Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 24: Chúng ta thử xem sao nhé!




Chiều hôm đó, Chương Tranh Lam áo mũ chỉnh tề rời khỏi công ty.

“Không biết ai nói nhỉ? Sếp mà nghiêm túc thì đúng là đẹp trai đến mức không phải người nữa.” Mọi người nhìn theo đường cong phong độ của một góc chiếc áo gió dần khuất sau cửa lớn, nhất tề cảm khái. “Nhưng mà, lão đại tan làm sớm nhất công ty, thật sự là nhân tâm bất cố, giang lưu nhật hạ.”

Chương lão đại vốn đã định đi từ lúc ba, bốn giờ nhưng nghĩ lại thấy không được tự nhiên cho lắm nên mới nhẫn nại đợi đến năm giờ, mấy phút  cuối cùng đó thực sự là nhìn từng giây trôi qua, trái tim quá nôn nóng, sau đó anh tự cảm thấy trên mặt cũng nóng ran, giống hệt một cậu nhóc con mới biết yêu.

Chương Tranh Lam lái xe ra khỏi bãi đậu xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy nụ cười bên khóe miệng mình, bất giác đưa tay vỗ vỗ mặt. “Chương Tranh Lam, bình tĩnh lại nào!”

Lái xe không ngừng nghỉ, khi đến dưới tòa nhà văn phòng nơi cô làm việc, anh xuống xe hỏi bảo vệ thì được biết, công ty này vừa tan làm rồi.

Chương Tranh Lam lập tức chửi thề “Chết tiệt!” Sắc mặt bảo vệ chợt xám xịt, đang định hỏi: “Anh có thái độ gì vậy” thì Chương lão đại đã nôn nóng hỏi: “Bến xe buýt gần chỗ các anh nhất là ở đâu vậy?” Trước khi đến anh đã định gọi điện thoại nhưng mà lại sợ cô cảm thấy phiền nên cố kiềm chế không gọi, ngoài ra cũng muốn cho đối phương một sự ngạc nhiên dù anh biết cô sẽ không ngạc nhiên cũng chẳng vui mừng, kết quả là anh còn chẳng gặp được cô, lập tức luống cuống chân tay.

Bảo vệ vừa nhìn đã biết đây là người có vai vế, cũng không có vẻ hung dữ, hơn nữa trông anh ta chắc có chuyện gấp nên mới hất cằm, nói: “Từ đây ra rẽ phải đi năm chục mét là đến.”

Chương Tranh Lam nói cảm ơn, quay người định gọi điện thoại thì chuông điện thoại của anh lại vang lên. Nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, anh sững sờ một lát mới nhấn nút nhận cuộc gọi. “Thủy Quang?”

“Ừm.” Giọng nói của cô vẫn không chút ấm áp như mọi khi nhưng lại khiến Chương Tranh Lam nở nụ cười. “Em đang ở đâu vậy?”

Giọng nói của đối phương như than thở: “Đối diện bên đường.”

Chương Tranh Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Thủy Quang đứng trên vỉa hè bên kia đường, giữa dòng người thưa thớt, cô mặc áo khoác màu đen, quàng khăn nhạt màu, tay cầm di động… lặng lẽ nhìn sang bên này.

Thời khắc đó, trong lòng Chương Tranh Lam trở nên rộn ràng… Được nhìn thấy cô tốt hơn hết thảy, nếu đây không phải là yêu thì thế nào mới là yêu?

Nếu nói lúc bắt đầu chỉ là do sai sót, nếu nói nỗi nhớ nhung của hai năm đó chỉ là vô tình, vậy sự bồi hồi, khấp khởi, không cách nào buông tay lúc này đã quá rõ ràng. Nỗi nhớ nhung trong tim tích lũy dần theo thời gian, sau khi từng có được người đó thì không thể tìm ai khác để thay thế.

Chương Tranh Lam cười, nói vào điện thoại: “Em đợi anh?”

Thủy Quang cất điện thoại, nhìn người đàn ông đang tươi cười rạng rỡ phía bên kia đường, trước khi anh lên xe hình như còn nói câu gì với bảo vệ phía sau.

Anh lái xe đến bên cạnh cô, xuống xe rồi đi đến trước mặt cô, nụ cười nơi khóe miệng không hề nhạt bớt. “Anh còn tưởng em đã đi rồi.”

Thủy Quang “ừm” một tiếng coi như đáp lời, Chương Tranh Lam lại hỏi: “Em đói chưa? Chúng ta tìm chỗ ăn tối nhé?” Buổi trưa không ăn với nhau được thì buổi tối kiểu gì cũng phải đi, anh đã nghĩ mấy nhà hàng rất được, nhưng ăn gì không quan trọng, quan trọng là anh và cô phải đi cùng nhau.

Chương Tranh Lam cảm thấy nếu không gặp được cô thì nóng ruột gan, giờ gặp được rồi thì phải tận dụng cơ hội mới được, nhưng anh lại nghe thấy người trước mặt nói: “Tôi về nhà, anh cứ đi làm việc của mình đi.”    

Cặp mày đẹp đẽ không khỏi nhíu lại, anh nói: “Vậy anh cùng về với em.”

Thủy Quang trầm ngâm. Chương Tranh Lam nhìn dáng vẻ của cô thì không kìm được “haizz” một tiếng. “Tiêu Thủy Quang, em không thể sáng nắng chiều mưa nhé! Bây giờ anh không chịu được kích thích đâu, nếu em muốn bảo anh đi, chắc chắn anh sẽ bám riết lấy em.” 

Thủy Quang im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi chỉ nghĩ là anh rất bận.”

Chương Tranh Lam nghe cô nói vậy liền thả lỏng người, mỉm cười cầm lấy túi xách bên tay cô. “Anh thì bận việc gì được chứ!” Nói rồi mở cửa xe cho cô.

Thủy Quang đành nói. “Vậy tôi muốn đi chợ mua đồ trước.”

“Cái đó đơn giản, anh đưa em đi.”

Đối với Chương Tranh Lam, đây là lần đầu tiên trong đời anh đi chợ, cũng không phải do Chương lão đại được chiều chuộng nên lười biếng, đối với thứ mình có hứng thú, dù có thức mấy ngày mấy đêm anh cũng không kêu mệt, nhưng với những thứ mà anh không có hứng thú thì anh chẳng bao giờ động đến, ví dụ như việc nấu cơm, đã không có hứng thú với bếp núc thì đương nhiên anh sẽ chẳng bao giờ chạy đi mua thức ăn làm gì.

Nhưng nếu đi cùng với Thủy Quang thì làm gì Chương Tranh Lam cũng đều hăng hái, phấn khởi, một bước không rời, nói cũng nhiều hơn, chỉ sợ bỏ sót điều gì đó khiến anh cảm thấy đáng tiếc.

Thủy Quang từng đi siêu thị với anh một lần, đã miễn dịch với những câu hỏi linh tinh, vớ vẩn của anh.

Bây giờ là lúc chợ đông người nhất, vóc dáng cao lớn, anh tuấn của anh đứng giữa đám người giống như hạc đứng giữa bầy gà, trên người anh lại toàn hàng hiệu khiến người ta phải ngoái nhìn. Nhưng người ta càng để ý người đàn ông đẹp trai, phong độ ngời ngời đứng trước hàng cá, kéo tay áo cô gái đang mua ngao ở bên cạnh, nói: “Thủy Quang, chúng ta mua cá nhé? Cá giàu protein.”

Anh muốn mua cá thì cứ cố đòi chọn con to nhất, Thủy Quang chẳng buồn nhìn sang anh. “Con cá mè này to quá, không ăn hết đâu.”

“Không sao, không ăn hết thì bỏ lại.”

Thủy Quang nghe thấy vậy thì liếc anh một cái. Nụ cười của anh càng đậm hơn. “Được rồi, chúng ta không thể lãng phí, vậy thì anh ăn nhiều một chút, bảo đảm sẽ ăn hết.”

Thủy Quang thật sự không muốn thu hút sự chú ý của người khác, vẫn cui đầu chọn ngao, khẽ giọng nói: “Anh đừng mè nheo!”

Chương lão đại bị mắng nhưng còn cười vui vẻ hơn lúc trước, vẫn không bỏ cuộc. “Mua một con đi mà, lát nữa anh sẽ giúp em mổ cá.” Thật ra anh chỉ muốn cùng cô vào bếp nấu nướng, nhưng anh vừa nói ra câu này, người chủ hàng cá liền nói: “Chúng tôi có thể mổ cá giúp”, làm cho Chương Tranh Lam im tịt.

Thủy Quang chợt cười nhưng không nói gì, cô bảo chủ hàng cân ngao, sau đó nói: “Bắt cho tôi một con cá chép, nhỏ thôi.”

Người chủ hàng cá vừa cân ngao vừa cười, nói: “Cô gái, bạn trai cô muốn ăn cá mè, cô cứ mua cho anh ấy một con đi, hai người không ăn hết thì nấu nửa con, nửa còn lại cất đi để hôm sau ăn cũng được.”

Thủy Quang nghe thấy từ “bạn trai” liền sững lại, còn Chương Tranh Lam lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Anh cười, kéo tay Thủy Quang, đón lấy chiếc túi mà chủ hàng cá đưa cho, sau đó hào phóng đưa tất cả tiền trên tay cho anh ta, nói lát nữa không cần trả tiền khiến anh ta ngẩn người. Bàn tay còn lại của anh nắm chặt tay Thủy Quang không buông ra nữa, cô muốn giằng thoát ra nhưng anh càng nắm chặt hơn.

Chương Tranh Lam không nhìn cô, thản nhiên nói với chủ hàng cá: “Cô ấy nói cái gì thì lấy cái đó, anh mổ cá chép đi!”

Sau đó, Chương Tranh Lam dắt tay Thủy Quang rời đi, nhìn các sạp hàng ở hai bên rồi nghiêng đầu hỏi cô muốn mua gì…

Thủy Quang bị anh làm cho bó chân bó tay, đến mua mớ rau cũng khó. “Anh cứ nắm tay tôi thì làm sao tôi mua được?”

Chương Tranh Lam nói: “Em có thể bảo anh mua giúp em, phục vụ em, chuyện gì anh cũng bằng lòng.”

Thủy Quang chẳng thèm đón nhận, nói: “Anh không biết chọn.”

“Vậy em dạy anh, anh có thể học rất nhanh đấy…” Sau đó anh lấy ví dụ năm hai mươi tuổi học lái xe, chỉ nghe người ta giảng một lần, anh đã biết đi rồi.

Thủy Quang mặc kệ anh, muốn rút tay ra nhưng bị đối phương thuận thế đan mười ngón tay vào nhau. Anh giơ tay của hai người lên, đưa mu bàn tay cô kề đến bên môi mình. “Đừng tấn công bất ngờ.”

Khi anh nói chuyện, bờ môi nhẹ nhàng cọ lên làn da cô khiến cô bất giác rụt tay lại. Sự thân mật này khiến cô không thể bình tĩnh, rầu rĩ một lát rồi nói: “ Buồn.”

Thủy Quang từ nhỏ đã sợ buồn. Trước đây hay đùa với Cảnh Cầm, luận về “thân thủ”, Tiểu Cầm đương nhiên không bằng cô nhưng một khi Tiểu Cầm nằm bò lên eo cô cù, cô chỉ còn nước cầu xin tha mạng.

Lúc này Chương Tranh Lam nghĩ ngợi một lát, sau đó nắm tay cô đặt vào trong túi áo, khẽ ấn qua lớp vải áo, nói: “Em xem, sẽ luôn có cách.” Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, dù thế nào cũng không buông tay.

Thủy Quang nhìn anh, hồi lâu sau mới nói: “Chương Tranh Lam, anh rất căng thẳng phải không?”

Chương lão đại thực sự căng thẳng, suốt quãng đường chỉ sợ cô rụt tay lại, sợ cô hất tay anh ra, sợ cô nói dừng lại… Tóm lại trông bề ngoài anh rất ung dung, tự tin nhưng thực ra trong lòng anh bất an, sự lão luyện trước kia hoàn toàn biến mất, lúc này bị nói trúng tim đen, anh còn hơi đỏ mặt.

Dây dưa với một người đàn ông như thế này lại càng khiến Thủy Quang thêm phần ưu sầu.

Khi hai người mua đồ xong, trước khi lên xe, Thủy Quang nhìn anh nói: “Anh không cần đối tốt với tôi như vậy.”

Chương Tranh Lam sửng người, cười nói: “Anh cam tâm tình nguyện mà.”

Anh cam tâm tình nguyện, vì vậy anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô.

Sau đó, suốt cả quãng đường, Thủy Quang không nói gì nữa, người trong lòng cô đã chết, còn người bên cạnh cô lại đang làm tất cả những việc cô đã từng làm. Khi đến dưới tòa nhà nơi cô ở, cô chậm rãi nói: “Chương Tranh Lam, chúng ta thử xem sao nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.