Em Gái À! Chúng Mình Kết Hôn Nhé

Chương 17: Yến nhi em là ai




với cái tính cách dễ gần của nó chẳng mấy chốc nó lại có thêm một người bạn tri kỉ nữa là Vân

tôi với cô thành bạn từ hồi nào vậy- Vấn chống tay nhìn nó đang ăn uống một cách thoải con gà mái

ai mà biết được - nó ngước mắt lên nhìn rồi tiếp tục cúi xuống ăn

hồi đó chúng ta coi nhau như kẻ thù - Vân cúi đầu mỉm cười

đúng rồi nhìn xem chúng ta có cái gì- nó lôi trong túi xách một tập hồ sơ và đưa cho Vân

'

cái gì vậy - cô vừa mở vùa hỏi nó

cứ xem đi rồi biết -nó mỉm cười tinh nghịch để lộ núm đồng tiền xinh xắn trên đôi má hông

sao sao bà có- Vân hết sức bất ngờ khi nhìn thấy đống tranh vẽ của mình

hì hôm thấy bà cứ chần chà chần chừ rồi mới vứt một đống ở sau trường tui tò mò nên lại coi, thấy rảnh nên nhặt về. sao bà lại vứt

tại tôi thấy mình chẳng hợp với vẽ vời chút nào- Vân ngắm những bức tranh bị nó vẽ thêm nhiều màu sắc lộn xộn nhưng hết sức đẹp mắt

nhưng giờ tôi thích chúng- Vân mỉm cười đặt những bức tranh xuống

tại sao, tui lỡ vẽ bậy lên rồi mà - nó cầm mấy bức lên cười gượng

mấy cái vệt màu lung tung của bà là cả một nghệ thuật đó, bây giờ tôi biết tại sao chúng không thể làm tôi thỏa mãn rồi

sao lại không

tại tôi quên cho yếu tố tình cảm và niềm vui vào đó làm bức tranh trở nên đơn điệu buồn bã - Vân mỉm cười thật tươi với nó

tôi thích cái này - Vân cầm một bức lên

ha ha đây là bức tui vẽ nhiều nhất - nó cười vốn dĩ bức tranh đó vẽ cảnh hoàng hôn trên biển, sắc trời và mặt biển đều rực đỏ toát lên vẻ kiều diễm. Sau khi qua tay nó bức tranh đã được sửa lại thành " gia đình hạnh phúc ngắm hoàng hôn trên biển" hết sức ấm áp và vui vẻ

hai người nói chuyện gì vui vẻ vậy - Mặc Nghi bế em bé từ trên lầu xuống vui vẻ tiến lại bàn ăn

đậu đỏ ngoan quá - Vân đỡ lấy em bé trên tay Nghi

cái tên đậu đỏ này là do nó mà ra, hôm nay mọi người đến chơi và bàn đặt tên ở nhà cho em bé thì tự hưng nó đòi đi ăn chè đậu đỏ hỏi ra thì mới biết nó nhìn cái bớt son trên ngực em bé rất giống hạt đậu. Mọi người đều cười và cuối cùng đặt tên là đậu đỏ

bên ngoài đang rầm rộ chuyện liên minh ba tập đoàn bị phá vỡ mà hai người cứ tung tăng bên nhau như thế này đó- Vân cốc đầu cả hai đứa

liên quan gì tôi bây giờ quyền cai quản bang của tôi còn bị 6 nhóc đó cướp với lí do ở nhà mà chăm sóc anh trai - nó bĩu môi lộ vẻ bức xúc

đúng rồi trưa rồi đó bà đem cơm cho anh bà đi, chẳng phải hôm qua bà hứa rồi sao - Vân nhắc nhở

để tui đi nấu, Nghi bà có đem không

có chớ để tui nấu cùng với

thế là hai người chăm chú nấu ăn. bà thử nói xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì - Mặc Nghi dừng đánh trứng quay sang hỏi nó

làm sao tui biết được, cứ để mọi chuyện tự nhiên đi chuyện gì đến tự khắc sẽ có cách đối phó thôi - nghe câu hỏi nó chị khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục cắt thịt

xin dừng bước ạ, nếu không có hẹn thì không thể gặp đâu ạ - cô ta thấy nó cương quyết bước đi thì lập tức chạy ra cản đường. Nhưng không thể nào ngăn cản được ở đây có sự chênh lệch quá lớn một người chỉ làm những công việc tiếp tân nhẹ nhàng và một người là bang chủ của bang hội lớn mạnh nhất chẳng khác nào trứng chọi với đá

nếu cô nhất quyết như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ - cô ta nhìn nó cô gái mặc quần quần tregging áo khoác Houndstooth không cài cúc để lộ bên trong là một chiếc áo phông đơn giản.chân đi đôi dày thể thao cá tính mái tóc buông xõa tự nhiên, trên tay còn cầm một cái túi lớn. nhìn là biết không phải là dân công sở. khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo không một chút tì vết, môi tươi hồng nhỏ nhắn nhìn là biết là một tiểu thư thư con nhà giàu

Kết thúc màn đánh giá sơ lược, cô ta hài lòng với kết luận của mình càng mạnh tay giữ nó lại. Nghe nói mỗi ngày phải có đến hàng chục cô tiểu thư đến đòi gặp hắn bằng được lúc đầu thì do nể mặt nên cho vào ai ngờ đều bị hắn đuổi thẳng tay, nhân viên như bọn họ thì bị phạt nặng

cô là người mới phải không - đôi mắt nó lạnh lẽo lướt qua cô tiếp tân làm cô ta phát run

đúng lúc đó có một người từ trong thang máy bước ra.- Ôi Lâm phu nhân hôm nay cô đến chơi sao - đó là trưởng phòng kế tóan. ông ta nở nụ cười ra vẻ niềm nở với nó

chào trưởng phòng, cô ấy cứ nhất quyết đi lên - cô ta lập tức buông tay cúi chào, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên dù cô mới vào nhưng cô cũng có nghe qua trưởng phòng kế toán là một lão hết sức khó tính chẳng nể mặt ai. Mà bây giờ ông đang chào cô gái này,là Lâm phu nhân phải chăng cô vô tình giẫm phải đuôi cọp

người mới sao dám để ra làm việc ở lễ tân hả - nó nhìn cô ta một cái khuôn mặt xinh đẹp vẫn không để lộ một chút cảm xúc

nghe nó nói ông ta lập tức giật mình nhìn cô lễ tân lạ hoắc

à được tôi lập tức báo cho phòng nhân vụ đổi người - ông ta lịch sự cúi đầu khi thấy nó chẳng thèm quan tâm đến câu nói của mình mà thẳng bước đến thang máy

đợi cửa thang máy đóng hẳn ông ta mới quay phắt lại trừng mắt với cô lễ tân đang nắm chặt hai tay cúi mặt - cô mới vào ít nhất cũng phải tìm hiểu một chút đi chứ

dạ ... cũng nghe nói nhưng em nghĩ cô ấy phải là một người phụ nữ dày dặn lịch thiệp và quyến rũ chứ không nghĩ là một tiểu thư xinh đẹp như vậy - cô ta nhẹ nhàng nói

thế mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà - ông ta thở dài rồi bước đi

nó nhanh chóng bước vào nhưng hắn đang nói chuyện qua điện thoại nên nó im lặng ngồi xuống ghế chờ

thế nào mọi chuyện vẫn tốt chứ ... có chắc chắn lô hàng đó sẽ chuyển đi an toàn không... tôi sẽ nghĩ cách - hắn nói ngắn gọn cách nói chuyện không thèm chào hỏi của hắn nó đã quen rồi

có chuyện gì vậy - nó vừa xếp cơm ra vừa hỏi

lần tới chúng ta cần vận chuyển một lô hàng lớn đi nhưng có vẻ 'bọn chúng' đã bắt đầu nhúng tay vào có vẻ muốn cướp mối làm ăn này - hắn ngồi xuống bên cạnh nó kể vắn tắt lại rồi cầm đùa dùng bữa

anh biết không lúc nãy lễ tân không cho em vào - nó nhìn hắn với ánh mắt em.biết.tại.sao.đấy

ừ, vì có nhiều người đến tìm anh quá -hắn thản nhiên trả lời

anh biết kí do vì sao không - nó bỏ thêm thức ăn vào cho hắn

sao

cô ta nói em nhìn không chín chắn - nó nói làm hắn suýt phụt cả cơm

em dạo này bị cái danh Lâm phu nhân làm cho già hơn chục tuổi rồi, nhó lại đi em mới có 17 tuổi thôi nhóc à - hắn bẹo má nó

nhưng em nếm trải đời có lúc còn nhiều hơn cô ta- nó phồng má cãi cố

nếm trải đời gì ở em, ... chuyện quan trọng nhất để chứng tỏ em vẫn là trẻ con vẫn còn đó - hắn ghé sát vào tai nó thủ thỉ với chất dọng đầy khiêu khích làm cả người nó run lên

liên quan gì - nó đảy hắn ra rồi xoa tay lên lỗ tai đang đỏ lên và nóng ran của mình

rất liên quan luôn - hắn cười cười rồi tiếp tục ăn

hôm nay Phúc Lâm và Yến Nhi ra ngoài từ sớm vì đã được sự đồng ý của nó với lí do hết sức bình thường là đi hẹn hò

hiện giờ hai người đang ngồi trên một bãi cỏ dưới gốc cây cao và xanh nói chung là đang đi picnic, thời tiết hôm nay không quá lạnh nên hai người quyết định đi

Yến Nhi em có biết vì sao tôi thích em không - Phúc Lam nằm xuống tấm thảm nhìn lên bầu trời hỏi cô

làm sao em biết - Yến Nhi cũng nằm xuống quay sang nhìn Phúc Lâm cười một cách tươi tắn

vậy tai sao em thích anh - cậu cũng mỉm cười với cô

ngày đưa em từ trường về, nằm trong lòng anh khiến em rất ấm áp. Từ trước đến nay ngoài chị An thì anh là người đầu tiên - Yến Nhi từ từ giải thích

còn anh có lẽ là từ ánh mắt đầu tiên có thể nói nó giống như tình yêu sét đánh - cậu gãi đầu gãi tai cười thật đáng iu

xem anh có quà gì này - Phúc Lâm lấy từ trong túi ra một chiếc hộp chữ nhật to vừa phải bọc nhung

đẹp quá - Trong hộp là mặt dây chuyền nối hai chữ cái N và L bằng một hình trái tim. hai chữ cái được thiết kế rất tinh xảo với những nét hoa văn mềm mại còn hình trái tim dược rải đầu những mảnh vụn kim cương hết sức quý giá

nó là dây chuyền đôi - Phúc Lâm vừa nói vừa tách đôi mặt dây chuyền này ra tành hai nửa

đưa cho em cái chữ L đi - Yến Nhi nhận từ Phúc Lam rồi cẩn thận ngắm nhìn

nhất định phải giữ cho cẩn thận - Phúc Lâm đeo lên cho cô Yến Nhi chạm nhẹ vào mặt dây chuyền rồi mỉm cười

em hỏi em một điều nhé

anh hỏi đi

em có thích nước không

tất nhiên thích vì con người cần nước để sống mà - cô quay lại ngước nhìn cậu

hì hì vậy thì em đã yêu 71% cơ thể anh rồi đó - cậu nở nụ cười dan xảo rồi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô

............................................................................................

đêm hôm đó....

con gái à mẹ nghĩ tốt nhất con nên về với ta cuộc chiến sắp bắt đầu rồi - dọng người phụ nữ vang lên

nhưng con muốn ở lại, mẹ yên tâm không ái nhận ra con là ai đâu - cô lập tức từ chối

hay là con yêu ai rồi - bà ta nghe vậy liền hỏi trúng tim đen

yêu ...yêu gì chứ, con biết nhiệm vụ của con với lại con cũng chưa thích ai cả - Bị nói đúng tim đen Yến Nhi hơi hoảng nhưng lập tức lấy lại tinh thần

nấu không phải thì con lập tức quay về đây - bà ta nói rồi nhanh chóng tắt máy chỉ để lại Yến Nhi bơ vơ

Lặng nhìn ngọn lửa nhảy nhót tròng lò sưởi bất giác cô đưa tay chạm vào chiếc vòng. Cảm xúc ngọt ngào bắt đầu len lỏi trong lòng khiến khuôn mặt cô cáng đỏ hơn

Yến Nhi chưa từng nghĩ xa xôi chuyện làm gián điệp cô chỉ nghĩ mất đi vài dự án Lâm gia cũng không thể nào sụp đổ được và việc quan trọng nhất của cô là bảo vệ nó cơ mà

Có lần cô cũng từng nghĩ hay là mình cứ thoải mái sống để nó cho hắn bảo vệ nhưng không hiểu sao cô bắt đầu tin vào những lời đe dọa của bà ta

còn bà chỉ là mẹ nuôi chứ không phải mẹ ruột vốn dĩ Yến Nhi cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi

bật điều hòa chế độ sưởi ấm, Yến Nhi nằm xoài lên chiếc giường vô tình lại sờ lên mặt dây chuyền

phải làm sao mới được đây?????

.............................................................

sáng hôm sau....

việc con cần làm bây giờ là tiễn biệt Trần Mặc Nghi và Hoàng Phúc Lâm - bà ta ngồi trên ghế đưa đôi mắt dò xét nhìn cô

vâng - Yên Nhi cúi gập đầu rồi bước ra ngoài, cô nghĩ kĩ rồi cô sẽ để mọi việc kết thúc và đưa nó khỏi chốn này sống cuộc sống có chị có em yên bình

hôm nay Yến Nhi mặc chiếc quần legging màu đen áo khoác da mái tóc ngắn còn khuôn mặt bị chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt

cô nhanh chóng đến ngôi biệt thự nhà họ Hoàng. đứng trước bức tường hơn 3m cô chỉ lùi lại mấy bước lấy đà là có thể nhảy phóc qua

cô bước nhanh tránh ánh mắt của đám vệ sĩ rồi phục sẵn ở nhà xe. Chẳng lâu sau quản gia của nhà này bước đến mở cửa gara và mở khóa xe để Gia Hưng chuẩn bị ra ngoài. đợi ông ta vừa đi Yến Nhi lập tức chạy vào

cô mở cửa xe và lôi từ trong túi ra một hộp đồ dùng nhỏ. sau khi hoàn thành cô đứng nép vào góc tường chờ đợi Gia Hưng ra thì cô mới ra. Cô vừa mới phá đi hệ thống phanh và bảo hộ tai nạn

Đúng như dự đoán Gia Hưng lên xe và nhanh chóng rời đi, chiếc xe rời đi gây sự chú ý của đám bảo vệ nhân lúc này Yến nhi cũng lập tức ra ngoài

Lúc nãy Gia Hưng nghe tin Yến nhi mất tích thì lập tức bảo quản gia mở cửa gara và bây giờ cậu đang lướt nhanh vô cùng

Phia sau Yến Nhi cũng đang lái xe thao sau, cô khẽ mỉm cười - đúng rồi đấy chạy nhanh lên

Gia Hưng đang đi trên con đường ngoại ô vắng lặng sắp đến nơi định giảm tốc độ nhưng phát hiện chân phanh nhẹ bẫng không thể giảm một chút tốc độ, cố lấy lại bình tĩnh cậu tiếp tục cầm lấy tay lái và điều khiển nhưng có dễ gì đây là tâm lý con người, hai tay cậu ướt đẫm mồ hôi mắt nhìn đường cũng hoa hết cả lên

làm sao, làm sao đây - đầu óc của cậu bắt đầu loạn lên cuối cùng cậu mở của xe và lao thẳng xuống sông

Yến nhi dừng xe từ xa chầm chậm quan sát chiếc xe cú từ từ chìm dần mà không có ai nổi lên

đôi mắt Yến nhi ánh lên sự đau thương nhưng vẫn có chút bình thản, mục đích của cô nhất định phải bảo vệ nó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.