Trở lại phòng riêng, anh không ngờ là những đĩa ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, thay vào đó, chai rượu lại nằm lăn lóc ở một góc bàn.
Tạ Thư Nhiên còn cầm trên tay một cốc rượu sắp cạn, hiển nhiên người uống hết cả chai kia chính là cô.
Vừa nhìn thấy anh đi vào, cô liền đặt li rượu xuống, nấc cụt một cái rồi trừng mắt nhìn anh.
Gương mặt nhỏ nhắn hiện tại đỏ ửng lên như rám nắng, cả cổ cùng tai đều ám một màu hồng.
Tạ Bắc Thần cau mày, nhanh chóng đi tới bên cạnh đỡ cô ngồi cho hẳn hoi, giọng nói lạnh lùng vang lên
“Được lắm Tạ Thư Nhiên, em lại dám uống hết từng ấy rượu!”
Cả người cô vì rượu mà mềm nhũn ra nhưng cái cổ cứng cỏi vẫn gân lên
“Còn không phải vì anh khiến người ta buồn à?”
Cô là muốn mắng người, nhưng giọng thốt ra lại mềm như kẹo, ngọt như kem, không khác gì một tiểu yêu miêu nũng nịu.
Tạ tổng làm chủ thiên hạ, nhưng giờ phút này phải đầu hàng với ma men Tạ Thư Nhiên rồi.
Anh không biết cô giận dỗi gì, nhưng vẫn chấp nhận mà hạ giọng xuống
“Ừm, sao lại tại anh hả?”
Cô kéo lấy áo anh như một đứa trẻ
“Anh có phải muốn tìm chị dâu cho em đúng không? Em biết hết rồi nhé! Là chị phục vụ xinh xắn dễ thương vừa nãy phải không?”
Anh đột nhiên muốn bật cười
“Em nghĩ cái gì vậy hả?”
“Em nghĩ cái gì? Là anh nghĩ cái gì mới đúng!” – cô đột nhiên đứng bật dậy, bàn tay nhỏ nhắn kéo lấy cà vạt của anh, lôi anh đến thật gần – “Anh có chị dâu rồi liền bỏ mặc em đúng không? Sau này không có ai bảo toàn cái mạng nhỏ này nữa! Hu hu!”
Tạ Bắc Thần là lần đầu tiên dỗ phụ nữ say, hơn nữa còn là một nữ nhân cực kì dễ khóc nhè.
Anh chưa có làm gì hết, cô đã khóc rồi, còn khóc đến đau lòng như vậy nữa!
**Ai đó giúp Tạ tổng đi!
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, chưa được một phút cô liền ngẩng cái đầu nhỏ lên, ánh mắt phán xét nhìn anh
“Em không biết đâu! Em không muốn có chị dâu! Anh cũng đừng mong tìm! Nếu không…”
Anh ba phần bất lực bảy phần cưng chiều nhìn tiểu gia hỏa
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không… nếu không… em ăn bám anh cả đời!”
Cô nói xong liền cười vô tri rồi gục đầu vào lòng anh mà ngủ thiếp đi.
Anh cười xòa, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô
“Được, anh đồng ý với em!”
Sau đó anh bế cô trở lại xe.
Thư kí Hà vừa ra ngoài không được bao lâu liền thấy anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi
“Ủa sếp, hai người không ăn tối mà đã về hả?”
Thư kí Hà không nhận được câu trả lời, nhưng ngay sau đó một giây, khi mùi rượu nồng nặc xâm lấn không gian nhỏ trong xe, cậu hiểu rồi.
Với tư cách là thư kí thân cận, cậu liền khôn ngoan mà lái xe về căn hộ riêng của sếp.
Tạ Bắc Thần đặt cô ngồi ngay ngắn rồi lấy áo vest đắp lên người cô.
Nhưng cô gái nhỏ làm vẻ không thoải mái, hai mày nhíu chặt lại rồi vung tay đẩy áo ra
“Ưm… nóng! Khó chịu!”
Sau đó cô lờ mờ mở mắt ra, đôi con người long lanh ánh nước nhìn người đàn ông bên cạnh
“Ca ca… Nhiên Nhiên khó chịu!”
Hai tay cô kéo lấy cổ áo, muốn giật chúng ra nhưng không được
“Cởi bỏ nó cho Nhiên Nhiên đi, ca ca!”
Tạ Bắc Thần cứng đờ.
Yết hầu khẽ chuyển động một vòng.
Anh giữ lấy đôi tay làm loạn của cô, âm thanh trầm ấm nói
“Ngoan, ngồi yên đi! Sắp về tới nhà rồi!”
“Hức! Ca ca không thương Nhiên Nhiên nữa rồi! Hu hu! Lát nữa mẹ thấy Nhiên Nhiên thế này, nhất định sẽ đánh đòn á!”
“Là về chỗ anh, được không?”
Cô nghe vậy liền nín khóc
“Vậy, ca ca ôm ôm Nhiên Nhiên đi!”
Hồi nhỏ Tạ Thư Nhiên rất được anh trai cưng chiều (là anh trai kiếp trước), mỗi lần cô bị ngã khóc nhè, anh trai đều dịu dàng an ủi rồi ôm cô vào lòng, còn mua kẹo cho cô nữa.
Tạ Bắc Thần thoáng sững sờ, anh chưa kịp phản ứng lại thì cô đã leo lên người anh, ngồi trên đùi anh, hai tay quấn lấy vòng eo rắn chắc, bầu má phúng phính gối trên ngực anh rồi an tĩnh ngủ.
Thư kí Hà đang lái xe, nhưng dưới động tĩnh lớn như vậy cũng tẽn tò mà nhìn lén qua gương chiếu hậu.
Chỉ thấy cô chủ nhỏ được nam nhân ôm trong lòng vô cùng cẩn thận, ánh mắt trân trọng, nâng niu như món bảo vật quý.
Nếu không phải cậu đã biết hai người kia không có máu mủ ruột già, thì có lẽ cậu đã nhịn không được mà mắng sếp là cầm thú rồi! Làm gì có anh trai nào nhìn em gái với biểu cảm đó?
Nhưng đổi lại, cuối cùng cậu cũng có thể thấy được một mặt nam tính của sếp rồi! Nếu không, chắc cậu tưởng sếp nhịn tới hỏng luôn rồi!