Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Tần Noãn và Tô Bảo Bảo chạy bộ về đến nhà đã là 7:30.

Giờ vào làm hành chính của bọn họ là chín giờ, bây giờ họ về nhà tắm rửa, thu dọn đồ đạc rồi mới có thể đến công ty.

Chỉ là khi Tần Noãn về đến nhà, vừa bước vào phòng khách đã bị Cố Quân Dương đang khoanh tay ngồi trên sô pha chặn lại.

Bởi vì Tần Noãn đang đổ mồ hôi, cả người nhớp nháp, vội vàng đi tắm, cô nhìn Quân Dương, lời nói có chút mất kiên nhân: “Anh lại sao nữa đây?”

Khi ánh mắt cô chạm vào khuôn mặt tuấn tú nghiêm trọng của người đàn ông, cô suýt cắn phải lưỡi mình.

Nghĩ vừa rồi ngữ khí của anh không tốt, Tần Noãn lại nói thêm: “Tôi đang vã mồ hôi, muốn đi tắm.”

“Anh muốn nói gì? Không vội thì đợi tôi tắm xong đã.”

Cố Quân Dương ngước mắt nhìn cô, lông mày cau lại, ánh mắt phức tạp.

Một lúc sau, anh đứng dậy, đi về phía Tần Noãn: “Tối hôm qua em đi đâu?”

“Anh hỏi để làm gì?” Tần Noãn còn tưởng rằng anh có chuyện gấp muốn nói.

Nghe thấy Cố Quân Dương vừa hỏi cô tối hôm qua đi đâu, Tần Noãn mới thả lỏng người, không để bụng đi về phía hành lang.

Cố Quân Dương bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay trái của cô: “Em đi gặp Ôn Thuần phải không?”

Giọng nói người đàn ông trầm xuống, lộ ra vẻ mặt không vui.

Tần Noãn quay đầu lại nhìn anh, nghi hoặc: “Làm sao anh biết?”

Cô chợt hiểu ra: “Anh lại cho người theo dõi tôi à? !”

Xác nhận điều này, ánh mắt Tần Noãn nhìn anh lạnh đi vài phần.

Cô hất tay Cố Quân Dương ra, nghiêm mặt: “Không phải tôi nói đừng đi theo tôi sao?”

Cố Quân Dương làm vậy để làm gì cơ chứ?

Anh coi cô là gì cơ chứ? Tài sản hay thú cưng của anh ta?

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Quân Dương bạnh ra, đầu lưỡi áp vào hàm răng khẽ đảo một vòng, anh cong khóe môi, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Em quen Ôn Thuần từ khi nào? Tại sao không cho tôi biết?”

Anh đã để Lý Hưởng đi theo Tần Noãn.

Chỉ là anh lo cho cô, một cô gái trẻ ban đêm đi ra ngoài một mình có thể sẽ gặp phải kẻ xấu.

Cố Quân Dương tin rằng mọi hành động của mình đều là đúng đắn, anh chỉ là lo nghĩ đến sự an toàn của Tần Noãn.

Tại sao bộ dáng của cô hiện tại lại trông có vẻ khó chịu?

Rõ ràng tối hôm qua chính cô bỏ mặc anh, lén lút chạy đi gặp người đàn ông khác!

Càng nghĩ, Cố Quân Dương càng khó chịu.

Tần Noãn không cho anh cơ hội nổi giận, cười nói: “Có liên quan gì tới anh sao?”

Nói xong, nhân lúc Cố Quân Dương còn đang ngây người, Tần Noãn đã lên tầng đi tắm.

Sau khi cô tắm xong, thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, Cố Quân Dương vẫn ở trong phòng khách.

Tần Noãn liếc nhìn anh, quay đi chỗ khác.

Cô không thèm chào hỏi Cố Quân Dương, đi thẳng ra ngoài.

Cố Quân Dương đang ủ rũ ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng lên.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, anh mới liếc nhìn qua khóe mắt.

Mắt nhìn thấy Tần Noãn đã ra khỏi sân, Cố Quân Dương chợt nhớ đến lời dặn dò của An Thành.

“Tần Noãn!” Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, sải bước dài đuổi theo.

Tần Noãn hoàn toàn không muốn nghe anh gọi, cô chạy thật nhanh về phía trước khi nghe thấy giọng của anh.

Suy nghĩ một lúc, cô gửi một tin nhắn WeChat cho Tô Bảo Bảo, nói cô có việc phải đến công ty trước.

Tần Noãn thực sự không muốn đối mặt với Cố Quân Dương thêm một giây nào nữa, chứ đừng nói đến việc cãi nhau với anh.

Cố Quân Dương đuổi theo đến tận đầu con ngõ, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể bỏ cuộc vì sợ người đi đường nhận ra mình.

Còn Tần Noãn thì đã đi qua vỉa hè, lên một chiếc xe buýt vừa đến trạm dừng.

Tìm một chỗ trống ngồi xuống, Tần Noãn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Bảo Bảo.

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn thông báo.

Cô nhấp vào, là tin nhắn của Cố Quân Dương.

GJY: Hôm nay tốt nhất là em đừng đi làm.

Chỉ một câu khó hiểu như vậy, Tần Noãn cau mày, hồi lâu không hiểu tin nhắn của Cố Quân Dương là có ý gì.

Cái gì mà tốt nhất không nên đi làm?

Chẳng lẽ anh thật sự đã khiếu nại với lãnh đạo công ty cô?

Dọc đường đi, Tần Noãn đã suy nghĩ rất nhiều về ý tứ câu nói của Cố Quân Dương, cuối cùng cô xác định là Cố Quân Dương đã đem vấn đề thay đổi đơn nói cho lãnh đạo biết.

Vì vậy, khi Tần Noãn xuống xe, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị lãnh đạo khiển trách.

Nhưng cô không ngờ mới sáng sớm mà tầng dưới của công ty đã chật kín người!

Một nhóm người cầm camera, mic phỏng vấn trên tay, nhìn thoáng qua có thể biết họ là phóng viên.

Tần Noãn đang đứng bên kia đường quan sát.

Vừa xuống xe, Tần Noãn nhíu mày nghi hoặc khi nhìn thấy phóng viên của các hãng truyền thông lớn vây kín đường.

Lúc Tần Noãn chuẩn bị đi qua cầu vượt, một chiếc xe taxi dừng lại bên đường.

Cửa ghế sau bị đẩy ra, Tô Bảo Bảo vội vàng chui từ trong xe ra, hô to: “Noãn Noãn!”

Tần Noãn vô thức quay lại nhìn, thấy Tô Bảo Bảo đang hoảng sợ chạy về phía mình.

Vẻ mặt lo lắng của cô khiến Tần Noãn tự hỏi liệu cô có đến muộn không?

Tần Noãn cũng đặc biệt nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn chưa chín giờ mà, vẫn còn tận hai mươi phút nữa mới vào làm.

“Trời ạ, đuổi kịp rồi!” Tô Bảo Bảo hít sâu vài hơi, nắm lấy tay Tần Noãn, kéo cô đi hướng ngược lại công ty.

Tần Noãn sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía cầu vượt càng ngày càng xa: “Bảo Bảo, chúng ta đi đâu vậy? Cầu vượt ở bên kia…”

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Bảo Bảo.

Tô Bảo Bảo không giải thích, mãi cho đến khi cô kéo Tần Noãn đến gần công viên cách đó không xa, tìm một chỗ vắng vẻ, kéo Tần Noãn ngồi xuống băng ghế.

Bàn tay đang nắm tay Tần Noãn cuối cùng cũng buông ra.

Tô Bảo Bảo nhìn xung quanh, xác định không có ai xung quanh mới hoàn toàn yên tâm.

Tần Noãn bên cạnh ngẩn ra: “Làm sao vậy? Cậu đã làm gì trái với lương tâm à?”

Tô Bảo Bảo giật giật khóe miệng, sờ điện thoại nói: “Chị ơi là chị, chị không xem tin tức sao?”

“Không đọc tin tức, cũng không lướt Weibo sao?”

Tần Noãn càng thêm nghi hoặc, suy nghĩ một chút nói: “Thỉnh thoảng mình cũng có truy cập Weibo, làm sao?”

Cô không phải loại người nhất thiết phải truy cập Weibo mỗi ngày.

Kể từ khi trở về Trung Quốc, cô bận lo lắng về cuộc sống của mình nên không có thời gian để ý đến tin tức.

“Có chuyện gì xảy ra sao? Có dưa ăn sao?” Tần Noãn cầm điện thoại di động nói: “Vậy mình đi xem một chút.”

Tô Bảo bảo đã đăng nhập Weibo, nhấp vào những tin tức liên quan đến hot search, đưa điện thoại cho Tần Noãn.

“Cậu cự xem đi.”

“Bây giờ cậu đang nổi như cồn rồi.”

Tô Bảo Bảo thở dài, nhân lúc Tần Noãn nghi hoặc, cầm lấy điện thoại nhìn qua một lượt, tiếp tục nói: “Tối hôm qua cậu có đi gặp Ôn Thuần không?”

Tần Noãn gật đầu.

Cô định hôm nay sẽ nói điều này với Tô Bảo Bảo và Bạch Chi Diễn.

Nhưng không nghĩ tới Tô Bảo Bảo lại hỏi trước.

Sau khi đọc xong những bài viết hot có liên quan, cuối cùng Tần Noãn cũng hiểu tại sao mọi người đều hỏi cô tối qua có đi gặp Ôn Thuần không.

Bởi vì trong hot search trên Weibo, nữ chính trong câu chuyện về việc Ôn Thuần ngoại tình trước hôn nhân… chính là cô —Tần Noãn.

Tần Noãn nhất thời sửng sốt.

“Bây giờ cậu đã biết vì sao mình đưa cậu đến đây, ngăn cậu đến công ty chưa?”

Tô Bảo Bảo giơ hai tay lên, dựa vào lưng ghế, nhíu chặt mày: “Hiện tại truyền thông đang dồn dập đưa tin về vấn đề này.”

“Làm thế nào mà cậu lại có quan hệ tình cảm với Ôn Thuần vậy?”

Lúc đầu Tô Bảo Bảo xem tin tức, cô đã ngay lập tức phủ nhận khả năng Tần Noãn và Ôn Thuần có mối quan hệ không rõ ràng.

Mặc dù cô và Tần Noãn đã mười năm không gặp, thời gian gặp lại nhau cũng không dài.

Nhưng cô tin chắc rằng Tần Noãn tuyệt đối không phải loại người chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác.

Nhiều điểm thật đáng ngờ, Tô Bảo Bảo bắt đầu lo lắng cho Tần Noãn.

Thế nên cô ấy còn chưa kịp trang điểm đã vội vàng bắt taxi đuổi theo Tần Noãn.

Cũng may Tần Noãn còn chưa đi qua cầu vượt, cũng chưa bị paparazzi phát hiện.

“Noãn Noãn, hôm nay cậu đừng đi làm.”

Tô Bảo Bảo nhìn cô, nhếch miệng cười: “Chúng ta về nhà chơi game đi.”

Tần Noãn cau mày, gương mặt nghiêm trọng.

Cô đang đọc các bài viết liên quan.

Trong bài đăng gốc của blogger, cô được mô tả là một cô gái trà xanh hướng ngoại, đồng thời cho rằng chắc hẳn Tần Noãn đã quyến rũ Ôn Thuần trước.

Dù sao đi nữa, giữa hàng nghìn dòng viết, có ít người đổ lỗi cho Ôn Thuần hơn là mắng mỏ cô.

Sau khi đọc bài viết gốc, Tần Noãn trả điện thoại cho Tô Bảo Bảo.

Cô ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, đôi mắt tối sầm lại.

Có lẽ là do bầu không khí xung quang Tần Noãn bắt đầu có dấu hiệu thay đổi, Tô Bảo Bảo ngay cả khi nói chuyện với cô cũng trở nên thận trọng: “Noãn Noãn?”

Tần Noãn nhắm mắt lại, đưa mắt nhìn về phía Tô Bảo Bảo, cong môi: “Cảm ơn Bảo Bảo, cảm ơn cậu đã nói cho mình biết chuyện này.”

Tần Noãn biết rất rõ rằng nếu Tô Bảo Bảo không ngăn cô lại, có lẽ bây giờ cô đã bị các phóng viên ở tầng dưới vây kín.

Lúc đó chắc cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Vậy… bây giờ cậu định làm gì?” Tô Bảo Bảo biết Tần Noãn luôn có chủ kiến.

Tần Noãn cúi đầu suy nghĩ một chút, đứng lên nói: “Đi thôi, trước tiên cứ đến công ty đi đã.”

“Cái gì?” Tô Bảo Bảo đứng lên: “Cậu điên rồi.”

“Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp.”

“Ngay cả khi mình không đến công ty, có lẽ ngày mai họ sẽ tìm đến tận nhà mình.”

Đến lúc đó, chỉ sợ người nhà Tô Bảo Bảo sẽ bị ảnh hưởng, dù sao bố Tô và mẹ Tô cũng đã từng nuôi nấng cô, đám phóng viên kia nhất định sẽ kéo bọn họ đi hỏi mấy chuyện vớ vẩn.

Nghĩ tới đây, Tần Noãn biết cô không thể trốn được.

“Hơn nữa, những gì bài báo đó viết đều là sai sự thật.”

“Mình và Ôn Thuần trong sạch, nhưng là cô Quân đó…” Tần Noãn dừng lại, tạm thời không dám nói ra những gì cô đã chứng kiến tối qua.

Bất quá cô chỉ dám nhớ lại những lời đe dọa Quân Hoan nói với Ôn Thuần trước khi cô cùng Ôn Thuần rời đi tối qua.

Xét từ các bài đăng hôm nay, Tần Noãn rất nghi ngờ Quân Hoan chính là người đứng sau thao túng dư luận.

Cô ta điển hình là loại người vừa ăn cướp vừa la làng.

Tóm lại, mối quan hệ giữa cô ta và Ôn Thuần đã chấm dứt hoàn toàn, thay vì đợi Ôn Thuần làm nổ scandal giữa cô và nam nghệ sĩ tên Lục Hiên, cô ta thà ra tay trước còn hơn.

Và Tần Noãn liền trở thành nạn nhân thích hợp nhất.

Ai bảo tối hôm đó cô là người cùng đến khu chung cư Hợp Hoan với Ôn Thuần, là nhân chứng duy nhất cơ chứ?

Tô Bảo Bảo chớp mắt, ngờ nghệch nhìn Tần Noãn: “Cô Quân?”

“Ý của cậu là Quân Hoan, hôn thê của Ôn Thuần?”

Tần Noãn không đáp lại mà đút điện thoại vào túi rồi đi ra khỏi công viên.

Cô phải đối đầu với giới truyền thông, nói toàn bộ sự việc cô đã tận mắt chứng kiến.

Không phải vì muốn minh oan cho Ôn Thuần, mà là làm sáng tỏ thanh danh cho chính mình.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn bước nhanh hơn.

Tô Bảo Bảo không thuyết phục nổi cô, chỉ có thể nhanh chóng đi theo: “Nếu cậu đã quyết định trực tiếp cùng truyền thông đương đầu, vậy mình hỗ trợ cậu.”

“Vừa lúc bổn cung đây cũng đã tịnh tâm đủ lâu rồi!”

Tần Noãn mỉm cười, nhìn Tô Bảo Bảo thật lâu, vô thức nắm lấy tay cô.

Hai cô gái băng qua cầu vượt, đi về phía nhóm phóng viên đang tụ tập dưới tòa nhà.

Những phóng viên camera mà mic đó trò chuyện thành từng nhóm nhỏ.

Rất ít người chú ý đến Tần Noãn và Tô Bảo Bảo đang đi ngang qua.

Có lẽ là do ảnh chụp Tần Noãn trong bài đăng không có độ sắc nét cao, hơn nữa hôm nay cô đã thay đổi kiểu tóc và quần áo.

Tần Noãn không ngờ là cô có thể thuận lợi vượt qua paparazzi, thành công đi thẳng vào tòa nhà.

Mãi đến khi bước vào thang máy, cô mới khó khăn hồi phục tinh thần.

Tim vì căng thẳng mà đập thình thịch, lúc này mới từ từ trở lại bình thường.

Tô Bảo Bảo đứng bên cạnh vẻ mặt thậm chí còn hoang mang hơn.

Cô cảm giác đây như một giấc mơ.

Rõ ràng khi xem bài đăng, cô lập tức nhận ra người phụ nữ trong ảnh là Tần Noãn…

Không lẽ là bởi vì cô với Tần Noãn có quan hệ tốt nên chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay?

Bởi vì Tần Noãn rất ưa nhìn nên chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra cô?

Nghĩ đến đây, Tô Bảo Bảo cảm thấy rất may mắn vì paparazzi đã chụp mấy bức ảnh không có độ phân giải cao.

Sau khi ra khỏi thang máy một cách an toàn, Tần Noãn và Tô Bảo Bảo vừa mới nhẹ nhõm thở ra, tim lại gia tốc đập.

Bởi bọn họ không ngờ rằng quầy lễ tân của công ty cũng bị các phóng viên vây kín.

Các phóng viên từ các hãng truyền thông lớn mặc đủ loại trang phục làm việc.

Tô Bảo Bảo vô thức nắm chặt tay Tần Noãn.

Tần Noãn bị cô nắm tay lập tức tỉnh lại.

Tim cô đập loạn xạ, nhưng cô vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tô Bảo Bảo để an ủi: “Không sao đâu.”

Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với nó.

Tần Noãn và Tô Bảo Bảo từ từ đi về phía quầy lễ tân.

Lúc này, một số phóng viên đã quay đầu lại nhìn bọn họ.

Sau khi Tần Noãn và Tô Bảo Bảo đến gần, hầu hết các phóng viên đều chú ý đến họ.

Từng ánh mắt đang âm thầm đánh giá hai người, đám người nhìn tới nhìn lui Tô Bảo Bảo và Tần Noãn, như thể họ không thể xác định liệu có Tần Noãn có phải là một trong hai người không.

Lúc này, quản lý Trương từ trong thang máy đi ra.

Từ xa nhìn thấy bóng lưng của Tô Bảo Bảo và Tần Noãn, người đàn ông trung niên hét lớn: “Tần Noãn!”

Cái tên này được các phóng viên ở đài ghi nhớ sâu sắc.

Tin tức đã xác minh, tối hôm qua Ôn Thuần gặp riêng người phụ nữ tên là Tần Noãn, đối phương cũng tiết lộ địa chỉ công ty của Tần Noãn cho giới truyền thông.

Vì vậy, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đã gửi người đến Sunflower để đào thông tin.

Lúc này nghe thấy cái tên “Tần Noãn”, một đám người giống như những con dơi ngủ yên trong bóng tối đã lâu, đột nhiên bị ánh sáng đánh thức, tất cả đều lao về phía tia sáng.

Tần Noãn và Tô Bảo Bảo vừa kịp quay lại nhìn quản lý Trương, nhưng ngay lập tức, họ đã bị bao vây bởi một lượng lớn phóng viên truyền thông.

Quản lý Trương đang có chuyện muốn thông báo cho Tần Noãn liền bị một đám phóng viên chặn lại, quản lý Trương sửng sốt một hồi, một lúc sau mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Tần Noãn và Tô Bảo Bảo, những người đang bị các phóng viên bao vây, cảm thấy có vô số con ruồi vo ve xung quanh.

“Cô Tần, lần đầu tiên cô và Ôn Thuần gặp mặt riêng là khi nào?”

“Cô Tần, kể cho chúng tôi nghe chuyện giữa cô và Ôn Thuần đi.”

“Cô và Ôn Thuần bắt đầu hẹn hò khi nào? Điều gì đã thôi thúc cô tiếp tục hẹn hò với Ôn Thuần dù cô đã biết rằng anh ấy đã có vợ chưa cưới?”

“Cô Tần…”

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác đập vào đầu Tần Noãn.

Cô cảm thấy tai mình sắp điếc, đầu óc không có thời gian để sàng lọc những câu hỏi đó chứ đừng nói đến việc trả lời.

Tô Bảo bảo, người cũng đang bị mấy câu hỏi như vả vào mặt, vẫn cố gắng bảo vệ Tần Noãn.

Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa và hét lên: “A!”

“Các ngươi hỏi xong chưa!” Tô Bảo Bảo mở miệng, đám phóng viên ồn ào nhất thời bị trấn áp.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Tô Bảo Bảo, kể cả quản lý Trương cách đó không xa và Bạch Chi Diễn, người vừa ra khỏi thang máy.

“Chuyện này mấy người đi hỏi Ôn Thuần không phải tốt hơn sao? Đến đây quấy rầy thường dân thì oai lắm à?”

“Sự tình ngọn nguồn còn chưa minh bạch liền chạy đến đây làm ồn, xem ra mấy người rảnh rỗi lắm đúng không?!”

Tô Bảo Bảo ưỡn ngục, chỉ vào đám phóng viên mà chửi bới lung tung.

Cuối cùng, một nữ phóng viên cuối cùng cũng hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Tần Noãn không?”

Tô Bảo Bảo vừa muốn phủ nhận, lại chợt nghĩ, đây có lẽ là cách tốt nhất để giúp Tần Noãn.

Vì vậy, cô đổi giọng: “Đúng vậy! Tôi chính là Tần Noãn, có việc gì thì đến chỗ tôi, để đồng nghiệp của tôi vào trước, cô ấy đi làm trễ thì ai chịu trách nhiệm?”

Đám phóng viên nửa tin nửa ngờ.

Là người trong cuộc, Tần Noãn có chút bối rối.

Lúc này, Bạch Chi Diễn đi ngang qua đã nắm lấy cánh tay Tần Noãn, kéo cô ra khỏi đám đông.

Anh hiểu ý của Tô Bảo Bảo, nên anh muốn để Tần Noãn đi trước.

Nhưng sau khi Tần Noãn bị Bạch Chi Diễn kéo ra khỏi đám đông, cô quay đầu lại nhìn Tô Bảo Bảo đang bị bao vây, lông mày nhăn lại, cô đột nhiên dừng lại, không nặng không nhẹ mà đẩy tay Bạch Chi Diễn ra.

Bạch Chi Diễn sửng sốt, rũ mắt nhìn về phía Tần Noãn.

Lại thấy nha đầu kia quay lưng bước đi.

Ngay khi Tô Bảo Bảo sắp bị choáng ngợp bởi các câu hỏi của phóng viên, Tần Noãn đã cố gắng quay lại cứu cô.

Trước mặt các phóng viên, Tần Noãn giơ tay tháo dây buộc tóc, để mái tóc dài xõa ra.

Cô gái trong ảnh đã để mái tóc này đi gặp Ôn Thuần tối qua.

Bằng cách này, Tần Noãn trông gần giống với cô gái trong bức ảnh.

Các phóng viên nhìn thoáng qua đã biết ai là Tần Noãn thực sự.

“Cô Tần, cô đã sẵn sàng trả lời câu hỏi của chúng tôi chưa?”

Một nữ phóng viên phía trước trực tiếp đưa micro đến bên miệng Tần Noãn, thiếu chút nữa chọc vào cằm.

Tô Bảo Bảo vẫn còn đang khiếp sợ đứng đó.

Khi cô định thần lại, Tần Noãn đã nắm tay cô, tay kia đang vuốt vuốt mái tóc đen của cô.

Trao cho Tô Bảo Bảo một cái nhìn trấn an.

Tần Noãn khẽ nâng cằm, nhìn thẳng vào nữ phóng viên vừa hỏi mình một câu, nhếch miệng: “Nếu như tôi nói không, các người liệu có thể nhân từ để chúng tôi đi không?”

Nữ phóng viên sửng sốt trong giây lát, thậm chí quên mất câu hỏi mà mình đã suy nghĩ rất lâu.

Tần Noãn hiển nhiên không định đợi câu trả lời của cô ta, quay đầu lạnh lùng nhìn những phóng viên còn lại: “Muốn phỏng vấn tôi cũng được, nhưng xin mời từng người một tới.”

“Nếu các người còn bức tôi, nửa chữ tôi cũng sẽ không thốt ra.”

Tần Noãn nói cười, ánh mắt thờ ơ khiến Tô Bảo Bảo đứng bên cạnh khâm phục một hồi.

Nhưng chỉ có Tô Bảo Bảo là biết Tần Noãn đang rất khẩn trương.

Nếu không, cô đã không dùng hết sức nhéo tay Tô Bảo Bảo.

Các phóng viên cũng tới đây vì nội tình, ai nấy đều hy vọng có được tin tức chấn động từ Tần Noãn.

Tần Noãn dứt lời, bọn họ tự nhiên không dám quá chèn ép.

Ngược lại, nếu thật sự nháo cái cá chết lưới rách, bọn họ sẽ tổn thất rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, quầy lễ tân im lặng.

Tần Noãn kiễng chân gọi quản lý Trương đang đứng cách đó không xa: “Chủ quản, chúng tôi có thể mượn phòng tiếp khách của công ty được không?”

Quản lý Trương chớp chớp mắt, một lúc sau gật đầu: “Có thể, có thể!”

Thật trùng hợp, ông cũng định thông báo điều gì đó trước mặt các phóng viên.

—–

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.