Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 46: 46: 9 Giờ 15 Phút




Cảm giác khi thích một người

......

Kiều Mộ Quân liếc nhìn Ôn Dương đang ngồi bên cạnh mình, rồi lại nhìn Giản Mộc Tư ngồi phía đối diện Ôn Dương, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hay ho.

Thật là một cảnh tượng "có tình"...

Cảnh tượng này khiến cô mơ hồ nhìn thấy hai người bạn khác của mình.

Mặc dù từ trường của hai người trước mặt này rất khác hai người kia.

"Xin chào, tôi là Kiều Mộ Quân, bạn tốt của Ôn Dương."

Kiều Mộ Quân đưa tay ra, nhiệt tình chủ động chào hỏi với Giản Mộc Tư.

Kiều Mộ Quân hạ quyết tâm trở thành fan CP của hai người!

Giản Mộc Tư nhìn Kiều Mộ Quân, lịch sự gật đầu.

Thông thường, cô thậm chí còn không thèm bố thí một cái nhìn cho những người không liên quan đến mình.

Nhưng đối phương đã nói rồi, người ta là bạn tốt của Ôn Dương.

"Xin chào.

Giản Mộc Tư."

Một lời giới thiệu bản thân khá đơn giản, hơn nữa còn quá thông minh để rơi vào bẫy của Kiều Mộ Quân.

Giản Mộc Tư hoàn toàn không bắt chước theo cách giới thiệu mình là ai của Ôn Dương như Kiều Mộ Quân đã làm.

Kiều Mộ Quân thầm khen ngợi Giản Mộc Tư.

Sao người chị em tốt của mình lại gặp được một cô gái vừa "băng giá" và "thần tiên" đến vậy nhỉ?

Giá như mình đến sớm hơn một bước...

Không!

Mình nên giữ liêm sỉ với tư cách là một fan CP!

Phá thuyền chiếm làm của riêng ư?

Đó đâu phải tư chất của một fan CP?

Cảnh giới của một fan CP nên là: "Tôi có thể độc thân cả đời, nhưng CP nhà tôi nhất định phải đến với nhau."

Kiều-fan-CP lại tưởng tượng thêm, nên chọn ai giữa Ôn Dương và Giản Mộc Tư đây?

Trong khi có ý nghĩ xấu xa về Giản Mộc Tư, Kiều Mộ Quân cũng cảm thấy cô bạn của mình cũng rất hấp dẫn.

Nhưng ngay từ đầu Ôn Dương đã được cô đưa vào friendzone.

Đã là bạn bè, Kiều-fan-CP rất khó có suy nghĩ khác.

Nhưng ban nãy khi thấy Giản Mộc Tư thì lại khác.

Không phải bạn bè, nước dãi có nhỏ ra một chút...

Đương nhiên là không được!

Bộ não tràn ngập suy nghĩ đen tối của fan CP chợt dừng lại trên bóng hình ai đó vừa xuất hiện tại lối vào căn tin.

Mới gặp Cố Ngôn Minh một lần, nhưng Kiều Mộ Quân sâu sắc cảm thấy rằng cô có thể nói với anh một câu châm ngôn: "Dù ngươi có hoá thành tro, lão nương đây vẫn sẽ nhận ra ngươi."

Người họ Kiều mới ban nãy còn quay cuồng trong tưởng tượng về CP ngay lập tức trở nên hớn hở dị thường khi nhìn thấy Cố Ngôn Minh, đập đôi đũa "cạch" xuống bàn.

Cô gấp gáp đẩy cánh tay Ôn Dương:

"Cừu Cừu~ Cừu Cừu~ anh bà! Anh bà!"

Ôn Dương hạn hán lời khi nhìn thấy bộ dạng mê trai của Kiều Mộ Quân.

Nàng bất lực, che nửa khuôn mặt lại.

Những lúc như thế này, nàng thực sự muốn giả vờ như không quen bạn mình.

Ngồi đối diện Ôn Dương, đương nhiên Giản Mộc Tư chú ý tới những hành động nhỏ của Kiều Mộ Quân và Ôn Dương.

Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, khi thấy Ôn Dương tự dưng đứng dậy mời Cố Ngôn Minh qua đây ăn cơm, cô mới hiểu ra vấn đề...

Người vốn dĩ muốn tiếp tục viện cớ không muốn ăn, giờ đây bắt đầu tích cực gắp rau và thịt trắng trong khay thức ăn.

Các món hôm nay do đầu bếp căn tin nấu thật là ngon miệng.

......

Cố Ngôn Minh thấy thật kỳ lạ khi bị Ôn Dương kéo vào chỗ ngồi.

Cô em gái tự dưng nhiệt tình với anh trai như vậy sao? Ngoài lý do nhờ giúp đỡ gì đó ra, anh không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Cho đến khi nhìn thấy Kiều Mộ Quân - người vốn không nên xuất hiện ngồi bên bàn ăn, Cố Ngôn Minh đứng hình khi định ngồi vào chỗ.

Ngay cả khi đã chứng kiến nhiều trường hợp kinh hoàng với công việc là đội trưởng đội phòng chống ma túy, cũng không thể tránh khỏi một khoảnh khắc rụt rè khi gặp lại Kiều Mộ Quân.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh chú ý đến Kiều Mộ Quân.

Anh cũng biết, cô gái này tên là "Kiều Mộ Quân".

"Cố Ngôn Minh, thật trùng hợp.

Chúng ta lại gặp nhau."

Kiều Mộ Quân trực tiếp gọi phó đội trưởng Cố là Cố Ngôn Minh.

Đến cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu ý, cô gái này thật thú vị.

Không phải người quen, vậy hẳn là...

Trần Phi cứ nhìn Kiều Mộ Quân rồi lại nhìn qua Cố Ngôn Minh, nhất là khi thấy sắc mặt của phó đội trưởng phiếm đỏ, cậu thầm vui mừng.

Vài ngày trước, phó đội trưởng Cố đến Hải Nam làm nhiệm vụ.

Từ khuôn mặt phơi nắng ngăm đen như vậy mà vẫn có thể nhìn ra sắc đỏ trên gò má sao?

Có trời mới biết việc đó khó như thế nào!

Có trời mới biết, không thể kịp thời kể chuyện vừa phát hiện được với người khác là một cảm giác khó chịu thế nào.

Chỉ tại hai anh em bên cạnh cậu là hai tên khờ!

Chỉ lo ăn cơm, không để ý thứ gì khác.

Cố Ngôn Minh bị Ôn Dương ấn xuống chỗ ngồi ban nãy của nàng, sau đó Ôn Dương đi lo liệu phần cơm tối cho Cố Ngôn Minh.

Đây là lần đầu tiên cô em gái này gọi phần ăn cho anh trai nàng.

Ôn Dương trở lại sau khi gọi cơm cho Cố Ngôn Minh, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa xu nịnh với Cố Ngôn Minh, sau đó ngồi chen lên ghế của Giản Mộc Tư.

Chen mất một nửa diện tích ghế của người ta, hoàn toàn không thấy có gì đáng xấu hổ cả.

Ôn Dương cười đắc thắng nhìn Giản Mộc Tư khựng lại một chút rồi tỏ ra tức giận với nàng, sau khi xác nhận đối phương không có ý định đuổi nàng đi, Ôn Dương lén lút thì thầm bên tai Giản Mộc Tư: "Mau ăn đi, Giản Mộc Mộc.

Mặc dù chúng ta là cẩu độc thân, nhưng cũng cần có ý tứ của cẩu độc thân, không được làm bóng đèn nhà người khác ".

Trong hoàn cảnh ăn uống chật hẹp, Ôn Dương ăn cơm với tư thế lấy tay gác lên cánh tay của Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư khẽ nhạt liếc nhìn Ôn Dương, khi sĩ quan Ôn sắp nuốt thức ăn vào thì...

"Cẩu ngoan, đi nhặt bóng cho chị."

"Phụt~~~"

Ôn Dương phun cơm tung toé khắp nơi.

Nàng thấy có vài hạt cơm bay thẳng vào khay của Kiều Mộ Quân và Cố Ngôn Minh.

Có thể thấy, kỹ năng phun cơm của nàng vô cùng lợi hại...

Ăn miếng phải trả miếng, dù sao sĩ quan Ôn vẫn luôn là một người ưa sĩ diện.

Cơm trong miệng đều bắn hết vào khay của người ta, sĩ quan Ôn đã biểu diễn một màn "biến diện Tứ Xuyên" cho mọi người ngay tại chỗ.

Mặt đỏ bừng, tai đỏ ửng, xẩu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

"...!Sorry, tôi không cố ý."

Cố Ngôn Minh cười cười, thấy không sao cả.

Kiều Mộ Quân cũng rất vui:

"Cừu Cừu, nếu bà không muốn để chúng ta ăn thì cứ nói thẳng."

"Tôi không phải, không phải mà."

Vẻ mặt sĩ quan Ôn méo xệch sắp khóc trong cảm giác áy náy.

Nhưng thủ phạm ngồi cạnh nàng vẫn tỏ ra như "không liên quan gì đến tôi"...

Nàng cảm giác như, nàng lại nhìn thấy Giản Mộc Tư cười rồi!

Chắc chắn cô ấy đang trộm cười nàng!

Ôn Dương giận dữ, đứng dậy bưng khay cơm rời khỏi bàn, đặt khay vào khu thu gom bát đũa, còn không quên bước đến cửa sổ căn tin gọi thêm hai khay cơm mới rồi quay lại.

"Đền cho hai người."

Người xấu hổ bỏ chạy ngay tức khắc.

Trước khi bỏ chạy còn nói dối rằng có người đang tìm nàng.

Thấy Ôn Dương ra vẻ bình tĩnh nhưng thực chất lại hoảng loạn muốn trốn chạy, Cố Ngôn Minh bất giác nói với người bên cạnh: "Em gái tôi dễ thương nhỉ?"

Nói ra rồi mới ý thức được người bên cạnh chính là Kiều Mộ Quân.

Thấy Kiều Mộ Quân nhướng mày cười với mình, tim Cố Ngôn Minh lỡ một nhịp, bàn tay cầm đôi đũa khựng lại ngay tức khắc.

Sau khi hoàn hồn, anh lập tức quay đầu đi, cưỡng ép bản thân tập trung ăn uống.

Thấy vậy, Kiều Mộ Quân bật cười thành tiếng:

"Tôi nghĩ, anh trai của Cừu Cừu cũng rất đáng yêu."

Lúc này, bên bàn ăn chỉ còn lại hai "hai ông khờ".

Những người có con mắt tinh đời như Giản Mộc Tư và Trần Phi đã sớm rời đi sau khi Ôn Dương bỏ chạy.

Hai "ông khờ" vừa bị thồn cơm chó no nê không hề có ý định làm phiền tia lửa tình yêu do hai người kia phát ra.

......

Trong khoảng thời gian làm cảnh sát đội điều tra kính tế đóng quân trong công ty của Giang Thần, với tư cách là người thân cận nhất với chủ tịch, tất nhiên Ôn Dương đã từng thấy sự kiên trì của Giang Thần trong chuyện tình cảm.

Bây giờ, nàng không thể không công nhận, đúng là vật họp theo loài, người chia theo bầy.

Đến khi Kiều Mộ Quân gặp Cố Ngôn Minh, nàng cũng nhìn ra sự kiên trì của Kiều Mộ Quân trong chuyện tình cảm.

Sau khi Kiều Mộ Quân lấy được lịch làm việc của Cố Ngôn Minh, quả đúng là cô đã đến quấy phá Ôn Dương theo đúng thời gian làm.

Nhân tiện cũng đe doạ và dụ dỗ Ôn Dương tạo cơ hội làm thân cho hai người họ.

Kết quả là sau một tuần, cả người trong Sở Cảnh sát và Trung tâm Cấp cứu đều đã quen với sự hiện diện của Kiều Mộ Quân, thậm chí còn nghĩ Kiều Mộ Quân là tân binh mới đến của đơn vị bên kia.

Nhiều lúc, khi thấy Kiều Mộ Quân mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa căn tin, Ôn Dương cũng cảm thấy tò mò.

Cảm giác thích một người là cảm giác như thế nào?

Khi mình thích một ai đó...

Cũng sẽ như vậy sao?

......

Sắp đến cuối tháng Một, các chủ tịch liên đoàn lao động của Cục Công an và Trung tâm Cấp cứu lại bắt đầu đau đầu.

Hàng năm trước thềm tết đến xuân về, hai đơn vị sẽ tổ chức đêm tiệc năm mới.

Mà trước mỗi đêm tiệc, vấn đề nên biểu diễn tiết mục gì trong bữa tiệc luôn là điều khiến Công đoàn đau đầu nhất.

Một là vì, các đồng nghiệp trong đơn vị rất bận rộn, ít có thời gian để chuẩn bị chương trình một cách kỹ lưỡng.

Hai là vì, do tính chất của công việc, Cục Công an luôn bế tắc trong trạng thái "dương thịnh, âm suy".

Trong đêm tiệc của những năm qua, luôn là một nhóm đàn ông lớn tuổi nhảy múa loạn xạ.

Để khiến đêm tiệc xuân năm nay đáng xem hơn, trong căn tin, hai chủ tịch công đoàn gặp nhau đã đưa ra một quyết định.

Đêm hội xuân năm nay, hai đơn vị sẽ cùng nhau phối hợp tổ chức.

Nhiều người hơn, có nhiều đồng nghiệp nữ hơn, sẽ trở nên đáng xem hơn.

Nhiệm vụ triệu tập các đồng nghiệp nữ trong Trung tâm Cấp cứu tham gia biểu diễn đổ hết lên đầu chủ nhiệm Minh, trong khi đó tại Cục Công an, nhiệm vụ này được giao cho phó chi đội trưởng đội tuần tra có mối quan hệ tốt với Ôn Dương.

Mấy ngày hôm nay, đội phó đều dính chặt lấy Ôn Dương mỗi khi nàng trở về sở sau ca làm, đi đâu cũng đi theo.

Đội phó nói rồi, phải giày vò cho đến khi Ôn Dương gật đầu tham gia tiết mục mới thôi.

Đội phó kiên trì như vậy hoàn toàn là do màn trình diễn nhảy mashup Hàn Quốc "GEE" và "Nobody" được hai đơn vị mong đợi nhất vẫn còn thiếu một đồng nghiệp nữ.

Môi trường làm việc đã ít nữ thì chớ, lại còn phải là một đồng nghiệp nữ có thể nhảy nhót ra hồn, thực sự không dễ dàng.

Khi Minh Lạp và đội phó phải lắc đầu bó tay, Cố Ngôn Minh đã bán đứng Ôn Dương, giống cách Ôn Dương đã bán đứng Cố Ngôn Minh trước đó vậy.

Sĩ quan Ôn-giấu-tài thế mà đã từng học múa dân gian!

...

Không chỉ có đội phó phát động, cả Minh Lạp từ Trung tâm Cấp cứu cũng đến thuyết phục Ôn Dương.

Bị hai vị lãnh đạo kẹp trong thế "song diện giáp kích", Ôn Dương chỉ có thể vô cùng miễn cưỡng đồng ý tham gia màn biểu diễn mashup cực cháy.

Khi nhìn thấy trang phục biểu diễn, Ôn Dương mới đột ngột nhận ra bản thân đã đưa ra một quyết định khiến mình phải hối hận ngàn vạn lần.

Váy đồng phục nữ sinh liền thân?

Còn cả...

Sườn xám màu đỏ?

Ôi NO, không phải phong cách của mình chút nào!

Trong lòng và cả trong miệng Ôn Dương lẩm bẩm hàng trăm lần không muốn.

Nhưng đã lỡ đâm lao rồi...!

Nhưng khi nhìn thấy Minh Lạp cũng xuất hiện trong đội nhảy cháy bỏng, Ôn Dương chợt cảm thấy mình không phải là người xấu hổ nhất.

"...!Em nghĩ bác sĩ Giản sẽ bị trang phục của các chị doạ chết khiếp...!bộ đồng phục nữ sinh của các chị không quá giả nai sao?"

Trương Lộ Chi là khán giả đầu tiên được nhìn thấy Ôn Dương và Minh Lạp diễn tập trong bộ trang phục biểu diễn.

Tan làm xong, cậu lái xe đưa Ôn Dương đến địa điểm tổ chức đêm tiệc.

Sĩ quan Ôn vừa mới bước lên sân khấu đã quay đầu đi, nhảy khỏi sân khấu.

Trương Lộ Chi còn chưa kịp tỉnh ngộ đã bị Ôn Dương ký đầu.

"Chú mày mới giả nai! Giả nai này! Đại ca đây nai tơ từ trong trứng!"

"Được, được, được...!đại ca, chị nai! Chị nai! Chị bỏ tai em ra trước đã trước ra..."

Đôi tai đỏ bừng của Trương Lộ Chi vẫn không thể giải hận cho Ôn Dương.

Bởi vì, nàng chợt nhận ra mình đã quên mất một điều...

Hai đơn vị cùng hợp tác diễn chung, làm sao có thể thiếu mặt bác sĩ Giản của Trung tâm Cấp cứu được???

Đến cả Trương Lộ Chi cũng chê chiếc váy nữ sinh giả nai ấy, sợ là Giản Mộc Tư chắc chắn sẽ cười điên cười khùng cho mà xem?

Ôn Dương bỗng có chút hối hận.

Bây giờ nàng cực kỳ muốn rút lại mong muốn Giản Mộc Tư tiếp tục ở lại Trung tâm Cấp cứu thêm một thời gian.

Nếu Giản Mộc Tư quay về bệnh viện, nàng đâu cần phải lo mất mặt nữa?

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.