Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 32




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, Cố Quân Dương đã thuyết phục được Giang Thiếu Cẩm bằng cái lưỡi dài ba ​​tấc của mình.

Đây là việc mà Tần Noãn nhờ anh giúp cô.

Cứ như vậy, Tần Noãn yên tâm theo Cố Quân Dương trở về Đồng Thành.

Vẫn là nửa đêm khi máy bay hạ cánh.

Lý Hướng lái xe đến đón họ.

Đầu tiên Lý Hưởng đưa Tần Noãn và Cố Quân Dương về Trường Đảo Quốc Tế, sau đó anh lái xe đưa An Thành về nhà.

Tần Noãn về đến nhà tắm rửa một lát, sau đó đi ngủ sớm.

Ngày hôm sao, khi mọi chuyện đã được xử lý, Cố Quân Dương đưa cô đến công ty Thiết Kế Giấc Mơ.

Khi đó, Giang Thiếu Cẩm đang có buổi họp sáng.

Thư ký của Giang Thiếu Cẩm đưa Cố Quân Dương và Tần Noãn đến văn phòng ngồi đợi, trong khi chờ đợi, Cố Quân Dương lấy điện thoại lướt Weibo.

Ôn Thuần nói rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa nhưng bây giờ Cố Quân Dương mới có thời gian để kiểm tra Weibo.

Quả nhiên, hot search đã sớm hạ nhiệt, không còn người quan tâm đến sự việc nữa.

Cố Quân Dương rất hài lòng.

Anh đang định thoát khỏi Weibo thì đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn ở cuối danh sách hot search.

#Tình yêu mới của Ôn ảnh đế#

Anh load lại giao diện, mục này bất ngờ vươn lên vị trí thứ ba trong danh sách xếp hạng tìm kiếm.

Cố Quân Dương cau mày, nhấp vào.

Sau đó, anh giật mình đứng dậy khỏi ghế sô pha, khiến Tần Noãn ngồi bên cạnh đang có chút khẩn chương cũng giật mình theo.

Tần Noãn ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh: “Sao vậy?”

Bàn tay của Cố Quân Dương nắm chặt điện thoại lộ ra các khớp xương, lực nắm mạnh đến nỗi gân xanh nổi trên mu bàn tay.

Nếu không phải lúc này Giang Thiếu Cẩm đẩy cửa vào, có lẽ điện thoại của anh đã biến dạng rồi.

Giang Thiếu Cẩm bước vào với một bộ tây trang, đi giày da, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, kiên nghị, lúc đi ngang qua sô pha cũng không thèm nhìn Tần Noãn một cái.

Người đàn ông ngồi xuống ở đầu kia của chiếc bàn lớn, tùy ý ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên thành ghế, bắt chéo chân.

Một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Cố Quân Dương, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Giang Thiếu Cẩm liếc nhìn điện thoại di động vẫn còn mở của Cố Quân Dương, đôi mắt anh ta lóe lên: “Đã thấy Weibo chưa?”

“Xem ra Tần Noãn và cậu không có quan hệ.”

Giang Thiếu Cẩm nói lời này, anh ta nhìn người phụ nữ đang ngồi thẳng trên ghế sô pha đầy ẩn ý.

Đột nhiên bị gọi tên, Tần Noãn ngẩn ra: “Cái gì?”

Cả Cố Quân Dương và Giang Thiếu Cẩm đều nhất thời không mở miệng.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc lấy một xấp tài liệu từ trong ngăn kéo, tùy ý ném lên bàn, hếch cằm với Tần Noãn: “Đây là thiết kế của những người đoạt giải trong cuộc thi lần trước, trước tiên cứ cầm về xem đi.”

“Còn có một tháng trước cuộc thi, trong khoảng thời gian này, cô dựa theo chủ đề cuộc thi lần trước đưa cho tôi bản vẽ thiết kế.”

Vì Giang Thiếu Cẩm đã đồng ý với Cố Quân Dương, anh ta đành phải cố gắng hết sức để giúp đỡ Tần Noãn.

Giang Thiếu Cẩm không biết rõ về Tần Noãn nên anh ta không biết liệu cô có tài năng thiết kế hay không.

Sở dĩ anh ta đồng ý với Cố Quân Dương hoàn toàn là vì anh đã chấp nhận điều kiện hẹn hò với Giang Thấm trong một tuần.

Giang Thiếu Cẩm rất yêu chiều em gái Giang Thấm của mình.

Nhưng anh cũng hiểu tính tình của Cố Quân Dương, một khi anh quyết định chọn người mình thích, thì những người phụ nữ khác trên thế giới này căn bản không có cơ hội với anh.

Lần này là cơ hội cuối cùng của Giang Thiếu Cẩm để giúp cô em gái Giang Thấm tranh giành.

Chỉ cần Giang Thấm có thể giành được trái tim của Cố Quân Dương trong vòng một tuần, thì Cố Quân Dương sẽ là em rể tương lai của anh ta.

Về phía Tần Noãn, để đền bù, anh ta có thể khen ngợi cô trong giới thiết kế kiến ​​trúc.

Tần Noãn sau khi nhận ra thì lạnh mặt liếc xéo Cố Quân Dương.

Nhìn qua trông anh có vẻ có rất nhiều tâm sự, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tần Noãn thu lại suy nghĩ của mình và cảm ơn Giang Thiếu Cẩm.

Sau đó, cô được Giang Thiếu Cẩm mời tiễn khách, anh ta tỏ vẻ có chuyện muốn nói riêng với Cố Quân Dương.

Tần Noãn không còn cách nào khác ngoài tuyệt vọng rời khỏi văn phòng của Giang Thiếu Cẩm, đứng đợi ở ngoài hành lang.

Khi cô ra ngoài, Cố Quân Dương vẫn chưa hoàn hồn.

Anh vẫn đắm chìm trong bài viết về mối tình mới của Ôn Thuần.

Trong bài đăng, Ôn Thuần và Tần Noãn xuất hiện ở khu chung cư Hợp Hoan cùng một lúc vào nửa đêm.

Có thông tin cho rằng chính Ôn Thuần đã tự đăng trên Weibo nói rằng anh và Quân Hoan thực ra đã chia tay trong hòa bình trước đó.

Vì vậy, bây giờ anh ta và Quân Hoan có quyền tự do vô đối để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Cố Quân Dương cũng nhấp vào weibo này.

Anh ta nói mơ hồ, nhưng anh ta không trực tiếp nói rằng Tần Noãn là đối tượng cho mối quan hệ mới của anh ta.

Nhưng quần chúng tin rằng có một mối quan hệ thầm kín giữa Tần Noãn và Ôn Thuần.

Chỉ là, thân phận của tiểu tam Tần Noãn đã bị rửa sạch.

Đây là những gì Ôn Thuần đã làm để giải quyết vấn đề!

Cố Quân Dương giận sôi máu.

Giang Thiếu Cẩm cười nửa miệng nhìn anh, như đang xem kịch: “Tôi thật sự không hiểu Tần Noãn có gì tốt?”

“Ngoại trừ khuôn mặt kia, cô ta còn có cái gì?”

Giang Thiếu Cẩm đang nói thật lòng.

Khi Tần Noãn đi học, điểm số của cô rất ấn tượng.

Nhưng Giang Thiếu Cẩm không ngờ rằng kết quả thi đại học của cô lại kém đến mức khiến mọi người phải hoài nghi nhân sinh!

Nói chung, vì mối quan hệ của Giang Thấm, rất khó để anh ta có ấn tượng tốt về Tần Noãn.

Cố Quân Dương hoàn hồn, vì những lời của Giang Thiếu Cẩm, anh muốn nhìn thấy khuôn mặt của Tần Noãn.

Lúc này anh mới biết Tần Noãn đã đi ra ngoài.

Vì thế, Cố Quân Dương cau mày, nhìn Giang Thiếu Cẩm với vẻ không vui: “Cậu thì biết cái gì?”

“Cô ấy trong mắt tôi, ngay cả một sợi lông chân cũng là sợi lông chân đẹp nhất trên thế giới!”

Giang Thiếu Cẩm: “…”

Anh chưa bao giờ ghê tởm Cố Quân Dương như lúc này.

“Tại sao trước đây tôi không biết cậu lại biến thái như vậy nhỉ?”

Lông chân…

Giang Thiếu Cẩm đảo mắt, xoay ghế lại, không thèm nhìn Cố Quân Dương mà quay sang nhìn cửa sổ: “Chuyện của Tần Noãn, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, đừng quên những gì cậu đã hứa với tôi.”

Cố Quân Dương ậm ừ, có chút không kiên nhẫn: “Cậu tính cả đời này chỉ quan tâm đến mỗi em gái? Cậu không tính cưới vợ à?”

Quay lưng về phía anh, Giang Thiếu Cẩm khẽ cười một tiếng, ngữ khí khinh thường nói: “Vợ có thể có mùi thơm của em gái sao?”

Cố Quân Dương nghẹn lại, lười cãi nhau với thằng điên: “Tôi đi đây, vợ tôi giao cho cậu.”

“Nhưng đừng có mấy ý nghĩ không an phận với cô ấy!”

Khóe miệng Giang Thiếu Cẩm giật giật, sau khi cửa đóng lại, anh ta quay người nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng đã đóng chặt một lúc.

Nghĩ lại những gì Cố Quân Dương vừa nói.

Kết hôn?

Nếu anh cưới một người vợ và gây khó dễ với người nhà của anh ta, Thấm Thấm…

Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Cẩm từ bỏ ý định lập gia đình.

Trong một tháng tiếp theo, Tần Noãn vẫn ở Trường Đảo Quốc Tế.

Giang Thiếu Cẩm đã đưa cho cô các chủ đề thiết kế của cuộc thi lần thứ 12, cũng như những tác phẩm đoạt giải thưởng đó để tham khảo.

Trong khi Tần Noãn muốn đánh giá và phân tích điểm mạnh và điểm yếu trong tác phẩm của người khác, cô cũng phải hiểu ý tưởng trong bản thảo thiết kế.

Mặt khác, cô phải vẽ các bản vẽ thiết kế tương ứng theo cách hiểu của mình theo chủ đề, tư duy phân kỳ, v.v.

Sau đó, cô phải lên mạng xem các tác phẩm thiết kế của những tên tuổi lớn trong giới thiết kế kiến ​​trúc, thỉnh thoảng dành thời gian đi khảo sát thực địa, rồi gửi thành phẩm cho Giang Thiếu Cẩm.

Suốt một tháng nay cô luôn bận rộn, thời gian eo hẹp đến mức ăn uống, ngủ nghỉ còn không điều độ.

May mắn thay, Cố Quân Dương cũng khá bận rộn ở Paris vì nhiệm vụ quay phim.

Bằng cách này, cả hai đều bận rộn theo cách riêng của họ.

Cho đến cuối mùa hè và đầu mùa thu.

Nhiệt độ ở Đồng Thành giảm mạnh, có hai cơn mưa đầu mùa, Tần Noãn ra ngoài bắt đầu mặc áo len.

Cuộc thi thiết kế kiến ​​trúc theo chủ đề giấc mơ diễn ra vào đầu mùa thu.

Ban đầu, Cố Quân Dương đã đồng ý đến xem Tần Noãn thi đấu.

Tuy nhiên, do nhiệm vụ quay phim bị trì hoãn, anh không thể trở về Trung Quốc như dự kiến.

Vì vậy, vào ngày thi đấu, Tần Noãn tự mình đến địa điểm thi đấu.

May mắn thay, Tô Bảo Bảo và Bạch Chi Diễn đã đến hậu trường để cổ vũ cho cô.

“Noãn Noãn, cậu là tuyệt nhất!” Tô Bảo Bảo mang bữa sáng bổ sung năng lượng cho cô.

Sữa đậu nành với bánh bao nhân sốt thịt.

Tần Noãn ăn xong, lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.

Chủ đề của cuộc thi năm nay là “quyền quý”.

Các nhà thiết kế tham gia phải dựa vào sự hiểu biết và lĩnh hội của bản thân đối với hai từ này để thiết kế tác phẩm của chính mình.

Vì là thiết kế tại chỗ nên thời hạn tối đa là ba giờ.

Do hạn chế về thời gian, nhà tài trợ chỉ ra bản thảo thiết kế có thể là bản phác thảo và các thí sinh chủ yếu phải trình bày ý tưởng thiết kế của mình trước ban giám khảo.

   Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Thiết Kế Giấc Mơ, Giang Thiếu Cẩm đương nhiên cũng có mặt trong ban giám khảo.

Anh ta đang ngồi ở vị trí C.

Trong tháng này, anh đã phần nào thay đổi cách nhìn về Tần Noãn.

Giang Thiếu Cẩm đã xem qua các bản vẽ thiết kế mà Tần Noãn đã đưa cho anh ta.

Mỗi bản vẽ đều làm anh ngạc nhiên không thôi.

Chỉ là, Giang Thiếu Cẩm luôn coi thương Tần Noãn, hay vì các tác phẩm do Tần Noãn thiết kế thực sự bắt mắt.

Nhưng trong trận tranh tài này, từ góc nhìn khách quan mà nói, anh ta vẫn xem trọng Tần Noãn.

Tần Noãn chậm rãi đưa bút.

Cô viết từ “quyền quý” vào giấy nháp, sau đó cô phân tích nghĩa của 2 từ này.

Dù sao cũng là một cuộc thi thiết kế kiến ​​trúc, ấn tượng đầu tiên của cô đối với hai chữ “ quyền quý” chính là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ thời cổ đại.

Nơi ở của những người nắm giữ quyền lực và cấp bậc lớn.

Tần Noãn không biết liệu nhận thức của mình có đúng hay không.

Nhưng bản thân việc thiết kế thứ này là một bí ẩn.

Cái gọi là cuộc thi chủ đề không có câu trả lời đúng tiêu chuẩn.

Vì vậy, cuối cùng cô bắt đầu viết theo ý tưởng của riêng mình.

Dựa theo khung cảnh trong đầu, Tần Noãn đã vẽ những tòa nhà cổ điển hùng vĩ, những phào đài và cổng thành, những con sư tử đá lộng lẫy và uy nghiêm…

Ba tiếng trôi qua trong nháy mắt.

Tần Noãn vội vàng hoàn thành bản vẽ vào giây phút cuối cùng.

Khi người dẫn chương trình hô dừng lại, cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng.

“Tiếp theo, ban giám khảo có nửa giờ để chấm điểm hai mươi bản thiết kế.”

“Sau nửa giờ, quán quân của cuộc tranh tài này và bảng xếp hạng của các tuyển thủ sẽ được công bố.”

Tần Noãn bước xuống sân khấu, Tô Bảo Bảo vội vàng chạy lại hỏi han cô.

Khi trở lại khán phòng, Tần Noãn nhìn thấy hai người đàn ông đi vào từ cửa sau.

Người đi trước đeo khẩu trang, che kín mặt.

Nhưng Tần Noãn vẫn liếc mắt liền nhận ra anh, trái tim đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

Thấy cô sững sờ không nhúc nhích, Tô Bảo Bảo cũng nhìn theo ánh mắt của cô.

Nếu cô không nhìn thấy An Thành ở phía sau, có lẽ cô sẽ không đoán được người đàn ông bịt kín đó là Cố Quân Dương.

“Chậc chậc, nhìn thấy đàn ông là đờ người ra?” Tô Tô Bảo đùa.

Tần Noãn định thần lại, thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tô Bảo bảo một cách trách móc.

Người nọ buông cô ra, lôi kéo Bạch Chi Diễn bên cạnh lui ra trước: “Mình đi toilet đây, chạy nhanh lên còn được anh Quân ôm an ủi!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.