(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Noãn đang lo lắng không biết nên trả lời câu hỏi của Tô Bảo Bảo như thế nào thì đúng lúc xe buýt đến.
Cô vội vàng kéo Tô Bảo Bảo đến trạm xe buýt bên kia đường, trực tiếp bỏ qua chủ đề này.
Trên đường đến công ty, Tần Noãn chia nửa bữa sáng của mình cho Tô Bảo Bảo hòng khiến cô ấy im mồm.
Khi đến công ty, cô trực tiếp đi tìm lãnh đạo làm một bản báo cáo, dự định đến công ty điện ảnh và truyền hình mà Cố Quân Dương đã ký hợp đồng để tìm hiểu sở thích của anh.
Thật ra là cô có thể nói chuyện riêng tư với Cố Quân Dương mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Tần Noãn không thể bình tĩnh khi một mình đối mặt với Cố Quân Dương, vì vậy cô quyết định đến công ty của anh để nói chuyện.
…
Gần trưa trời nắng chói chang.
Khi Tần Noãn chuẩn bị rời công ty, Tô Bảo Bảo đã đi tìm Bạch Chi Diễn mượn một cái ô cho cô.
Trên đường đến Công ty Điện ảnh Ngô Đồng, nơi Cố Quân Dương làm việc, Tần Noãn đã mua một chiếc màn chống muỗi ở một quầy hàng ven đường, tiện đường mang cho Cố Quân Dương.
Coi đây như lời cảm ơn vì đã nhường cho cô cái điều hòa duy nhất.
Trên đường đi, tâm trạng Tần Noãn rất tốt, lúc đến Công ty điện ảnh Ngô Đồng đã là đúng mười hai giờ trưa.
An Thành đã đặt lịch gặp mặt cho cô ở quầy lễ tân, sau khi Tần Noãn đến quầy lễ tân báo tên, nhân viên trực tiếp dẫn cô đến phòng nghỉ riêng của Cố Quân Dương.
“Cô Tần, xin đợi một chút.” Nhân viên phục vụ đối với cô rất khách khí, ân cần rót nước cho cô, bưng một đĩa dưa hấu thái lát ướp lạnh tới.
Tần Noãn gật đầu cảm ơn, thuận miệng hỏi: “Cố ảnh đế đang bận sao? Quản lý An có rảnh không?”
Một nghệ sĩ nổi tiếng như Cố Quân Dương luôn kín lịch nên anh bận rộn là chuyện bình thường.
Cho nên Tần Noãn tính toán tìm An Thành tìm hiểu tình hình cũng không phải là không thể.
Nhân viên phục vụ vốn là người hay buôn chuyện, nghe Tần Noãn hỏi vậy, cười thần bí, nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói: “Cũng không bận lắm.”
“Bây giờ là giờ nghỉ trưa, ngay cả Cố ảnh đế cũng phải nghỉ ngơi.”
Tần Noãn vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nhưng không nói gì.
Nhân viên tiếp tục: “Để tôi nói cho cô biết, Cố ảnh đế lúc này có lẽ đang ăn cơm trưa với người đẹp họ Giang.”
“Cho nên chắc cô phải chờ thêm một chút, nếu cô chưa ăn cơm, trước tiên cứ đến canteen ở dưới lầu ăn chút đi.”
“Người đẹp họ Giang?” Tần Noãn híp mắt, khóa lại những từ mấu chốt.
Thấy cô có vẻ hứng thú, nhân viên còn tưởng cô cũng là fan CP nên vội vàng chia đường cho Tần Noãn: “Cô nói không sai, người đẹp họ Giang chính là Giang Thấm!”
“Chị em, cô cũng mê CP của hai người họ sau khi xem ‘God May Cry’ phải không?”
Cô nhân viên cao hứng chia sẻ những tâm đắc của cô khi đu CP.
Tần Noãn lại không thèm quan tâm.
Trong đầu cô chỉ hiện hữu cái tên “Giang Thấm”.
Giang Thấm là một trong bốn tiểu hoa đán(*) trẻ mới, từ lúc sinh ra cô ấy đã xinh đẹp và thanh tú, có tin đồn rằng cô ấy trời sinh mỏng manh và yếu đuối, nên được đặt biệt danh là “người đẹp bệnh hoạn”.
(*) Tiểu hoa đán (hay Tiểu hoa) là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh. Hoặc những người lớn tuổi hơn nhưng không có nhiều kinh nghiệm, thành tựu trong nghề.
Nhiều người trong giới gọi cô là “Người đẹp Giang”.
Nhưng cô ấy trong kí ức của Tần Noãn còn nhiều hơn thế.
Giang Thấm ít hơn cô một tuổi, hồi học cao trung là đàn em kém cô một lớp.
Cô ấy có vẻ đẹp trời sinh, mới vào cấp ba đã trở thành hoa khôi đứng đầu lớp, lại còn được rất nhiều nam sinh yêu thích.
Nhưng Tần Noãn biết Giang Thấm không bao giờ để mắt đến những nam sinh xung quanh cô ấy.
Bởi vì người cô ấy thích là Cố Quân Dương.
Như Tần Noãn đã đề cập trước đó với Tô Bảo Bảo, vị hôn thê của Cố Quân Dương chính là Giang Thấm.
Nghĩ đến đây, Tần Noãn cảm giác như có tảng đá lớn đè lên ngực, trong lòng như nghẹt thở.
Cô cúi đầu không nói gì.
Nhân viên vừa rồi còn đang mải miết kể lể cuối cùng cũng nhận ra sự hớ hênh của mình, vội dừng chủ đề này lại, cười xin lỗi: “Xin lỗi cô Tần, tôi còn tưởng cô cũng là CP của Giang tiểu hoa và ngài Cố. Tôi thực sự xin lỗi.”
Tần Noãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngước mắt cười nói: “Không có việc gì, cảm ơn cô đã tiếp chuyện với tôi.”
Nhân viên bị nụ cười của cô làm cho kinh ngạc, sững sờ hai giây, mới xua tay: “Không sao.”
“Vậy tôi trở về quầy lễ tân trước, cô ở đây nghỉ ngơi đi.”
Tần Noãn gật đầu, nhìn nhân viên rời đi.
…
Sau khi cửa phòng nghỉ đóng lại, Tần Noãn thu hồi tầm mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào cốc nước trên tay, tâm trí có chút bối rối.
Không biết vì sao, những ký ức ngày xưa mà cô không muốn nhớ lại giờ lại hiện về trong tâm trí cô.
Tần Noãn cảm thấy đầu sắp nổ tung, cô nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh lộn xộn.
Khoảng mười phút trôi qua, Tần Noãn vẫn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, cô cũng không thể chờ Cố Quân Dương và An Thành.
Cô đột ngột mở mắt, đứng dậy mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.
Khi rời đi, cô lôi chiếc màn mới mua từ trong túi ra, ném vào thùng rác phía trước.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, nhân viên lúc trước đưa cô vào phòng chờ không có ở đó, Tần Noãn cảm thấy may mắn, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi ra khỏi công ty điện ảnh Ngô Đồng, Tần Noãn mở ô đi dọc theo con đường dài đến trạm xe buýt.
Trên đường đi, cô nghĩ đi nghĩ lại về mối quan hệ hiện tại của mình với Cố Quân Dương rồi đưa ra quyết định.
…
Tần Noãn trở lại công ty.
Đứng chờ thang máy, cô tình cờ gặp Bạch Chi Diễn và Tô Bảo bảo vừa dùng bữa xong.
Cả hai đều giật mình khi nhìn thấy cô.
Tô Bảo Bảo nhất thời không nhịn được, lập tức hỏi: “Cậu không phải đến công ty của Cố Anh Đế tìm hiểu tình huống sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”
“Cố Anh Đế không mời cậu ăn cơm sao? Cái này thật phản khoa học!”
Tô Bảo Bảo cau mày, vẻ mặt không thể tin được.
Bạch Chi Diễn bên cạnh cô bị bộ dạng đáng yêu của cô làm cho buồn cười, quay sang nhìn sắc mặt không tốt lắm của Tần Noãn, nhẹ giọng hỏi: “Sao sắc mặt của em lại xấu như vậy, chuyện gì xảy ra vậy?”
Sau khi anh nhắc nhở, Tô Bảo Bảo cũng nhận thấy Tần Noãn có gì đó không ổn.
Cả người cô u ám, đôi lông mày cau lại và mí mắt rũ xuống, tinh thần có vẻ sa sút.
Sau khi nghe những lời của Bạch Chi Diễn, Tần Noãn nhướng mi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hai người họ rồi lắc đầu.
Cô không nói, nhưng lắc đầu như một câu trả lời cho Bạch Chi Diễn, rồi lại cúi đầu xuống.
Khi thang máy đến, Tần Noãn đi vào trước.
Cả người dựa vào trong góc, im lặng, phớt lờ Tô Bảo Bảo và Bạch Chi Diễn.
Nhìn cô như người mất hồn.
Tô Bảo Bảo rất lo lắng: “Noãn Noãn…”
Cô đi theo Tần Noãn ra khỏi thang máy, đi cùng cô đến chỗ làm việc, ánh mắt đầy lo lắng: “Cậu sao vậy? Cố Quân Dương bắt nạt cậu à?”
Tần Noãn ngước mắt lên, trong đôi mắt đen như mực xẹt qua một tia lạnh lùng.
Tô Bảo Bảo bị dọa sợ, vô thức ngậm miệng lại.
Cô cảm thấy vừa rồi nhất định mình đã nói sai điều gì, chọc Tần Noãn tức giận.
Nhưng cô ấy không nói gì, cô ấy chỉ đề cập đến Cố Quân Dương…
Cho nên… Cố Quân Dương thật sự đã chọc giận Tần Noãn?
Tô Bảo Bảo âm thầm cắn môi, ra vẻ đáng yêu chớp mắt với Tần Noãn: “Mình sai rồi, mình không hỏi nữa, cậu đừng nhìn mình như vậy, mình sợ.”
Tần Noãn thu ánh mắt, có chút ảo não nhíu mày: “Xin lỗi Bảo Bảo.”
Cô không cố ý nhìn Tô Bảo Bảo với ánh mắt đó.
Chỉ là khi nghe thấy ba chữ Cố Quân Dương, ánh mắt cô nhắm nghiền, mang theo chút sát khí.
Tô Bảo Bảo xua xua tay, còn an ủi cô.
Tâm trạng của Tần Noãn dần trở lại bình thường, cô bảo Tô Bảo Bảo cứ trở về quầy lễ tân trước, rồi một mình đi đến văn phòng của Bạch Chi Diễn.
“Đàn anh, em có chuyện muốn cùng anh thảo luận.”
Bạch Chi Diễn đang vẽ phác thảo trên giấy A4, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Noãn, anh ngừng vẽ rồi ngẩng đầu lên.
Thuận tay tháo kính xuống, người đàn ông mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em cứ nói đi.”
Tần Noãn mím môi, do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: “Em muốn đổi đơn với anh.”
Bạch Chi Diễn sửng sốt.
Sau một lúc lâu, anh nghi ngờ hỏi: “Em đang nói về đơn của Cố Quân Dương sap?”
Theo những gì anh nhớ, Tần Noãn chỉ có mỗi đơn của Cố Quân Dương.
“Đúng vậy.”
Bạch Chi Diễn: “Nhưng anh nghe nói bên kia chỉ định em nhận đơn mà?”
Một đơn hàng như vậy không thể dễ dàng thay thế.
Sợ là khách hàng sẽ không hài lòng.
Tần Noãn cũng rất lo lắng, cô đã dự đoán trước hậu quả của việc thay đổi đơn hàng.
Có thể Cố Quân Dương sẽ khiếu nại cô.
Nhưng trong lòng cô đã quyết định đổi đơn, sở dĩ cô do dự là sợ liên lụy tới Bạch Chi Diễn.
Tần Noãn cúi đầu không nói nữa.
Cô cứ kéo góc áo của mình, Bạch Chi Diễn nhìn thấy, anh đứng dậy, kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô để cô ngồi xuống.
“Tại sao em muốn thay đổi đơn?” Bạch Chi Diễn biết Tô Bảo Bảo rất lo lắng cho Tần Noãn, anh đoán việc thay đổi đơn của Tần Noãn có liên quan cảm xúc của cô.
Tần Noãn cũng không che giấu, nói thẳng: “Em không thể nhận đơn của Cố Quân Dương.”
“Em với anh ta có ân oán cá nhân, không thể toàn tâm toàn ý giúp anh ta vẽ bản vẽ thiết kế được.”
Bạch Chi Diễn nhìn cô một lúc, tin tưởng những gì cô nói đều là sự thật.
Một lúc sau, anh thở dài: “Không phải là không thể thay đổi đơn.”
“Nhưng Tần Noãn à, em phải tự mình nói với Cố Quân Dương.”
“Chúng ta không thể để cậu ấy đến công ty làm nháo lên được.”
Tần Noãn liên tục gật đầu: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ xử lý tốt!”
Bạch Chi Diễn mỉm cười rồi đưa một đơn đặt hàng quan trọng trong tay cho cô: “Người đặt hàng của đơn hàng này cũng là người trong ngành giải trí.”
“Nhà anh ta có căn phòng tân hôn đã chuẩn bị sẵn, có một số điểm cần chú ý, anh đều đã ghi lại.”
“Anh sẽ nói chuyện với anh ta vài câu, đến lúc đó em sẽ trực tiếp liên lạc với anh ta.”
Bạch Chi Diễn rất chu đáo, anh đã chuyển tất cả các tài liệu và dữ kiện liên quan đến đơn hàng này cho Tần Noãn.
Tần Noãn thật sự rất cảm kích, cô nói với Tô Bảo Bảo rằng sau khi đơn hàng được hoàn thành, cô sẽ mời cô ấy và Bạch Chi Diễn ăn tối.
…
Vào buổi chiều, Bạch Chi Diễn đưa cho Tần Noãn thông tin liên lạc của người đặt hàng.
Sau đó, Tần Noãn mới biết người mà Bạch Chi Diễn đứng ra nhận thiết kế hộ là Ôn Thuần, một diễn viên trẻ trong giới giải trí.
Theo thông tin, Ôn Thuần và Tần Noãn bằng tuổi nhau.
Cô nghĩ người ta ở tuổi này đã mua nhà chuẩn bị lập gia đình, còn cô thì vẫn chỉ là một cô thiết kế nội thất nhỏ đang trong thời gian thực tập…
Tần Noãn khó mà kiềm chế được sự ghen tị.
Trước khi tan làm, cô gọi điện cho Ôn Thuần.
Người đại diện của Ôn Thuần nhận cuộc gọi, nói rằng Ôn Thuần hiện tại không rảnh, khi nào rảnh sẽ liên hệ với Tần Noãn để bàn bạc cụ thể về việc phòng ở sau.
Anh ta cũng cảnh báo Tần Noãn không được gọi cho Ôn Thuần khi chưa được phép.
Nếu có vấn đề khẩn cấp, hãy gửi WeChat hoặc email để liên hệ.
Tần Noãn cảm thấy mãnh liệt rằng khách hàng này không dễ kết thân, trong lúc nhất thời cô cảm thấy thật áp lực.
Tuy nhiên, cô đã làm việc rất chăm chỉ, dành thời gian để xem qua tất cả các tài liệu mà Bạch Chi Diễn đưa cho cô, và theo yêu cầu của khách hàng này, cô đã sửa lại một phần ba bản phác thảo của Bạch Chi Diễn.
Cô luôn bận rộn cho đến khi tan sở, cuối cùng cô chỉ kịp hoàn thành bản phác thảo thiết kế phòng tân hôn.
Tuy nhiên, Tần Noãn dự định sau khi về nhà sẽ nghĩ ra hai kiểu thiết kế, để cho khách hàng có nhiều lựa chọn hơn.
Tác giả có lời muốn nói: Truyện cười ta không giỏi viết…
Tôi chỉ có thể làm việc chăm chỉ để đền đáp tình yêu của mọi người mỗi ngày~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");