Em, Em Là Của Anh

Chương 9




Trong nhà chỉ còn hai người bọn họ.

Không giống hôm qua không khí rất vui vẻ, hôm nay lại ngột ngạt khó chịu.

Ít nhất là Hàng Tuyên rất khó chịu.

Trì Uyên không ăn cơm trưa, cậu muốn làm ít đồ tráng miệng cho anh, Trì Uyên chỉ lạnh lùng nói “Không cần”.

Cảm giác khó chịu đến lạnh run này lúc trước Hàng Uyên đã từng trải qua rồi, cả nhà muốn lo cho em trai nên cậu bắt buộc phải nghỉ học.

Lạnh thấu xương.

Trì Uyên nhìn chằm chằm điện thoại, Hàng Tuyên nhìn chằm chằm anh, nhìn một lúc lâu, mới nói, “Trưa mai anh đi.”

Trì Uyên dừng một lát, mới đáp, “Ừ.”

“Em… em nấu chút nước nóng, cho anh gội đầu.”

Năm trước lúc Trì Uyên về muốn lắp đặt máy nước nóng, làm sao có thể đợi tới mùa xuân ấm áp rồi mới tắm rửa được chứ?

Cha Trì vẫn khịt mũi, “Tao không có õng ẹo như tụi thành phố. Mùa đông không có đổ mồ hôi, tắm cái gì mà tắm, tốn tiền còn phí sức.”

Thế là Trì Uyên chịu thua, cha anh vui là được.

Trì Uyên bỏ điện thoại xuống, quyết định khi trở về Diên Lan phải dạy dỗ Thư Ưu lại cho đàng hoàng.

Hắn đề cử cho anh một loại tiểu thuyết rách nát, 《 nhất chi hồng hạnh xuất quần lai  》? Xem như là muốn anh xuất tường* đi.

*Hồng hạnh xuất tường – 红杏出墙 Dùng để hình dung người đã có gia đình nhưng còn lăng nhăng với người khác

**Đây cũng là một truyện khác của tác giả

Trì Uyên vuốt tóc, bàn tay toàn dầu, ghê tởm không chịu được, nói, “Được, cậu nấu đi.”

Hàng Tuyên mỉm cười.

Kế bên giếng có xây một cái sàn nước, dùng cục xà phòng màu vàng nhạt tự làm, mùi thơm thoang thoảng, xoa lên cái đầu bết dầu như cỏ úa của anh.

Hàng Tuyên đứng một bên cầm ca nước giúp anh xối, “Nước lạnh không anh, có muốn thêm nước nóng không?”

“Không lạnh.” Trì Uyên cúi đầu, nhìn thấy quần bông của Hàng Tuyên ngắn hơn một chút, mắt cá chân được vớ che bị lộ ra, anh nhíu mày hỏi, “Nhà cậu có cái gì tốt đều cho em trai hết phải không?”

Hàng Tuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo*, “Em ấy rất cố gắng, cũng hiểu chuyện.”

*Câu trả lời không liên quan tới câu hỏi

Trì Uyên bật cười, “Cậu thì không biết cố gắng, không hiểu chuyện?”

Lúc này Hàng Tuyên im lặng một lúc lâu mới nói, “Em… em nếu không cố gắng, mà bỏ học sớm hai năm để giúp gia đình, có lẽ em trai có thể lên thành phố học cấp ba.”

Trì Uyên quấn khăn lông lên đầu, đứng thẳng dậy, vươn tay vỗ vai Hàng Uyên, “Nếu cậu cố gắng thêm chút nữa, học xong cấp ba, sau đó đi thật xa, rời khỏi cái nơi khốn nạn này.”

Hàng Tuyên cười nhẹ.

===================


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.