Em, Em Là Của Anh

Chương 11




Cả ngày không ăn gì, Trì Uyên đói bụng muốn chết lại thấy gà trong chuồng, thèm chảy nước miếng.

Đã mấy năm rồi Trì Uyên chưa bắt gà sống, không xuống tay được, đành phải nhờ Hàng Tuyên, cả người đầy lông gà mới bắt được.

Anh hưng phấn cầm lấy, cắt tiết, nhúng nước sôi, nhổ lông.

Hàng Tuyên đi pha một chén nước sốt, dùng cọ nhỏ phết đều cả bên trong lẫn bên ngoài con gà.

Cha Trì nổi giận.

Buổi chiều khi trở về, biết Trì Uyên đi tặng quà cho người ta, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, cha Trì tức muốn đột tử.

Ông chắp tay sau lưng nhìn hai người bận rộn, liếc nhìn vài cái, xoay người nói với dì Trương, “Đúng là điên khùng. Chúng ta đi ăn thôi, bà nấu nguyên tiêu cho tôi đi.”

Trì Uyên lo lắng.

Anh lôi ra được một cái thau nhôm, chất đầy củi vô đó, chuẩn bị đốt lửa nướng gà.

Hàng Tuyên giúp anh buộc lại tạp dề bị tuột, hỏi, “Anh muốn ăn nguyên tiêu không?”

Trì Uyên cười nói, “Có thịt không ăn? Con gà này mập như vậy, chúng ta ăn nó là đủ rồi.”

Hàng Tuyên có chút tiếc nuối.

Khi trời sập tối, những bông hoa tuyết bay phấp phới.

Ngoài sân lạnh lẽo làm tay chân run rẩy, may mà có một thau củi đang bốc lửa, tỏa ra mùi thơm khiến người ta phát thèm.

Trì Uyên xé một cái đùi gà lớn, ngoài giòn trong mềm, óng ánh nước sốt.

“Mau,” anh đưa cho Hàng Tuyên, “Đứa nhỏ kế bên chắc thèm phát khóc.”

Hàng Tuyên không hiểu cuống lên, cậu cắn một miếng, miệng toàn dầu, hai má phồng lên, nhai nhai rồi lại nuốt.

“Thế nào?” Trì Uyên xé cái đùi khác, nóng lòng muốn bỏ vào miệng.

“Ăn ngon.” Hàng Tuyên nói không rõ, hai mắt cậu rực lửa, vẻ mặt sáng ngời, “Ăn rất ngon!”

Hai người cảm thấy thỏa mãn nhả xương trên sàn, xoa xoa bụng, ợ hai cái.

Hiện tại, đối với Trì Uyên một năm đã qua.

Ngày hôm sau, đồi núi phủ một màu trắng xoá.

Trì Uyên đeo một cái balo, hai tay đút túi tạm biệt cha mình, vừa mở miệng đã bốc khói cứ như đang hút thuốc.

“Đừng có keo kiệt như vậy, lên trấn trên với dì Trương nhiều một chút, muốn mua cái gì thì mua.”

Cha Trì không trả lời.

“Tiền điện thoại con nạp cho cha 2 nghìn, tính ra cũng đủ dùng cả năm rồi. Có việc gì thì gọi cho con… Không có việc gì cũng có thể gọi.”

Cha Trì “Hừ” một tiếng.

Trì Uyên hơi hé miệng, giống như không còn gì để nói, lại nhìn về phía Hàng Tuyên.

“Nấu nước nóng.”

Hàng Tuyên gật gật đầu.

“Cha tôi thích xét nét, ổng là vậy đó, đừng để trong lòng.”

Hàng Tuyên gật gật đầu.

Trì Uyên thở dài, thấy cậu gật cho có lệ, anh lại nói, “Trong nhà cũng không có việc gì cần cậu làm, cậu cũng lên trấn trên chơi nhiều lên.”

Trì cha gào, “Nói nhảm nhiều vậy! Có nhiều thời gian rảnh sao mày không làm chuyện lớn như sinh con đi?!”

Lại tới.

Trì Uyên đi, cũng không thèm nhìn lại.

Hàng Tuyên nhìn chằm chằm bóng lưng của Trì Uyên.

May mắn thay hai chân đã tê cóng, mới giúp cậu không đuổi theo anh.

===================


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.