Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 37: Chau dồi tình cảm (2)




Thủy Quang thở dài, nói: “Thôi, thay đi!” Giọng nói đầy vẻ miễn cưỡng đó khiến nhân viên phục trang rất đau lòng.

Sự lo lắng của Thủy Quang không phải là không có lý. Khi A Lâm thay áo cho cô thì nhìn thấy những vết hôn rõ ràng trên cổ, eo và trên bả vai cô, lập tức sững sờ. Cô coi như mình đã chết, mà người chết thì không biết đỏ mặt.

Trợ lý của A Lâm không kìm được ho một tiếng, thầm nghĩ, người yêu của mỹ nữ này nhất định là một anh chàng rất nhiệt tình.

Die nda nl equ ydo n<3

A Mo đứng ở xa, Thủy Quang lại bị hai nhân viên phục trang vây quanh nên cô ta không nhìn thấy những điều này, một lát sau thấy buồn chán, lấy di động ra đọc tin tức, chợt “í” một tiếng. “Đây chẳng phải là Chương Tổng của GIT sao? Trong bảng xếp hạng mười thanh niên xuất sắc nhất thành phố tháng trước, anh ấy xếp thứ nhất, quả nhiên GIT kiếm được rất nhiều tiền!”

Trợ lý của A Lâm quay sang hỏi: “Đó có phải người lần trước đến xem chúng ta chụp ảnh không?”

A Mo vừa nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn sang Thủy Quang, có thể dễ dàng nhận ra ông chủ của GIT lần đó đến là vì cô ấy, khi đó cô đã cảm thấy bọn họ là người yêu của nhau rồi.

Thủy Quang phiền muộn nói. “Lạnh quá, có thể nhanh chút không?”

A Lâm lập tức nói: “Sorry rồi nhanh chóng thay đồ cho cô. A Mo thầm cảm khái: “Nếu cô gái này đúng là người yêu của lão tổng GIT, vậy mà mình còn định bảo cô ấy làm người mẫu trang điểm, thật là kỳ cục quá, nhưng mà, Chương Tổng này dường như có tính sở hữu rất lớn, sao lại nỡ để người yêu đi chụp ảnh quảng cáo game chứ?”

Đúng vậy, bây giờ Chương Tranh Lam hối hận chết đi được vì đã để Thủy Quang đi chụp ảnh. Trong hội trường toàn những nhân tài, phần diễn thuyết chính thức đã kết thúc, lúc này là thời gian giao lưu tự do, không ít người đến bắt chuyện với Chương Tổng nhưng anh chỉ ứng phó vài câu rồi tiếp tục lấy di động ra xem giờ.

Gần hai giờ, không biết Thủy Quang sắp xong chưa?

Chương Tranh Lam cân nhắc một hồi, gật đầu với người bên cạnh rồi đi về phía cửa lớn của đại sảnh, gọi điện thoại nhưng người bắt máy lại không phải là cô.

Lão Trần ngồi bên ngoài studio, thấy di động Thủy Quang đặt bên cạnh đổ chuông hết lần này đến lần khác, anh ta do dự không biết có nên trả lời hộ cô không. Khi tiếng chuông vang lên lần thứ tư thì anh ta cầm lên, vừa nhìn thấy chữ “Chương Tranh Lam” hiển thị trên màn hình liền ngẩn người, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới nhấn nút nhận cuộc gọi. “… Sếp?”

Người ở đầu dây bên kia nhất thời không lên tiếng, sau đó mới bất mãn hỏi: “Lão Trần, sao lại là cậu? Thủy Quang đâu?”

“Cô ấy đang bận… Điện thoại để ở trên ghế…”

Không đợi lão Trần nói thêm, Chương Tranh Lam lại hỏi: “Còn phải chụp khoảng bao lâu nữa?”

“Có lẽ phải chụp đến tối.”

“Ba giờ tôi qua đó, cậu dặn dò bên đó một chút.”

Lão Trần nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại thì vô cùng bối rối, đến nước này còn nói là hai người họ không có quan hệ gì thì dù bị đánh chết anh ta cũng không tin. Còn nữa, lão tổng dặn dò anh ta cái gì nhỉ? Nói với Tiêu Thủy Quang là anh sắp đến? Hay là nói với sếp tổng của công ty nhiếp ảnh rằng lão đại của chúng tôi lại giá lâm?

Lão Trần do dự mãi, cuối cùng vẫn đoán sai ý thánh chỉ. Anh ta gọi điện cho Lệ Tổng, nói lát nữa Chương Tổng sẽ đến quý công ty. Lệ Tổng thứ bảy cũng phải tăng ca, nghe thấy vậy thì rất hoan nghênh, còn nói nhất định phải vào phòng làm việc của ông ta ngồi một lát, uống cốc trà rồi cũng nhau ăn tối…

Khi Chương Tranh Lam đến nói thì đã là hơn ba giờ, vì anh còn bận chút việc.

Đỗ xe xong, anh ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho lão Trần. Anh định không vào bên trong, đợi khi nào Thủy Quang xong việc sẽ gọi điện cho cô rồi bảo cô ra ngoài, đi chơi cũng được mà về nhà cũng được, chỉ cần được ở bên nhau… Chương lão đại không muốn thừa nhận là bây giờ anh chỉ muốn dính chặt lấy người ta.

Lão Trần đợi đến tận ba giờ rưỡi mới thấy lão đại gọi điện đến, vội vàng bắt máy, hỏi: “Lão đại đến rồi à?”

Chương Tranh Lam nói: “Tôi ở bên ngoài, các cậu xong việc chưa?”

“Hả? Chưa ạ. Anh vào trong đi, Lệ Tổng đang ở đây, em đã đánh tiếng với ông ấy là anh sắp đến rồi.”

Chương Tranh Lam ngừng một lát, rồi chậm rãi nói: “Cậu đánh tiếng gì với ông ấy?” Lão Lệ là người đĩnh đạc nhưng phải cái nói nhiều, vì vậy Chương Tranh Lam không muốn gặp anh ta lúc này.

Lão Trần lập tức nhận ra sự không vui của lão đại, e dè hỏi: “Hay là.. em bảo cô Tiêu ra đón anh, lúc này họ đang nghỉ giải lao.”

“Đón tôi?” Giọng nói lạnh như băng của lão đại truyền đến tai lão Trần. “Cậu muốn chết sao? Tôi đến đón cô ấy.đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.