặt Kì Vân lập tức đỏ ửng,mùi nước hoa trên người cô đâu có nồng cô chỉ xịt ở cổ tay,sau gáy,rồi xịt xung quanh cơ thể thôi.
Vậy mà anh lại thẳng thừng nói như vậy không để cho cô có chút mặt mũi nào.
Cô ta cảm nhận được ánh mắt cười nhạo của mấy nữ sinh bên cạnh liền mất mặt không thôi.
Hướng Lâm đứng một bên nhìn tình cảnh khó xử này liền kiếm kiếm cớ nói giảm nói tránh.
-Kì nữ thần đừng để bụng nhé,cậu ấy mũi có hơi thính thôi.
Tôi thấy nước hoa của cậu rất dễ ngửi.
Lúc này tâm trạng Kì Vân mới tốt lên,cô lấy lại được tâm trạng liền quay sang cười dịu dàng với Bạch Nhất Dương.
-Dương,tối nay cậu đi ăn tối cùng tớ không.
Gương mặt của anh vẫn chưa giãn ra,vẻ mặt vẫn đen lại.
Rồi đứng ngay dậy rời đi,nhưng vừa bước được một bước liền dừng bước chân nhìn thẳng vào Kì Vân.
-Tôi với cậu không thân đừng có gọi tên thân mật như vậy.
!.
.
Lần này anh thành công khiến cho Kì Vân nổi đóa,cô ta nắm chặt lấy làn váy.
Một cảm xúc xấu hổ tràn ra khắp khuôn mặt xinh đẹp kia,bên cạnh mấy chị em tốt cũng đi lên giả bộ an ủi cô ta.
Hướng Lâm lại lần nữa lắc đầu,công sức cậu dập lửa hộ anh liền đổ sông rồi.
Sao mà cái miệng của anh không thể bớt bớt lại nhỉ,dù sao người ta cũng là nữ thần đấy,xinh đẹp thế kia thân hình còn căng tròn đầy đặn.
Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra mà.
Vốn tâm trạng của anh không tốt từ lúc học tiết thể dục đến giờ,cứ nghĩ đến việc Sở Ngữ Yên không để ý đến anh thì liền thấy bực dọc trong người.
Trong đầu nghĩ gì thì đối tượng liền xuất hiện trong tầm mắt.
Vẻ mặt của anh lập tức dịu đi không còn cau có nữa,đang định bước đến chỗ của cô gái nhỏ thì liền nhớ đến cái đuôi Hướng Lâm đằng sau.
Anh quay người lại,vẻ mặt thờ ơ mà nói.
-Đừng đi theo nữa,tớ về nhà luôn.
Hướng Lâm còn định bám lấy anh về nhà chơi luôn.
Dù sao Bạch gia giàu có bậc nhất Bắc Thành này ai ai cũng biết,mỗi lần ghé nhà Bạch Nhất Dương chơi thì cậu liền không muốn trở về nữa.
Nhưng nhìn thấy tâm trạng của anh không được tốt lắm,Hướng Lâm rất biết điều liền nói rồi cũng rời đi.
-Vậy được,mai gặp lại nhé anh Dương.
Mắt thấy cái đuôi phiền phức đi mất thì anh nhanh chóng băng qua đường đi nhanh về bóng dáng nhỏ bé kia.
Sở Ngữ Yên đi rất chậm cứ như thể vừa đi vừa thưởng thức khí trời,khí chất của cô lãnh đạm có vẻ ngoài cực kì ngoan ngoãn yên tĩnh.
.