(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bang——
Cánh cửa đóng sầm lại, âm thanh như bị bóp nghẹt.
Cố Quân Dương đang nằm ngửa trên giường, dở khóc dở cười.
Đôi mắt say mê của anh lúc này vô cùng thanh tỉnh.
Tần Noãn đoán không sai, anh chính xác là không say, ý thức còn rất rõ ràng.
Bất quá, những lời anh vừa nói chắc chắn không phải cố ý lừa Tần Noãn.
Anh thực sự đã nói rõ với Giang Thiếu Cẩm anh chỉ coi Giang Thấm là em gái chứ không hơn không kém.
Định hôn từ nhỏ cũng là do bố của bọn họ uống say rồi nói bừa. Anh cũng hay sang nhà bọn họ chơi liền được Giang Thiếu Cẩm ưng ý rồi coi là em rể tương lai.
Cho nên hai vị trưởng bối mới định hôn ước cho bọn họ từ nhỏ.
Nhưng suy cho cùng thì hồi đó cũng chỉ là trẻ con mà thôi phải không?
Lúc nhỏ anh không biết gì, bây giờ anh chẳng lẽ cũng không biết sao?
Là Giang Thiếu Cẩm sống chết một mực buộc anh phải kết hôn với Giang Thấm.
Sốc lại tinh thần, Cố Quân Dương xoa xoa ấn đường.
Tối nay anh quả thực đã uống rất nhiều, tuy rằng không quá say, nhưng lúc này bụng trướng đến cực điểm, thật sự rất khó chịu.
Anh cố chống đỡ, đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài.
…
Sau khi Tần Noãn trở về phòng, nhiệt độ trên mặt cũng từ từ hạ xuống.
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô nhất thời không tiêu hóa nổi, đầu óc rối bời.
Cô muốn quên đi hết chuyện vừa rồi, bỗng giây tiếp theo có tiếng gõ cửa.
Giọng nói ấm áp đầy nam tính của Cố Quân Dương vang lên ngoài cửa: “Noãn Noãn, em đói không?”
Người đàn ông hỏi một cách thận trọng, với giọng điệu đáng thương có chủ đích.
Tần Noãn cảm thấy toàn thân nổi da gà, lấy tay day day trán, không nói nên lời, cô cụp mắt xuống.
Nếu cô không trả lời, Cố Quân Dương sẽ ở ngoài cửa không đi, mà anh lại cứ nói mấy lời mềm mỏng ngọt ngào này Tần Noãn cũng chịu không nổi.
Tần Noãn mở cửa mà không báo trước, Cố Quân Dương, người đang ôm cửa, trực tiếp nhào về phía cô.
Tần Noãn không ngờ anh lại đang ôm cửa, càng không ngờ anh sẽ trực tiếp lao thẳng vào người mình như vậy.
Cô hoàn toàn không chuẩn bị trước, người ngã về phía sau.
Vào thời điểm quan trọng, Cố Quân Dương dùng một tay bảo vệ gáy Tần Noãn.
Cổ tay anh đập thẳng xuống sàn nhà vang lên một tiếng cộp giòn tan.
Cố Quân Dương cau mày, cố kìm nén không kêu đau.
Cho đến khi Tần Noãn phản ứng lại đẩy anh ra.
Cố Quân Dương nằm ngửa trên mặt đất, lắc lắc bàn tay vừa bị đập, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, liếc xéo Tần Noãn đang ngồi bên cạnh: “Em dám đẩy tôi ra sao?”
“Chính anh tự lao tới mà.” Tần Noãn vô thức mà mắng anh.
Khi cô nhìn vào tay của Cố Quân Dương, cô biết vừa rồi là do anh bảo vệ cô nên mới bị thương.
Trong lúc nhất thời, tâm tình Tần Noãn trở nên vô cùng phức tạp.
Cố Quân Dương không thèm để ý tới cô, chậm rãi ngồi dậy, một chân dài cong ôm đầu gối: “Tôi không có cố ý lừa gạt em.”
“Tối nay tôi thật sự uống quá nhiều, ban nãy có say một chút.”
Giọng nam trầm ấm từ tính, ngữ khí chậm rãi: “Còn về chuyện vị hôn thê, điều tôi nói cũng là sự thật.”
“Em nghe mấy lời này từ Giang Thiếu Cẩm đúng không?”
Tần Noãn liếc anh một cái, không cho ý kiến.
Cố Quân Dương tiếp tục: “Tên kia chính là một thằng cuồng em gái, em không biết sao?”
Tần Noãn không thèm đáp lại.
Chỉ là cô động thủ, đứng lên, phủi phủi bụi bẩn dích ở góc áo.
Cố Quân Dương cũng đứng dậy, cam tâm tình nguyện moi tim móc phổi ra cho cô xem.
Nhưng Tần Noãn đánh gãy lời anh: “Anh không phải đói sao? Muốn ăn gì?”
“Trong nhà có sủi cảo, bánh trôi, mì sợi.”
Tần Noãn vừa đi vừa nói.
Cô thực sự không muốn nhìn Cố Quân Dương thêm nữa, trong lòng cô bây giờ rất rối bời.
Cô càng không thể phủ nhận khi Cố Quân Dương liên tục phủ nhận anh và Giang Thấm không có quan hệ gì, Tần Noãn cảm thấy vô cùng may mắn.
Trong nhiều năm như vậy, mối quan hệ giữa Cố Quân Dương và Giang Thấm luôn là nút thắt trong lòng cô.
Bây giờ, nút thắt này cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Trước đây, cô luôn nghĩ đó là một trở ngại mà cô sẽ không bao giờ có thể vượt qua, nhưng bây giờ nhìn lại, đó cũng chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc rộng lớn.
Không có gì ghê gớm cả.
Cố Quân Dương sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Tần Noãn sẽ làm bữa khuya cho mình!
Trong một khoảnh khắc, anh không thể che giấu sự phấn khích, kích động, nhảy cẫng lên.
Thẳng cho đến khi Tần Noãn đi ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt giống như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ.
Cố Quân Dương hắng giọng, trở lại bình thường: “Vậy thì ăn mì đi.”
Nói xong, anh nhìn theo ánh mắt của Tần Noãn, mặt dày cười: “Đi thôi, em còn đứng đó làm gì? Tôi sắp chết đói.”
Tần Noãn thu ánh mắt, bị người đàn ông lôi xuống lầu.
Ở một góc mà Cố Quân Dương không thể thấy, cô âm thầm cong cong môi thở phào.
…
Kỹ năng nấu ăn của Tần Noãn không tốt lắm, nhưng cô nấu mì rất giỏi.
Nửa giờ sau, hai bát mì cà chua và trứng thơm ngon được bưng ra, Tần Noãn và Cố Quân Dương bưng mì đến ban công ngoài trời trên tầng.
Lúc này sắc trời đã hửng đông, ánh sáng xuyên thấu trời xanh, xua tan màn đêm vô tận.
Hơn nữa, ngõ Hồ Đào vào thời điểm này rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Tần Noãn vừa ăn mì, cảm nhận từng cơn gió thổi đến, nghe tiếng chim hót líu lo, nhìn từng đám mây trắng xoá hững hờ trôi…
Có một sự bình yên và tĩnh lặng cồn cào dấy lên trong lòng.
Cô ngước nhìn lên bầu trời, nhưng Cố Quân Dương ngồi bên cạnh thì cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Không ai nói chuyện, chỉ im lặng lắng nghe tiếng chim hót líu lo ríu rít.
Vào thời khắc quý giá như vậy, Cố Quân Dương không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Tần Noãn.
Ngay cả sợi tóc mai của cô bị gió sớm tung bay, anh cũng thấy thật thanh tú và đáng yêu.
Im lặng hồi lâu.
Tần Noãn mãi mới ăn mì xong, phía chân trời lúc này đã xuất hiện một quả cầu lửa.
Cố Quân Dương phá vỡ sự im lặng: “Tần Noãn, tôi vẫn luôn muốn hỏi em một câu.”
Tần Noãn nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh: “Cái gì?”
“Chỉ là. . . Tại sao đột nhiên ra nước ngoài? Ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.”
Cố Quân Dương nghe được tin Tần Noãn ra nước ngoài là từ miệng của Giang Thiếu Cẩm sau khi họ vừa tốt nghiệp xong.
Bởi vì Giang Thiếu Cẩm là lớp trưởng nên mấy chuyện này đương nhiên là cậu ta biết rõ nhất.
Cố Quân Dương cố gặng hỏi anh ta có biết vì sao Tần Noãn ra nước ngoài không?
Nhưng Giang Thiếu Cẩm nói không biết nguyên do.
Không chỉ Giang Thiếu Cẩm, Cố Quân Dương thậm chí còn hỏi Tô Bảo Bảo, bạn thân nhất của Tần Noãn.
Kết quả Tô Bảo Bảo cũng không nói bất cứ cái gì cho anh biết.
Tay cầm bát mì run lên, Tần Noãn nhất thời thất thần.
Cô không nghĩ tới Cố Quân Dương sẽ hỏi mấy vấn đề này.
Một lúc lâu sau, Tần Noãn mới lấy lại tinh thần, khóe miệng giật giật: “Tất nhiên là vì tôi muốn đi du học, còn có thể là gì nữa?”
Nói xong, cô quay đầu đi, không nhìn người đàn ông nữa.
Mi mắt cụp xuống, Tần Noãn nhìn chằm chằm lớp canh còn sót lại trong bát, từ trên ghế đẩu đứng lên: “Đã sáng rồi, thu dọn đồ đạc rồi đi rửa ráy đi, đến giờ đi làm rồi.”
“Cố Quân Dương, anh vẫn có thể lựa chọn báo cáo tình hình với lãnh đạo của tôi về sự thay đổi nhà thiết kế mà tôi đã nói với anh trước đó.”
Tần Noãn nói xong, cầm bát đi xuống lầu.
Khi đi xuống, đầu óc cô rối bời.
Cô nhớ lại một số sự kiện trong quá khứ.
Ví dụ, vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cha mẹ cô ấy đột nhiên ly hôn; chẳng hạn như, khi cô đến nhà Cố Quân Dương để tìm anh vào đêm hôm đó, cô đã nhìn thấy anh cùng với Giang Thiếu Cẩm đứng ở một con phố cách nhà anh không xa.
Họ đã nói về vấn đề gì đó?
À đúng rồi–
Giang Thiếu Cẩm hỏi Cố Quán Dương liệu anh có hứng thú với cô không.
Câu trả lời của Cố Quân Dương lúc đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Tần Noãn.
Anh nói–
“Không, tôi chỉ xem cô ấy là gia sư giúp tôi học khá lên mà thôi.”
…
Những suy nghĩ hiện lên, những ký ức đã phai nhạt giờ đây dâng trào như thủy triều.
Tần Noãn dừng lại, bám vào bức tường ở hành lang.
Không biết vì sao, tầm nhìn của cô mờ đi, chóp mũi đau xót khiến cô cảm thấy khó chịu.
Một lúc lâu sau, tiếng bước chân của Cố Quân Dương từ lối vào hành lang truyền đến.
Tần Noãn hít một hơi thật sâu, đè nén sự đau xót trong mắt, vội vàng bước xuống lầu, đặt cái bát vào bồn rửa.
Khi Cố Quân Dương bưng bát vào bếp, Tần Noãn cúi đầu bước ngang qua anh lên lầu.
…
Tần Noãn trở về phòng nghỉ ngơi một lát, thay quần áo thể thao, sau đó gọi điện thoại cho Tô Bảo Bảo, rủ cô ấy chạy bộ buổi sáng.
Dù sao lúc này còn rất sớm, có thể ra ngoài chạy bộ nửa tiếng, sau đó trở về tắm rửa rồi thay quần áo đi làm.
Chỉ là Tần Noãn không ngờ rằng khi cô ra ngoài, Cố Quân Dương cũng thay trang phục và luyện Thái Cực Quyền ở ngoài sân.
Thấy cảnh đó, Tần Noãn suýt chút nữa vấp phải ngưỡng cửa phòng khách, ngã lăn ra đất.
Phốc–
Cô không thể kiềm chế, cười xong lập tức chỉnh lại sắc mặt.
Cố Quân Dương liếc xéo cô, Tần Noãn ho nhẹ hắng giọng một cái rồi sải bước ra khỏi cửa.
Cố Quân Dương muốn hỏi cô định đi đâu.
Sau đó, anh nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc quyết định không hỏi thêm.
Sau khi kết thúc một bài tập Thái Cực Quyền, anh thu lại tư thế rồi điều hòa hơi thở.
Đúng lúc này, điện thoại di động Cố Quân Dương ném trên sô pha trong phòng khách vang lên.
Anh một bên suy nghĩ nên tập thể dục ở nhà tiếp hay đi chạy bộ, một bên nghe điện thoai.
An Thành ở đầu bên kia điện thoại không đợi anh mở miệng đã lo lắng nói: “Quân Dương, xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!”
“Cô Tần có ở bên cạnh cậu không?”
Lúc này, An Thành đoán Tần Noãn còn chưa đi làm, chắc hẳn là đang ở nhà.
Cố Quân Dương sửng sốt một chút, cau mày ngồi xuống sô pha: “Làm sao?”
Anh nghĩ nếu An Thành hỏi về Tần Noãn, vậy Tần Noãn chắc đã xảy ra vấn đề rồi.
Quả nhiên, một giây sau An Thành hỏi: “Tối hôm qua cô Tần có ở nhà không?”
“Cô ấy có ra ngoài lần nào không?”
Cố Quân Dương dừng lại một chút, khẽ “ừm” một tiếng.
Anh nhớ mình và Tần Noãn cãi nhau, cô nghe điện thoại xong liền ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?”
An Thành nghe thấy câu trả lời của anh,có chút ấp úng.
Cố Quân Dương mất kiên nhẫn: “Nói đi!”
An Thành ở đầu bên kia điện thoại không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói cho Cố Quân Dương biết đầu đuôi sự việc.
…
Sau khi cúp điện thoại, Cố Quân Dương đăng nhập Weibo bằng điện thoại của mình.
Quả nhiên như An Thành đã nói, các đề xuất và hot search trên Weibo đều là về Ôn Thuần, thu hút lượng lớn truy cập.
Những cụm từ như lừa dối trước hôn nhân, gặp gỡ riêng vào lúc nửa đêm và tình nhân của Ôn Thuần liên tục lọt vào mắt Cố Quân Dương.
Anh nhấp ngẫu nhiên vào một vài bài đăng nóng có liên quan, tất cả đều là tường thuật chi tiết về cuộc gặp riêng của Ôn Thuần với một người phụ nữ lạ mặt ở khu chung cư Hợp Hoan vào đêm qua.
Bài đăng nói Ôn Thuần “trật đường” trước khi kết hôn, về Ôn Thuần đã ở qua đêm với người phụ nữ khác trong “tổ ấm tình yêu” mà anh chuẩn bị cho Quân Hoan, con gái của Tập đoàn Quân thị, v.v.
Có cả hình ảnh bên dưới bài đăng.
Đánh giá từ các bức ảnh, vị trí của nhiếp ảnh gia tương đối khuất, nên nhân vật trong ảnh bị che khá nhiều.
Nhưng điều này không ngăn cản công chúng đồn đoán về cặp đôi trong ảnh.
Bối cảnh của bức ảnh là cổng phía nam của tiểu khu Hợp Hoan, người đã chụp những bức ảnh này từ khi người phụ nữ không rõ danh tính lên xe của Ôn Thuần cho đến khi chiếc xe đi vào khu chung cư rồi dần biến mất, sau đó chiếc xe ra khỏi khu chung cư… hình ảnh người ngồi trên ghế lái đã thay đổi cũng được chụp lại.
Mặc dù trong bức ảnh được công bố, khuôn mặt của người phụ nữ đã gặp riêng Ôn Thuần không quá rõ.
Nhưng những người đã quen với Tần Noãn có thể nhận ra cô trong nháy mắt.
Vì vậy, bàn tay cầm điện thoại của Cố Quân Dương siết chặt hết lần này đến lần khác, suýt nữa thì bóp nát điện thoại.
An Thành nói rằng anh ấy đang kiểm tra nguồn gốc của những bức ảnh và sẽ mua bản quyền càng sớm càng tốt để ngăn chặn những bức ảnh bị phát tán.
Còn những blogger đăng bài có liên quan, anh ấy cũng sẽ tìm người liên hệ.
Cố gắng thương lượng để xóa Weibo gốc.
Nhưng chưa đầy một giờ sau khi vụ việc nổ ra, nó đã lên men như thế này, và trở thành hot search…
Ngay cả khi nó dừng lại ngay bây giờ, thì những tổn thất đã gây ra cũng không thể lấy lại được.
An Thành gọi điện cho Cố Quân Dương, hy vọng anh có thể thuyết phục Tần Noãn xin nghỉ phép vài ngày, cố gắng không đến công ty.
Để cứu cô khỏi bị bao vây bởi giới truyền thông sau khi tìm ra thông tin nhận dạng của cô.
An Thành cũng đề nghị Cố Quân Dương trước tiên đưa cứ đưa Tần Noãn trở lại Trường Đảo Quốc Tế ở tạm, bởi vì thông tin địa chỉ nhà cô ở Hồ Đào sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ.
——
Tác giả có lời muốn nói: Mới phát hiện cập nhật dưới 3000 không có hoa nhỏ màu đỏ…
Để có bông hoa nhỏ màu đỏ, trong tương lai Trư sẽ đăng chương hơn 3000 chữ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");