(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đáp xuống Paris, Tần Noãn đang ngái ngủ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Khi bọn họ đến khách sạn thì ngoài trời đã khuya.
Có lẽ là do vị trí địa lý và khí hậu nơi đây, nên mùa hè ở Paris không nóng như Đồng Thành.
Nửa đêm gió vẫn lành lạnh.
Vừa mới nhận phòng, Tần Noãn phát hiện mặt đất bên ngoài khách sạn dần ẩm ướt.
Mãi cho đến khi cô trở lại phòng, cô mới thấy bên ngoài trời đang mưa thông qua lớp kính cửa sổ sát mặt đất trong phòng.
Tần Noãn ở trong căn hộ tốt nhất trong khách sạn, căn hộ hai phòng, cô ở cùng với Cố Quân Dương.
An Thành và Lý Hưởng, những người khác thì ở phòng bên cạnh.
Cho đến tận bây giờ, Tần Noãn mới biết Cố Quân Dương đến đây với nhiệm vụ quay chụp hình.
Anh đến đây để quay một bộ quảng cáo quần áo cho mùa mới nhất của SA trong bộ phim quý tộc, mặc dù nhiệm vụ quay phim không quá nặng nề, nhưng vì tổ đạo diễn có yêu cầu cao và chú ý đến sự cẩn thận và tỉ mỉ của tác phẩm nên anh sẽ ở lại Paris trong khoảng một tháng.
Vì vậy, Cố Quân Dương đã nghĩ đến việc đưa Tần Noãn đi cùng, muốn cùng Tần Noãn thư giãn sau khi quay phim xong.
An Thành và Lý Hưởng giúp bê hành lý của Tần Noãn và Cố Quân Dương vào nhà, rồi nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.
“Ngủ ngon, cô Tần, ông chủ sẽ chiếu cố cô.” Lý Hưởng nháy mắt với Tần Noãn.
Đôi gò má của người phụ nữ đột nhiên đỏ bừng, thậm chí hơi thở và nhịp tim của cô cũng trở nên gấp gáp.
An Thành không thể chịu đựng được nữa, đá Lý Hưởng rồi lôi cậu ta ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Tần Noãn và Cố Quân Dương lúc này đang đi tắm.
Mặc dù ở cùng một căn, cô và Cố Quân Dương cũng không ngủ chung một gian phòng, nhưng không hiểu sao Tần Noãn vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Đến nỗi khi Cố Quân Dương từ phòng tắm đi ra, anh nhìn thấy cô đang đi đi lại lại trước cửa sổ với rất nhiều suy nghĩ, thỉnh thoảng còn cắn cắn ngón tay.
Cố Quân Dương dùng khăn khô lau mái tóc ướt dầm dề của mình, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình. Sau khi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một lúc, anh mỉm cười, chậm rãi bước tới.
Tần Noãn không hề phát hiện.
Cho đến khi cô quay đi quay lại lần thứ n, liền lao vào vòng tay của người đàn ông.
Đôi mắt hạnh nhân hơi ngước mắt lên, không giấu nổi vẻ hoảng sợ: “Cố, Cố, Cố…”
“Không được gọi tên đầy đủ của anh.”
Tần Noãn: “Vì, vì…”
“Bởi vì chúng ta là mối quan hệ bạn trai và bạn gái, gọi bằng tên đầy đủ quá xa lạ.” Người đàn ông nhếch môi, mắt phượng lấp lánh: “Noãn Noãn, gọi một tiếng anh Quân đi.”
Tần Noãn: “…”
Cô đỏ mặt, theo bản năng muốn lùi lại.
Cố Quân Dương sớm đã đoán trước được phản ứng của cô, anh dùng hai bàn tay to ôm chặt lấy eo cô, ôm Tần Noãn vào lòng.
Trong chốc lát, thân thể hai người áp sát vào nhau, vừa khít. Cố Quân Dương chỉ cảm thấy người trong ngực thật mềm mại, ôm vào rất thoải mái, thật sự không muốn buông ra tí nào.
Tần Noãn không thoát ra được, tim đập như sấm, vội vàng nói: “Anh, anh buông em ra.”
Cố Quân Dương ngoan ngoãn nghe lời, buông lỏng tay ra.
Nhưng khi Tần Noãn vừa thả lỏng người, anh lại trực tiếp ôm ngang người cô lên.
Người phụ nữ hét lên một tiếng, rõ ràng là rất sợ hãi, hai cánh tay vô thức vòng qua cổ Cố Quân Dương, ôm chặt lấy anh.
Cố Quân Dương vô cùng hưởng thụ cảm giác này, ôm Tần Noãn đi thẳng vào phòng tắm, giọng điệu gấp gáp nói: “Noãn Noãn nhà ta da mặt thật mỏng.”
Tần Noãn nghẹn lời, mặt càng đỏ hơn.
Thành thật mà nói, vì nụ hôn vừa trúc trắc lại triền miên lúc sáng của Cố Quân Dương, cô vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
Thật sự rất khó để quen với sự đụng chạm thân mật của Cố Quân Dương trong một khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì da mặt cô rất mỏng, chỉ cần Cố Quân Dương thổi nhẹ vào tai cô, cả khuôn mặt cô như bị luộc chín.
…
Phòng tắm bốc hơi, khói mờ lượn lờ.
Cố Quân Dương đặt Tần Noãn lên bồn nhỏ cạnh bồn tắm, cúi nửa người, một tay ôm eo cô, tay kia chắn bức tường sau lưng cô.
Càng đến gần, anh càng không kìm được, cúi đầu muốn hôn Tần Noãn.
Không ngờ nha đầu kia tránh đi, môi anh rơi xuống vành tai của cô.
Sự đụng chạm nóng bỏng khiến trái tim Tần Noãn run lên, toàn thân tê dại như bị điện giật, mặt đỏ bừng.
Tuy nhiên, tên khốn Cố Quân Dương đó vẫn không biết xấu hổ cười thầm bên tai cô.
Tiếng cười êm dịu pha chút ngọt ngào, giống như ma thuật, cào xé trái tim Tần Noãn, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Cô không cự tuyệt cảm giác ngứa ngáy khó chịu này, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cố Quân Dương, tránh xa em ra.” Tần Noãn than thở, hơi thở có chút gấp gáp: “Cho, cho dù chúng ta hẹn hò, nhưng tiến độ này cũng quá nhanh… Anh quá tùy tiện rồi.”
Đây là lời thật lòng của Tần Noãn.
Cô cần thời gian để thích nghi.
Cố Quân Dương không để ý, khóe môi cong lên sâu hơn một chút, môi mỏng chạm vào vành tai của cô, lại hôn: “Làm nhiều sẽ quen.”
“Noãn Noãn, loại chuyện này không thể tránh được, càng tránh càng thẹn thùng.”
“Ngoan, hôn anh là hết xấu hổ.”
Thanh âm của người đàn ông khàn khàn, có chút kiềm chế, nhưng lại không khỏi thô tục.
Vừa nói, môi anh vừa mân mê làn da của Tần Noãn.
Sự va chạm nhẹ nhàng và tinh tế khiến toàn thân Tần Noãn sôi trào lên.
Cả người như nhũn ra, dựa vào tường không dám nhúc nhích.
Cố Quân Dương trằn trọc hôn ở khóe môi cô, anh khẽ cắn một cái, ánh mắt thèm muốn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng như sứ, cứng ngắc của cô một lúc, thở dài.
Ngay sau đó, người đàn ông đứng thẳng dậy, lùi ra.
Bầu không khí ái muội trong phòng tắm dần tan biến vì sự thỏa hiệp của anh.
Tần Noãn đang dán chặt vào tường rốt cuộc cũng dám mở mắt ra, xuyên qua khe hở nhìn về phía người đàn ông đứng thẳng người.
Cố Quân Dương sờ sờ sống mũi, bất đắc dĩ cười cười, kiềm chế âm thanh: “Nước chuẩn bị xong rồi, em đi tắm rửa đi.”
“Tắm xong thì ngủ ngon.”
“Giường trong phòng ngủ chính mềm hơn, em ngủ ở phòng ngủ chính đi.”
Người đàn ông dặn dò vài câu, rồi bước từng bước ra khỏi phòng tắm.
Tần Noãn vẫn ngồi ngẩn người trên bồn rửa mặt, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu, thần kinh thả lỏng.
Nghiêng đầu nhìn làn nước bốc khói nghi ngút trong bồn tắm, Tần Noãn sờ lên vành tai được Cố Quân Dương hôn nhẹ, tim đột nhiên đập mạnh trở lại.
…
Tần Noãn từ phòng tắm đi ra, trời đã rạng sáng.
Cô ngâm mình trong nửa giờ, gần như bất tỉnh.
Tần Noãn khoác chiếc áo choàng tắm mềm mại từ phòng tắm bước ra, cô nhìn vào phòng vô thức tìm kiếm Cố Quân Dương.
Không có ai trong phòng khách, nhà bếp hay ban công.
Tần Noãn xoay người đi vào phòng ngủ.
Trong thiết kế của dãy phòng, cửa phòng ngủ chính đối diện trực tiếp với phòng ngủ phụ, nhưng phòng ngủ chính có diện tích bên trong lớn, vì vậy phòng ngủ phụ ở phía đối diện và phòng làm việc bên cạnh cần được kết hợp để bằng kích thước của phòng ngủ chính.
Tần Noãn nghĩ, bao năm nay Cố Quân Dương quen sống trong nhung lụa, nhưng anh vẫn để cô ngủ trong phòng ngủ chính thoải mái hơn…Điều này có thể chứng tỏ rằng anh thực sự rất thích cô không?
Mối tình này có nghiêm túc không?
Đang nghĩ ngợi, Tần Noãn định thần lại, tay đã đặt trên nắm cửa phòng ngủ phụ.
Tần Noãn hoàn hồn, vội vàng rút tay về, kinh ngạc lùi lại hai bước, mừng rỡ vì còn sót lại một tia lý trí.
Không ngờ, cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa, nhìn thẳng vào cô.
Tần Noãn sợ hãi lùi lại hai bước, dựa vào cửa phòng ngủ chính, khẩn trương nhìn người đàn ông: “Anh, anh còn chưa ngủ…”
Cô cho rằng Cố Quân Dương đã ngủ rồi.
Không ngờ anh lại từ thư phòng bước ra.
Cố Quân Dương nheo mắt, không giấu được nụ cười: “Anh hơi tức giận nên chơi game trên máy tính một lúc để phân tâm.”
Tần Noãn: “Anh tức giận sao?”
Dứt lời, cô nháy mắt liền nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng.
Cố Quân Dương mím môi cố nén cười, không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, khuya rồi.”
Tần Noãn gật đầu, xoay người vặn nắm cửa phòng ngủ chính.
Cố Quân Dương cũng đi đến cửa phòng ngủ phụ. Vừa mở cửa ra, một cơn gió mạnh từ phía sau ập đến.
Ngay sau đó, hai cánh tay vòng qua vòng eo cường tráng của anh.
Nụ cười dễ chịu trên khóe môi đông cứng lại, trái tim Cố Quân Dương đập lỡ một nhịp, trong nháy mắt có thứ gì đó lấp đầy trái tim trống rỗng của anh.
Người anh cứng ngắc, khớp ngón tay cuộn chặt nắm tay cầm, rồi chậm rãi buông ra.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp phủ lên mu bàn tay Tần Noãn, nhẹ nhàng bao lấy, miễn cưỡng buông ra.
Yết hầu lăn lăn, Cố Quân Dương giả vờ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao em cứ đối xử với anh lúc nóng lúc lạnh vậy?”
Giọng điệu của anh mang theo ý cười, nhưng đầy bất lực.
Cẩn thận lắng nghe, cô có thể cảm thấy giọng nói của anh hơi run.
Vì phấn khích, vì căng thẳng, và cũng vì kiềm chế.
Tần Noãn ôm eo anh, trán cô tựa vào lưng anh, hai gò má nóng bừng, đầu cũng nóng bừng.
Nhưng ý thức của cô rất rõ ràng.
Sửa lại suy nghĩ của mình, Tần Noãn mới sắp xếp lại lời nói, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh, anh không phải nói phải từ từ thích ứng sao?”
“Em, em cảm thấy… cũng có lý.”
Đó là lý do tại sao cô thu hết can đảm chủ động ôm anh.
Sau khi ôm anh, tim Tần Noãn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng trong lòng cô rất thỏa mãn, loại thỏa mãn này khiến cô cảm thấy thoải mái, dễ chịu và vui vẻ.
Hai bóng người áp sát vào nhau, hồi lâu Tần Noãn mới buông hai tay ôm eo ra, lui về phía sau nửa bước.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, có chút đắc ý: “Ha, cảm giác cũng không có gì lạ, em nhất định sớm có thể vượt qua anh!”
“Em buồn ngủ, em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Người phụ nữ vừa ngáp vừa quay người.
Còn chưa đi được một bước, vòng eo thon gọn của cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn đỡ lấy.
Tần Noãn hét lên, lao vào vòng tay ấm áp của người đàn ông.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười: “Để anh ôm em một chút, xem em có thể làm được cái gì.”
“Đi, đêm nay anh đành vất vả một chút, giúp em luyện tập da mặt.”
“A?” Tần Noãn cả kinh, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng sức mạnh của cô làm sao có thể chống lại Cố Quân Dương?
Tần Noãn đành phải hét lên một tiếng, được người đàn ông ôm vào phòng ngủ chính.
“Cố Quân Dương! Thả em ra, anh làm gì vậy?”
Giọng cô đanh lại vì hoảng sợ.
Cố Quân Dương chỉ cười nhẹ, bế cô vào phòng, đá cửa đóng lại, đi thẳng đến chiếc giường rộng lớn dài hai mét.
Chờ anh ném Tần Noãn xuống giường, bên kia bắt đầu bỏ cuộc.
Tần Noãn: “Em sai rồi, em sai rồi còn không được sao?”
“Em sẽ không bao giờ mạnh miệng nữa. Em thừa nhận da mặt em mỏng… Cho nên, anh có thể dừng loại chuyện này lại được hay không…”
Càng nói, mặt Tần Noãn càng đỏ.
Cuối cùng, cô không thể nói được nữa, cô co người về phía đầu giường, dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cuối giường.
Cố Quân Dương mỉm cười, đôi mắt phượng đang đùa giỡn: “Loại chuyện này?”
“Chuyện gì cơ? Hửm?”
Tần Noãn: “…”
Hứ! Đồ không biết xấu hổ!
Cô quay mặt đi, tầm mắt lướt đến bên đầu giường, Tần Noãn hướng mép giường bò đi, định xuống giường bỏ chạy.
Nhưng cô không ngờ rằng Cố Quân Dương đã sải một bước lao về phía cô. Không chỉ như vậy, người đàn ông còn trực tiếp nhấc hai chân lên, đè cô dưới thân, sau đó chỉ dùng một tay khống chế hai tay của cô, cố định trên đỉnh đầu.
Người đàn ông nhìn xuống cô.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tần Noãn thoáng thấy dục vọng đen tối trong mắt Cố Quân Dương.
Trái tim, hoàn toàn hoảng loạn.
Tác giả có lời muốn nói: Từ nay về sau, chỉ là một đường dải đầy mật ngọt! Bạn cần phải cẩn thận khi ăn kẹo, cẩn thận không bị rụng răng ~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");