(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi Tần Noãn hồi phục lại tinh thần thì Cố Quân Dương đã rời đi rồi.
Cô chỉ nhớ rõ những gì người đàn ông vừa nói với cô trước khi anh rời đi.
Đại khái là muốn cô từ từ suy nghĩ, xem có muốn thử yêu đương với anh không.
Tần Noãn cảm thấy mấy lời vừa rồi rất không chân thật.
Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Cố Quân Dương sẽ nói thích cô.
…
Sau khi chiếc Maybach lái ra khỏi Trường Đảo Quốc Tế, An Thành theo chỉ dẫn của Cố Quân Dương, lái xe đến quán bar ở ngoại ô phía Tây.
Trên đường đi không khí trong xe rất kỳ quái, mấy lần An Thành nghiêng đầu nhìn Cố Quân Dương, nhưng người này vẫn luôn ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt lơ đãng đó khiến An Thành khá lo lắng.
Cho đến khi chiếc Maybach dừng lại trước clb, An Thành nhìn Cố Quân Dương vẫn bất động, thất thần, nhắc nhở: “Chúng ta đến rồi.”
“Không phải cậu nói có hẹn với Ôn Thuần sao? Vào đi.”
Một tia sáng yếu ớt khẽ sáng lên trong đôi mắt sâu thẳm của Cố Quân Dương, anh thu lại suy nghĩ của mình, khẽ gật đầu.
Trước khi xuống xe, anh đeo khẩu trang và đeo kính râm, thu hồi suy nghĩ ở Trường Đảo Quốc Tế, thần sắc nghiêm nghị bước vào clb.
Trước khi rời Trường Đảo Quốc Tế, anh đã nhờ An Thành liên lạc với người đại diện của Ôn Thuần và yêu cầu gặp Ôn Thuần ở đây.
Vì là lãnh thổ của Giang Thiếu Cẩm nên Cố Quân Dương không lo bị lộ mặt.
An Thành đi đến quầy lễ tân và hỏi về phòng riêng mà Ôn Thuần đang ở, sau đó đưa Cố Quân Dương vào thang máy.
Trong thang máy, An Thành vẫn luôn đè nén lòng hiếu kỳ, rốt cuộc không chịu nổi nữa: “Quân Dương, cậu có tâm sự gì sao?”
Anh liếc xéo An Thành, coi như là ngầm đồng ý.
An Thành nhớ tới Cố Quân Dương nhờ anh đặt vé máy bay cho Tần Noãn: “Là bởi vì cô Tần không chịu cùng cậu đi Paris sao?”
Người duy nhất có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Quân Dương chỉ có thể là Tần Noãn.
Quả nhiên, khi nghe thấy tên Tần Noãn, sắc mặt Cố Quân Dương trở nên cứng đờ.
Lời nói của An Thành như đánh trúng tim đen của anh, người đàn ông đưa tay lên che mắt, chửi thầm.
An Thành đứng một bên thấy vậy thì vô cùng choáng váng, có chút sợ hãi.
Anh ấy đã biết Cố Quân Dương nhiều năm như vậy, anh ấy hầu như chưa từng nghe thấy anh chửi thề.
Có lẽ anh đã học được khi bị mắng quá nhiều.
Đinh–
Thang máy đi lên tầng cao nhất của câu lạc bộ.
Cố Quân Dương hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, An Thành không dám dừng lại, vội vàng đuổi theo.
Anh ấy thực sự muốn hỏi Cố Quân Dương chuyện gì đang xảy ra, vì trông anh có vẻ không ổn lắm.
Nhưng mắt thấy Cố Quân Dương đã đi đến trước cửa phòng bao.
An Thành không còn cách nào khác đành phải nuốt lại nghi ngờ của mình, gõ cửa.
Một lúc sau, Chu Ngọc, người đại diện của Ôn Thuần, mở cửa cho họ.
Khi Chu Ngọc nhìn thấy Cố Quân Dương, con ngươi hiện lên tia kinh ngạc.
Ban đầu, khi nhận được cuộc gọi từ An Thành, nghe nói Cố Quân Dương muốn gặp Ôn Thuần, Chu Ngọc vẫn không thể tin được.
Bây giờ nhìn thấy người thật, cuối cùng anh ta cũng tin.
“Mời vào.” Chu Ngọc tránh sang một bên, nghênh đón Cố Quân Dương cùng An Thành vào trong phòng.
Trong phòng riêng, có một người đang nép mình giữa chiếc ghế sô pha đỏ rực.
Trong phòng, ánh sáng và bóng tối đan xen, anh đang cụp mắt, ngồi lướt điện thoại.
Cố Quân Dương không tiếp xúc nhiều với Ôn Thuần nhiều lắm.
Trước đây hai người chưa từng làm việc với nhau, bọn họ cũng chỉ có một bức ảnh chụp chung tại một lễ trao giải gần đây vì ghế ngồi hai người ở cạnh nhau.
Tuy nhiên, họ cũng không nói với nhau lời nào trong suốt thời gian đó.
Thế nên không ngoa khi nói mối quan hệ giữa hai người là những người xa lạ.
Nhưng quản lý của Ôn Thuần, Chu Ngọc lại rất thích Cố Quân Dương, Ôn Thuần biết Chu Ngọc là fan của Cố Quân Dương nên mới đồng ý gặp mặt.
Điều kiện gặp mặt là Cố Quân Dương phải đồng ý chụp ảnh chung với Chu Ngọc và ký tên cho anh ta.
“A Thuần, Cố ảnh đế tới rồi, đừng xem điện thoại nữa.” Chu Ngọc liếc mắt nhìn Cố Quân Dương, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh luôn nhìn chằm chằm về phía Ôn Thuần đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng có chút hồi hộp.
Chu Ngọc đi qua cầm lấy điện thoại của Ôn Thuần.
Cuối cùng người đàn ông cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nặng nề của Cố Quân Dương.
Hai người đàn ông khí thế tương đương nhau, hai người quản lý bên cạnh cũng hạ quyết tâm, ăn ý rời khỏi phòng riêng.
…
Âm thanh trong phòng nhẹ nhàng, giai điệu chậm rãi du dương như thôi miên.
Ôn Thuần dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân, hỏi Cố Quân Dương đang đứng đối diện: “Cố ảnh đế tìm tôi có việc gì sao?”
Cố Quân Dương nhướng mày, đôi mắt phượng khẽ híp lại, lạnh lùng “ừm” một tiếng: “Tôi tới là vì Tần Noãn.”
Nghe đến cái tên Tần Noãn, Ôn Thuần sững người một lúc.
Sau đó anh cau mày, nghi hoặc nhìn Cố Quân Dương: “Anh quen cô ấy sao?”
“Không liên quan đến anh.”
Cố Quân Dương đang đứng nói chuyện, liền ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, cũng vắt chéo chân: “Bây giờ toàn bộ cộng đồng mạng đều cho rằng cô ấy có quan hệ bất chính với anh.”
“Anh Ôn không định giải thích chút à?”
“Anh nên biết rõ là Tần Noãn vô tội.”
Lông mày của Ôn Thuần càng cau chặt hơn.
Anh đương nhiên biết Tần Noãn vô tội.
Thực ra Ôn Thuần chưa bao giờ nghĩ tới Quân Hoan sẽ dùng cách này thao túng dư luận, hướng toàn bộ việc này đến Tần Noãn và dùng điều này để cắn lại anh.
Khi dư luận nổ ra, Ôn Thuần cũng nhận đả kích không nhỏ.
Đã nhiều lần anh tự nhốt mình trong phòng, nghĩ về việc anh đã yêu Quân Hoan suốt bao nhiêu năm như thế nào và tại sao anh thậm chí không nhận ra bản chất thật của cô ta.
Thậm chí còn không biết cô ta là dạng người gì.
Ngẫm lại thật sự rất buồn cười.
Một đòn chí mạng này khiến anh đến nay vẫn chưa hồi phục, thậm chí vết thương trên người còn chưa khỏi, đương nhiên không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tần Noãn.
Ban đầu, Ôn Thuần định đợi cơn sóng hạ nhiệt, sau đó nhờ Chu Ngọc tìm cách giúp Tần Noãn.
Ít nhất cũng phải giúp cô thoát ra khỏi mớ hỗn độn này.
Nhưng bất ngờ thay, Cố Quân Dương đã đến tìm anh trước.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như rất quan tâm và để ý đến Tần Noãn.
Nghĩ đến đây, Ôn Thuần hơi nghiêng đầu, cười với Cố Quân Dương: “Nghe nói Cố ảnh đế đã chỉ định cô Tần làm nhà thiết kế cho anh?”
Cố Quân Dương: “Đúng là có chuyện đấy.”
Ôn Thuần tiếp tục cười: “Nhưng cô Tần lại chọn đơn của tôi.”
Lời nói của anh thành công chọc tức Cố Quân Dương, thậm chí giọng điệu cũng trở nên có chút lạnh lùng: “Chỉ là cô ấy giận tôi thôi.”
Ôn Thuần nhướng mày: “Ồ?”
“Cho nên quan hệ giữa Cố ảnh đế và cô Tần là không bình thường?”
“Đương nhiên.” Cố Quân Dương trả lời rất nhanh, không chút do dự.
Điều này khiến Ôn Thuần ngạc nhiên: “Tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa Cố ảnh đế và cô Tần là gì không?”
Cố Quân Dương bị hỏi đúng chỗ đau, im lặng một lúc.
Một hồi sau, anh nói: “Không liên quan đến anh.”
Ôn Thuần: “…”
Anh ấy nghĩ Cố Quân Dương sẽ trả lời tất cả các câu hỏi đến cùng.
Khóe môi khẽ giật, người đàn ông nghiêng người cầm lấy ly cocktail màu xanh nhạt trên bàn đá: “Nếu Cố ảnh đế tới đây vì chuyện của Tần Noãn, vậy anh muốn tôi làm gì?”
Cố Quân Dương dùng ngón trỏ gõ vào đầu gối, không vòng vo: “Đi nói rõ với truyền thông.”
“Nhưng truyền thông nhất định sẽ không tin lời tôi.”
“Cố ảnh đế nên đi tìm người khởi xướng.”
Ôn Thuần nhướng mày, đôi môi trái tim gợi cảm của anh đặt trên mép ly, anh nhấp một ngụm cocktail, khẽ khà một tiếng.
Anh đặt ly rượu trở lại bàn đá, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa đơn không biết từ lúc nào đã đứng dậy đi thẳng về phía anh.
Không đợi Ôn Thuần cười và nói những lời mỉa mai một lần nữa, anh đã vươn tay nắm lấy cổ áo phông của anh, đột ngột kéo anh ta lên khỏi ghế sofa.
Đồng tử co rút lại, Ôn Thuần sửng sốt.
Trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười, giọng điệu không sợ chết: “Cố ảnh đế đây là muốn làm khó tôi sao?”
Cố Quân Dương nắm chặt tay, muốn hướng mặt Ôn Thuần mà vung tới.
Amh vì Tần Noãn mà tức giận.
Bởi vì Ôn Thuần vô duyên vô cớ kéo Tần Noãn dính vào chuyện này, lại không màng đến sống chết của cô, mặc kệ cho cư dân mạng mắng chửi cô.
Cuối cùng Cố Quân Dương không cam tâm tình nguyện mà buông anh ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Còn là đàn ông thì đi giải thích với giới truyền thông đi.”
“Trừ khi anh là một con chó cái bị đội cho một cái mũ xanh. Chỉ vì một người đàn bà mà luyến tiếc không thôi.”
Có lẽ là lời nói của Cố Quân Dương đã kích thích Ôn Thuần, anh ta đột nhiên vung nắm đấm về phía anh.
Cố Quân Dương né sang một bên, túm lấy cổ tay anh ta, ngăn lại, cười nhạo: “Làm sao? Đâm trúng chỗ đau của anh à?”
“Thực ra, anh nên mừng vì đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta trước khi kết hôn.”
Dứt lời, Cố Quân Dương đẩy Ôn Thuần sang một bên.
Sau đó phủi phủi bụi dính trên người, quay lưng về phía Ôn Thuần: “Ngày mai tôi sẽ đưa Tần Noãn ra nước ngoài.”
“Anh có một tháng để chứng minh Tần Noãn vô tội.”
“Một tháng sau, nếu như chuyện này còn chưa giải quyết xong, tôi không ngại đến nhà họ Bạch thăm trưởng bối của anh đâu.”
Cố Quân Dương nói xong, anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng bao mà không dừng lại một giây.
Ôn Thuần bị đẩy ngã xuống sô pha, sửng sốt.
Một lúc lâu sau, anh ngước mắt lên nhìn bóng lưng người đã đi ra ngoài, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cố Quân Dương vừa mới đề cập đến nhà họ Bạch.
Trong giới kinh doanh ở Đồng Thành, gia thế và địa vị của nhà họ Bạch và nhà họ Quân ngang nhau, người ngoài đều biết hai tập đoàn hùng mạnh này là đối thủ của nhau.
Nhưng trên thực tế, lão gia Bạch thị và lão gia Quân thị là bạn tri kỉ.
Chẳng qua họ chỉ bí mật qua lại, nên người ngoài mới không biết chuyện này.
Trong giới này tồn tại rất nhiều bí mật.
Ai ít nhiều cũng đều có những bí mật của riêng mình.
Bí mật của Ôn Thuần chính là có liên quan đến nhà họ Bạch.
Anh ta là con cái của đại gia tộc này, ngay cả quản lý Chu Ngọc cũng không biết chuyện này.
Bởi vì Ôn Thuần chưa bao giờ tự hào với danh phận này, chưa bao giờ nói với ai về điều này.
Ngay cả khi hẹn hò với Quân Hoan, anh cũng chưa bao giờ đề cập đến xuất thân của mình.
Vì vậy, có lẽ Quân Hoan chỉ coi anh như một đứa trẻ mồ côi , một nhân vật nhỏ bé dựa dẫm vào cô để tạo dựng tên tuổi trong làng giải trí.
Nhưng từ những gì Cố Quân Dương vừa nói, anh dường như biết danh tính thật sự của Ôn Thuần.
Điểm này làm Ôn Thuần cảm thấy ngoài ý muốn.
Anh bắt đầu lo lắng.
Nếu ông nội phát hiện Quân Hoan đội cho anh một cái mũ xanh, khẳng định ông sẽ đến nhà họ Quân hỏi tội.
Khi đó, toàn bộ cư dân mạng sẽ biết rằng anh bị Quân Hoan cắm sừng, phải không?
Đối với một người đàn ông, điều này còn đáng xấu hổ hơn cả việc có tiểu tam!
Một tháng…
Cố Quân Dương chỉ cho anh ta một tháng, anh ta không biết liệu một tháng có đủ để giải quyết mớ hỗn độn này hay không.
…
Sáng hôm sau.
Tần Noãn thức dậy trước khi chuông báo thức reo lúc sáu giờ.
Cô mở mắt nhìn bầu trời trắng xóa ngoài cửa sổ, một lúc sau lại đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc đèn chùm trên trần nhà.
Trì hoãn ước chừng mười phút, Tần Noãn ngồi dậy.
Cô đi chân trần bước trên sàn nhà, vào bếp lấy nước, khi đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Quân Quân đang ngủ ngon lành, không biết vì sao, cô chợt nghĩ đến Cố Quân Dương.
Sau khi Cố Quân Dương rời đi ngày hôm qua, anh cũng không quay lại.
Tần Noãn không biết liệu anh đang bận gì, nhưng Cố Quân Dương luôn hiện hữu ở trong tâm trí cô từ hôm qua.
Thần thái, dáng người và giọng nói của người đàn ông, và những lời anh đã nói…
Hết lần này đến lần khác, nó vang vọng trong đầu Tần Noãn như một bị thôi miên.
Kết quả là cả đêm cô ngủ không ngon, huống hồ lúc này lại tự tỉnh dậy.
Quả thực!
Tần Noãn bưng ly nước, mở cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách, xỏ dép vào, dựa vào lan can ban công.
Căn hộ của Cố Quân Dương nằm trên tầng cao nhất, đứng trên ban công nhìn từ xa, cô có thể nhìn thấy tòa nhà chọc trời cao chót vót ở trung tâm thành phố.
Đó là một tòa nhà mang một bước ngoặt lớn ở Đồng Thành, người ta nói rằng nó là kiệt tác của kiến trúc sư nổi tiếng Giang Thiếu Cẩm.
Giang Thiếu Cẩm là bạn học cấp ba của Tần Noãn.
Tần Noãn nghe nói cậu ta là người rất cuồng em gái, đến phiền, nhưng khi nói đến thiết kế, cô vẫn ngưỡng mộ Giang Thiếu Cẩm từ tận đáy lòng.
Cậu ta thực sự là một ông lớn trong giới xây dựng.
Nổi tiếng khi còn trẻ, cậu ta chính là một tài năng hiếm có trong giới kiến trúc.
Tần Noãn cũng học thiết kế.
Thực ra thiết kế nội thất chỉ là chuyên ngành tự chọn của cô, còn thiết kế kiến trúc mới là chuyên ngành chính của cô.
Thật đáng tiếc khi cô không được tốt nghiệp từ một ngôi trường nổi tiếng như Giang Thiếu Cẩm, cô cũng không có may mắn như Giang Thiếu Cẩm để gặp một bậc thầy thiết kế kiến trúc nổi tiếng quốc tế thu nhận cậu ta làm đồ đệ.
Điều đáng buồn nhất là giờ đây cô phải tạm gác ước mơ của mình để làm nhân viên thiết kế nội thất nhỏ trong một công ty thiết kế nội thất.
Để rồi cô cũng đánh mất công việc này.
Nghĩ đến đây, Tần Noãn không khỏi vùi đầu vào cánh tay, thở dài.
Suy nghĩ của cô dần quay trở lại với Cố Quân Dương.
Tần Noãn vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt của người đàn ông kia, cô sợ tới mức vội vàng mở ra, nhưng lại không thể không kìm hãm trái tim đang đập thình thịch.
Cố Quân Dương đã nói gì với cô lần cuối khi anh rời đi vào hôm qua?
À, đúng rồi.
Anh nói nếu cô chấp nhận lời tỏ tình của anh thì hãy gặp anh ở cổng phía nam của sân bay quốc tế Đồng Thành vào tám giờ sáng nay.
Để cô đi Paris với anh, nói là để thư giãn.
Tần Noãn vì chuyện này mà bối rối cả đêm, hiện tại trong lòng vẫn đang rối bời, không thể đưa ra kết quả.
Cô cũng muốn đến Paris để thư giãn.
Nhưng nếu cô đi… có nghĩa là mối quan hệ giữa cô và Cố Quân Dương sẽ thay đổi.
Hẹn hò sao?
Chỉ cần cô nghĩ tới hai chữ này, tim Tần Noãn sẽ đập nhanh hơn một chút.
Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa, dọc theo lan can ngồi xổm xuống, đặt cốc nước xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối.
Cô quả thực rất rối rắm, như thể có hai nhân vật phản diện đang sống dậy trong cô.
Một người kêu gào cô đến nơi đã hẹn và thay đổi mối quan hệ với Cố Quân Dương, người kia bảo cô phải bình tĩnh, có thể đây là một âm mưu nào đó của Cố Quân Dương, bảo cô không được quên lịch sử đen tối bị lợi dụng như một công cụ!
Hai tiếng đấu khẩu trong lòng, khiến cho đến mãi hơn tám giờ, Tần Noãn còn chưa rửa mặt, mê man ngã trên sô pha trong phòng khách.
Cuối cùng vẫn là Tô Bảo Bảo gọi điện thoại, Tần Noãn mới tỉnh táo lại một chút.
Điện thoại di động mở loa ngoài, giọng nói của Tô Bảo Bảo rất rõ ràng: “Noãn Noãn, cậu tỉnh rồi sao? Tâm trạng tốt hơn chưa, có muốn mình qua đây ở cùng cậu không?”
Tần Noãn hít một hơi, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên đỉnh màn hình điện thoại, lòng nặng trĩu muốn khóc.
Đến nỗi cô không kịp che giấu cảm xúc của mình với Tô Bảo Bảo, giọng nói nức nở: “Bảo Bảo, mình thực sự rất vô dụng.”
“Vừa rồi mình đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi sự độc thân, và hẹn hò với một ông chồng quốc dân.”
Tần Noãn cười khổ, vừa nói xong liền vùi mặt vào đầu gối, ậm ừ.
Bây giờ là tám giờ mười.
Từ tận đáy lòng cô trào dâng một nỗi ân hận.
Thực sự cô nên đến sân bay! Cho dù Cố Quân Dương có cho cô uống thuốc gì, thì cô cứ mặc kệ mà hẹn hò với anh.
Cho dù đó là một âm mưu, cho dù cuối cùng không có kết cục tốt đẹp … Tóm lại từ nay về sau mọi người đều biết cô đã từng hẹn hò với ông chồng quốc dân, Cố ảnh đế, phải không?
Ah! Đúng là ngu ngốc!
Tần Noãn ngồi phịch xuống sô pha, suýt chút nữa lăn lộn.
Tô Bảo Bảo ở đầu bên kia điện thoại rất bối rối, cô phải mất một lúc để suy nghĩ về điều này: “Vậy … có phải Cố ảnh đế đã thổ lộ tình cảm với cậu không?”
Tít tít–
Có tiếng mở cửa.
Tần Noãn vốn đang nằm trên sô pha đột nhiên nhổm người dậy, vươn cổ nhìn về phía cửa ra vào, không quên cúp điện thoại.
Ngay sau đó, một người đàn ông từ từ bước vào tầm mắt của cô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông trắng tinh, bên ngoài một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, trông có vẻ nữ tính nhưng khuôn mặt lại thêm một chút mê hoặc.
Tần Noãn nhìn anh, thoáng có chút sửng sốt, muốn nói gì đó, lại cảm thấy lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra âm thanh.
…
Cố Quân Dương vuốt mái tóc xoăn màu xám tiêu, nhìn người phụ nữ lôi thôi lếch thếch trên ghế sô pha, thầm thở dài.
Anh biết Tần Noãn nhất định sẽ không đến sân bay như đã hứa.
Mặc dù đã đoán được nhưng Cố Quân Dương trong lòng thất vọng không thôi.
Bởi vì Tần Noãn không muốn hẹn hò với anh, phải không?
“Tắm rửa rồi thay quần áo, anh giúp em thu dọn hành lý.”
Người đàn ông kéo chiếc vali rỗng bên cạnh tủ giày rồi đi vào phòng ngủ phụ.
Người phụ nữ trên ghế sô pha cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng nhảy xuống ghế sô pha, đi theo sau Cố Quân Dương: “Anh, sao anh lại tới đây?”
“Không phải chuyến bay bay vào lúc 8:30 sao?”
Tần Noãn nghĩ rằng sau tám giờ, Cố Quân Dương sẽ không đợi cô nữa, sẽ trực tiếp lên chuyến bay lúc 8:30 đến Paris.
Không ngờ tên này không ở yên một chỗ, lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Lại còn nói cái gì mà muốn thu thập hành lý giúp cô.
Cố Quân Dương không quay đầu lại, giọng điệu của anh ấy giả vờ thoải mái : “An Thành đã đặt đủ vé máy bay rồi, vì vậy anh ấy chỉ có thể hoãn lại chứ không thể hoàn trả.”(*)
(*) Tần Noãn ý muốn hỏi sao anh không kệ cô mà đi đi, Quân Dương lại bảo mua đủ vé rồi, không thể trả lại ( thực ra là có thể bỏ vé của TN đi cũng được nhưng mà anh không chịu, phải có vợ đi cùng mới chịu) nên mới lùi lại lịch bay để cô có thể đi cùng.
“Vậy anh tới đón em cho kịp chuyến 9:10.”
Người đàn ông nói xong đã vào phòng ngủ phụ, chuẩn bị mở tủ quần áo giúp Tần Noãn thu dọn.
Hôm qua, anh đã nhờ An Thành và Tô Bảo Bảo đến đóng gói hành lý giúp Tần Noãn ở nhà của cô.
Còn một số đồ của cô vẫn ở đây, Cố Quân Dương trực tiếp mở tủ quần áo, định nhét quần áo bên trong vào vali anh mang theo.
Kết quả, Tần Noãn vội vàng chạy tới, chắn trước cửa tủ ngăn cản.
“Không phải anh, anh nói…”
“Việc nào ra việc đó.” Cố Quân Dương ngắt lời cô, không muốn nghe thấy những lời cự tuyệt đó từ trong miệng Tần Noãn.
Điều đó đối với anh mà nói quá tàn nhẫn.
Tần Noãn ngẩn ra, tim đập rất nhanh.
Vừa rồi cô đang nói chuyện điện thoại với Tô Bảo Bảo, cô nói hối hận vì đã bỏ lỡ thời gian.
Bây giờ Cố Quân Dương đang đứng trước mặt cô …
Vậy cô có nên thay đổi quyết định không?
“Chuyện kia. . . ” Giọng cô có chút thấp thỏm, nhỏ nhẹ, mềm mại mà cẩn trọng.
Cố Quân Dương nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Tần Noãn đỏ mặt vì cái nhìn của anh, cúi đầu xuống, trán gần như dán vào ngực anh.
Cố Quân Dương rất khó hiểu, nhớ đến lịch trình và thời gian của chuyến bay, anh có chút vội vàng.
Đang muốn giục Tần Noãn tránh ra, cô lại lên tiếng.
Giọng nói nghẹn ngào: “Anh, anh nói hẹn lúc tám giờ… có thể, có thể hoãn lại đến chín giờ được không?”
“Em, em, chỉ là em ngủ quên mất.”(*)
((*) Editor giải thích chỗ này tí: ngay đoạn trên TN đã nghĩ là QD bảo cô hẹn nhau ở sân bay, nếu cô ra tức là chấp nhận lời tỏ tình của anh, cô bảo cô ngủ quên ý là không phải từ chối lời tỏ tình là đang lấy lí do thôi. Câu “hoãn lại đến 9h được không?” ý là đợi đến 9h ra sân bay 2 người mới chính thức yêu nhau được không.)
Tần Noãn nhắm chặt mắt lại, căng da đầu nói ra lời nói dối đầu tiên trong đời.
Sau đó, cô nín thở và yên lặng chờ đợi câu trả lời của Cố Quân Dương.
Một bên tưởng tượng Cố Quân Dương sẽ chế giễu, nhạo báng, một bên cô bắt đầu hối hận vì cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Đến nỗi giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của người đàn ông từ trên đỉnh đầu cô truyền đến, cô cũng không nghe rõ anh nói gì.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
Cố Quân Dương nhìn cô chằm chằm, đôi mắt phượng cong lên cười, trong lòng anh không thể kìm được mà vui mừng.
Người đàn ông cúi người, hai tay ôm lấy hai má Tần Noãn.
Không đợi Tần Noãn phản ứng, Cố Quân Dương đã cúi đầu, áp đôi môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ tươi, mịn màng, non nớt của cô mà mình mong ước bấy lâu nay, nhẹ nhàng mút lấy.
Khi môi và răng cọ xát với nhau, giọng nói của người đàn ông vừa mơ hồ lại xúc động.
Tần Noãn phá lệ nghe hiểu luôn.
Anh nói, Tần Noãn, chín giờ lâu quá, anh không muốn đợi.
Vì vậy…hãy hẹn hò với anh ngay bây giờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");