(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy Tần Noãn, Giang Thiếu Cẩm cau mày lại.
Ánh mắt anh ta quá lạnh lùng đến nỗi Tần Noãn co rúm người lại, xoay người đi vào trong sân, không hỏi thêm câu nào.
Khi Giang Thiếu Cẩm đỡ Cố Quân Dương vào nhà, Tần Noãn vẫn đứng ở ngoài sân.
Nhìn thấy hai người đàn ông to lớn dìu nhau đi lên lầu, Tần Noãn tự hỏi, tối nay cô có nên đến nhà Tô Bảo Bảo ở nhờ một hôm không?
Nghĩ đoạn, Giang Thiếu Cẩm ở trên hành lang đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tần Noãn ở cửa hành lang: “Đừng có đứng đó mà thất thần, lại đây giúp tôi một tay đi.”
Tần Noãn mơ hồ đáp lại, có chút miễn cưỡng.
Nhưng cô không ngờ rằng Giang Thiếu Cẩm có thể quá đáng như vậy, trực tiếp vứt người qua cho cô, chạy đi nghe điện thoại.
Trước khi đi, Giang Thiếu Cẩm sực nhớ ra điều gì đó, nói với Tần Noãn: “Đừng có bất kỳ hành động nào không an phận với cậu ta.”
Tần Noãn: “??”
“Không phải… tôi với anh ta làm sao có thể có những hành động không an phận cơ chứ?”
Giang Thiếu Cẩm híp mắt: “Cô dám chắc mình chưa từng?”
Tần Noãn: “…”
Chà, chắc là cô đã từng có làm ra mấy hành động đó rồi nhỉ?
Nhưng đấy là hồi còn đi học!
“Nếu anh thực sự lo lắng tôi sẽ làm gì anh ta, sao không lại mà đỡ anh ta đi, quăng anh ta cho tôi làm gì?” Tần Noãn tức giận nhìn người đàn ông.
Từ khi học trung học, cô đã không thích Giang Thiếu Cẩm.
Dù là lớp trưởng, dù thành tích có tốt hơn cô, dù ngoại hình không thua gì Cố Quân Dương… nhưng từ lần gặp mặt đầu tiên, anh ta chưa từng giữ thể diện cho cô.
Khi cô thật lòng thật tâm thích Cố Quân Dương, Giang Thiếu Cẩm luôn gây khó dễ cho cô.
Vốn dĩ Tần Noãn còn tưởng Giang Thiếu Cẩm quan tâm đến Cố Quân Dương, nhưng cô không ngờ là anh ta cố tình làm vậy hết thảy là bởi vì em gái bảo bối của anh ta.
Không thể phủ nhận, Tần Noãn thực sự ghen tị với Giang Thấm khi có một người anh trai tốt như vậy.
Giang Thiếu Cẩm: “Cô nghĩ tôi muốn giữ cậu ta lại à?”
Anh ta muốn đưa Cố Quân Dương đến nơi ở của Giang Thấm, nhưng không biết Cố Quân Dương uống rượu xong cứ như phát điên vậy, cứ nằng nặc đòi Tần Noãn cho bằng được.
Say rượu nói nhảm, em gái yêu dấu của anh ta mà nghe được, chẳng phải đau lòng chết sao?
Vì vậy, sau một hồi cân nhắc, Giang Thiếu Cẩm vẫn là nghe theo Cố Quân Dương, đưa cậu ta về đây.
Tần Noãn ngẩn ra.
Giang Thiếu Cẩm chỉ để lại một câu không thể giải thích được rồi vội rời đi.
…
Tần Noãn quay lên lầu.
Vốn dĩ cô không định quan tâm đến Cố Quân Dương, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng anh, cô nghe thấy giọng nói của Cố Quân Dương qua khe cửa.
“Tần Noãn… Noãn Noãn, Noãn bảo bối…”
Một lần rồi một lần, giọng nói khàn đục cứ vang lên hết lần này đến lần khác.
Tần Noãn thật sự không nghe nổi nữa, cô quay người đi tới cửa phòng Cố Quân Dương, đá tung cánh cửa khép hờ.
“Anh gọi hồn à? Đêm khuya rồi, bớt làm khùng làm điên đi.”
Lúc này, Cố Quân Dương say rượu đang nằm trên sàn, mặc một chiếc áo phông mỏng.
Cổ áo rộng thùng thình bị anh dùng sức kéo mạnh, nửa bờ vai hoàn toàn lộ ra.
Đôi mắt sắc bén của Tần Noãn nhận thấy người đàn ông chó má này đang chuẩn bị mở khóa quần của mình …
“Noãn Noãn~ Em đến rồi—” Người đàn ông trên mặt đất từ từ đứng dậy.
Một đôi mắt phượng đỏ híp lại, miệng nhếch cười, khác hẳn với Cố Quân Dương ngày thường.
Anh xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía Tần Noãn, vừa tới gần, người đàn ông đột nhiên vươn tay ôm lấy Tần Noãn.
Mùi rượu khiến Tần Noãn choáng váng, cô giãy giụa: “Cố Quân Dương, buông ra, đừng chạm vào tôi.”
“Anh không, anh không thích… Noãn Noãn—”
Lại là một tràng âm thanh nỉ non, vừa thân mật lại ái muội, hơn nữa đầu người đàn ông tựa vào vai cô, khi nói hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói phả vào tai cô.
Tần Noãn thừa nhận da mặt mình rất mỏng, má và vành tai của cô đã đỏ bừng.
“Noãn Noãn ~” Người đàn ông lại gọi cô rồi mỉm cười, không biết cứ cười gì mà như lên cơn.
Tần Noãn không còn biện pháp nào ngoài việc để anh ôm mình, nghĩ anh sẽ tự buông ra khi mệt mỏi.
Căn phòng im lặng một lúc.
Cố Quân Dương tựa đầu vào vai Tần Noãn, cũng không biết đã ngủ hay không, hô hấp đều đều.
“Cố Quân Dương?” Tần Noãn ngập ngừng gọi anh.
Người đàn ông không trả lời.
Tần Noãn nâng tay, nhẹ nhàng đỡ lấy eo của anh, vỗ vỗ anh: “Cố Quân Dương, anh ngủ rồi sao?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Tần Noãn thầm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng rút tay Cố Quân Dương đang ôm mình ra.
Nhưng người đàn ông không có thả lỏng, mỗi lần muốn rút ra, lại vô thức siết chặt vòng tay lại.
Cứ lặp đi lặp lại vài lần, Tần Noãn đành bỏ cuộc.
Khẽ thở dài một tiếng, Tần Noãn ôm lấy eo nhỏ gầy của anh, chậm rãi di chuyển chân, cùng Cố Quân Dương đi tới giường lớn.
May mắn thay, lần này Cố Quân Dương rất hợp tác.
Tần Noãn lôi anh đến cuối giường, do dự một hồi, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ lưng anh: “Ngoan, đến giờ đi ngủ rồi.”
Giọng cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Cố Quân Dương dụi dụi vào cổ cô, như làm nũng: “Anh không… Anh muốn ôm em ngủ.”
Mặt Tần Noãn đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Cả người cô dán chặt vào anh như khúc gỗ, không dám nhúc nhích.
“Noãn Noãn…” Giọng nam mềm mại từ tính lại vang lên.
Lần này Cố Quân Dương thả lỏng cô ra một chút, cụp đôi mắt mê ly xuống, bắt gặp ánh mắt của Tần Noãn.
Khuôn mặt trắng trẻo và đẹp trai của anh đang ửng hồng, dáng vẻ khi say xỉn của anh cũng khá dễ nhìn.
Cô nhấp nhẹ đôi môi kiều diễm, nhìn chằm chằm anh một hồi, có chút gian nan nuốt nước miếng xuống.
Cố Quân Dương cúi người, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đến gần cô, chạm vào chóp mũi của cô.
Hơi thở ấm áp hòa quyện với hơi thở của Tần Noãn, người đàn ông mỉm cười: “Anh không có vị hôn thê, anh thật sự không có vị hôn thê…”
“Anh đối xử với Giang Thấm chỉ như em gái mà thôi, anh với cô ấy trước giờ chưa bao giờ đi quá giới hạn cả.”
“Em phải tin anh.”
Khi Cố Quân Dương nói những lời này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ánh mắt thì tỏ vẻ rất chân thành.
Đôi mắt vừa nãy còn mờ mịt bây giờ tỉnh táo lạ thường.
Tần Noãn sững sờ, hơi thở dồn dập và bối rối.
Cô không mong sẽ được nghe Cố Quân Dương giải thích cho cô mấy vấn đề sinh thời của anh.
Nhưng… không phải anh ta đang say sao?
Một người say có thể nói một cách trật tự với logic rõ ràng như vậy sao?
“Noãn Noãn, em là đẹp nhất.”
Một sát thương chí mạng ngọt ngào khác.
Bàn tay Cố Quân Dương không biết từ lúc nào trượt đến bên mặt cô, dùng ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, khuôn mặt tuấn tú lùi lại nửa tấc, dừng lại, đột nhiên lại gần.
Ánh mắt người đàn ông tràn đầy sự thâm tình, anh đang tự đắm chìm trong bầu không khí mơ hồ mà mình tạo ra, mí mắt rũ xuống, anh muốn hôn Tần Noãn.
Không ngờ, Tần Noãn vả một phát vào mặt anh, sau đó dùng sức đẩy mặt anh ra.
“Cố Quân Dương, anh đúng là đồ vô liêm sỉ, tỉnh lại đi!”
Tần Noãn xuống tay quá mạnh, bởi vì thời khắc này cô mới hoàn toàn nhận ra mình đã bị lừa.
Cố Quân Dương, tên chó đó, căn bản anh ta không say chút nào!
Anh ta chỉ đang giả vờ say thôi!
Anh ta không chỉ lừa Giang Thiếu Cẩm, mà còn suýt nữa lừa cả cô!
Thứ chết tiệt! Giả vờ say để xàm sỡ của cô? !
Cố Quân Dương hoàn toàn không có chuẩn bị trước, bị Tần Noãn thô bạo đẩy một cái, trực tiếp ngã xuống giường lớn.
Khi anh ngồi dậy, Tần Noãn đã tức giận đi ra khỏi cửa, không thèm quay đầu lại.
Khi ra ngoài, cô còn đóng sầm cửa phòng anh thật mạnh như để trút giận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");