Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ giọng điệu của Tần Noãn quá lạnh lùng, lộ ra vẻ nghiêm trọng. Cố Quân Dương nghe vậy thì hơi sửng sốt, khóe môi cứng đờ.

Một lúc sau, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tần Noãn, trầm giọng nói: “Em không biết tôi muốn gì à?”

Có phải anh biểu hiện không đủ rõ ràng sao?

Tần Noãn bị giọng nói từ tính và dịu dàng của anh làm cho rùng mình.

Cô thừa nhận rằng bản thân đã động tâm.

Nhưng cô vẫn nhớ những mệt mỏi mà cô phải gánh chịu trước đó.

Trong tim của Cố Quân Dương, cô chỉ là một công cụ. Chỉ có bản thân cô, ngu ngốc, bị lợi dụng triệt để mới tỉnh ngộ.

“Cố Quân Dương, tôi cảnh cáo anh.”

“Tôi sở dĩ đồng ý để anh ở lại tạm thời, tiếp nhận đơn đặt hàng của anh, hoàn toàn là vì anh An đã hứa hẹn.”

Tần Noãn nói đến đây, liền hít một hơi thật sâu.

Cô cố gắng hết sức để kiềm chế trái tim đang dao động của mình và duy trì chút lý trí nhỏ nhoi mà cô có.

Vì vậy, mỗi lời nói của Tần Noãn đều lộ ra sự kiên định và lạnh lùng.

Từng lời từng chữ như mũi kim đâm thẳng vào tim Cố Quân Dương.

Anh có chút sững sờ, không biết vì sao tâm tình của Tần Noãn đột nhiên dao động như vậy.

Sau khi nghĩ lại, anh không hiểu mình nói sai ở điểm nào và đã làm sai ở điểm gì? Tại sao Tần Noãn đột nhiên tức giận?

Tần Noãn không cho anh cơ hội biện hộ, xoay người đi thẳng lên lầu.

Rốt cuộc, ngôi nhà này là của cô, nên tất nhiên cô sẽ ở trong phòng ngủ chính.

Lúc đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Tần Noãn đứng sững ở cửa.

Phòng ngủ cũng được trang hoàng cẩn thận, nguyên bức tường loang lổ đều dán giấy dán tường, sàn nhà cũng được sửa sang lại, ngay cả đồ đạc cũng đã được thay toàn bộ.

   Tần Noãn đưa tay gõ mặt bàn trang điểm, cảm nhận được mặt bàn làm bằng gỗ nguyên khối.

Cố Quân Dương đúng là thừa tiền.

Nhưng dù sao, với sự can thiệp của Cố Quân Dương, không có gì trong nhà mà cô phải lo lắng.

Ban đầu, Tần Noãn dự tính việc sửa sang ngôi nhà sẽ mất một tháng, nhưng Cố Quân Dương chỉ mất một buổi chiều.

Ngồi trên chiếc giường lớn êm ái, Tần Noãn nhớ lại giọng điệu vừa rồi nói với Cố Quân Dương.

Đột nhiên cô cảm thấy hối hận.

Mặc dù đều là lời thật lòng, nhưng dù sao Cố Quân Dương cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, nghĩ tới đây Tần Noãn bỗng có chút áy náy.

Cho nên sau khi xuống tầng tắm rửa, vứt quần áo bẩn vào máy giặt, cô vào bếp nấu hai bát mì cà chua với trứng.

Vừa rồi khi đi ngang qua phòng ngủ phụ, cô thấy có chút ánh sáng xuyên qua khe cửa.

Tần Noãn đoán Cố Quân Dương nhất định còn chưa ngủ.

Vì vậy, cô bưng bát mì đã nấu chín, dùng chân gõ cửa phòng ngủ.

Đợi một hồi, cửa được mở ra.

Người đàn ông mặc đồ ngủ rộng thùng thình nhìn thấy khuôn mặt Tần Noãn thì giật mình.

“Tôi có chút đói bụng, muốn nấu chút mỳ ăn, lỡ lấy nhiều mỳ quá.”

Giọng nói của Tần Noãn nhẹ nhàng khiêm tốn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lời biện minh này có phần gượng ép.

Nhưng Cố Quân Dương tin.

Trong lòng anh kinh hãi, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn rất chủ động đoạt lấy bát mỳ từ tay Tần Noãn.

Tần Noãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nâng mí mắt đang cụp xuống, vội vàng liếc nhìn anh: “Anh ăn xong cứ để ở phòng bếp, ngày mai tôi rửa một thể.”

Nói xong, cô xoay người trở về phòng.

Lại không ngờ Cố Quân Dương lại đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô: “Chờ một chút.”

Trong lòng Tần Noãn khẽ run lên, cô giả vờ lạnh nhạt quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Cố Quân Dương xụ mặt nói: “Nhà em nhiều muỗi quá.”

Anh đang phàn nàn, giọng anh từ tính và nhẹ nhàng, nghe có vẻ khá bất bình.

Phải mất một lúc Tần Noãn mới phản ứng lại lời nói của anh.

Trước đó cô còn tưởng Cố Quân Dương sẽ nhân cơ hội tiếp tục chủ đề trước, không ngờ… lại là vì chuyện con muỗi.

Lúc Cố Quân Dương nói chuyện, tay cầm mì chịu không nổi đáy bát nóng hổi, ​​liền buông Tần Noãn ra, xoay người đặt bát sứ lên bàn máy tính.

Tần Noãn không vội rời đi.

Cô chỉ liếc nhìn ban công nhỏ bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.

Ở gần phía phòng ngủ phụ là một rừng cây nhỏ, ban công nhỏ hầu như được che phủ bởi cành lá tươi tốt, đêm hè đám cây rất dễ thu hút các con côn trùng nhỏ như muỗi.

Thật không may, cửa sổ kính suốt trong phòng của Cố Quân Dương không có lưới chống côn trùng.

Tần Noãn nhìn xung quanh, trên tường không lắp điều hòa, khó trách trong phòng có chút ngột ngạt.

“Nhìn xem, nó cắn tôi nè.” Cố Quân Dương mặc bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn, đôi chân và cánh tay dài lộ ra, làn da trắng nõn, lúc này bên trong đùi và cánh tay có những nốt lớn nhỏ.

   Tần Noãn nghĩ, nếu cô là muỗi, nhất định sẽ cắn anh hai phát.

Cố Quân Dương vừa gãi vừa phàn nàn, lông mày dài cau lại, rất lo lắng.

Tần Noãn cười nói: “Cũng bình thường, muỗi ở nhà tôi mười mấy năm rồi không được hút máu người.”

“Anh đường đường là một người đàn ông to lớn, nhưng so với phụ nữ da thịt lại có phần non mịn hơn đấy nhỉ?”

Cố Quân Dương cạn lời.

Anh bỗng nhiên cảm thấy càng bất bình hơn.

Tần Noãn làm ngơ, vẫn lạnh lùng nói: “Anh giàu như vậy, sao không nghĩ tới việc lắp điều hòa cho mình?”

Rõ ràng là phòng của cô có máy lạnh.

Cố Quân Dương muốn nói gì đó, lời nói đến miệng nhưng anh lại nuốt xuống.

Anh không thể nói với Tần Noãn rằng chiếc điều hòa nhập khẩu mà anh lắp ở phòng cô là chiếc cuối cùng.

An Thành nói rằng hàng mới từ nước ngoài sẽ được giao về vào ngày mai và sẽ được giao trong thời gian sớm nhất. 

An Thành cũng cố ý hỏi Cố Quân Dương, hỏi anh muốn lắp điều hòa ở phòng nào trước.

Cố Quân Dương không chút do dự yêu cầu anh lắp ở phòng ngủ chính.

Nhưng anh không dám nói cho Tần Noãn, sợ Tần Noãn nói anh ra vẻ, phải dùng đồ nhập khẩu mới chịu.

Thấy Cố Quân Dương không nói nữa, Tần Noãn hắng giọng một cái: “Mau ăn mì xong đi ngủ đi.”

“Đóng chặt cửa ban công lại.”

Tần Noãn nói xong liền giúp anh đóng cửa lại.

Cô trở vào nhà lấy điện thoại di động, gọi cho Tô Bảo Bảo.

Cố Quân Dương gãi cánh tay, miễn cưỡng đóng cửa ban công lại.

Nhìn lại bát loa trên bàn máy tính, tâm trạng nôn nóng của Cố Quân Dương mới bình tĩnh lại một chút.

Tần Noãn nói rằng bát mì này là do cô nấu quá nhiều.

Cố Quân Dương còn lâu mới tin.

Sau khi vui vẻ ăn xong bát mì Tần Noãn nấu, Cố Quân Dương lấy khăn giấy lau miệng.

Tình cờ nghe thấy tiếng vo vo bên tai, anh lần theo nguồn gốc của âm thanh và đập chết hai con muỗi đang bay xung quanh.

Hai lòng bàn tay đều dính máu, Cố Quân Dương nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Khi anh bưng bát mì rỗng đi xuống bếp, Tần Noãn mới từ bên ngoài trở về.

Cô đóng cửa sân lại, thấy bếp sáng đèn liền đi thẳng vào.

Lúc này, Cố Quân Dương đang rửa bát đĩa ở bồn rửa với chiếc tạp dề hoa được buộc trên người.

Anh thậm chí còn thu dọn bát đĩa mà Tần Noãn đặt trong bồn, động tác tuy hơi trúc trắc nhưng lại rất nghiêm túc.

Tần Noãn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt lá đuôi sam trong tay, nghiêng người dựa vào khung cửa phòng bếp, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Không phải tôi bảo anh cứ để đấy à?”

Cố Quân Dương quay lại nhìn, thấy cô tay trái cầm một cái quạt lá đuôi sam, tay phải thì đang cầm một chai xịt côn trùng, trong đôi mắt phượng dài và hẹp hiện lên một tia vui mừng.

   Đúng lúc anh lau sạch nước xung quanh bồn, vừa cởi tạp dề hoa vừa đi về phía Tần Noãn.

“Những thứ này từ đâu mà có?” Người đàn ông tùy tiện treo tạp dề lên, lau khô tay.

Anh không trả lời câu hỏi của Tần Noãn, Tần Noãn cũng không trả lời câu hỏi của anh.

Cô chỉ nhét quạt và chai xịt côn trùng cho Cố Quân Dương, sau đó quay người đi lên lầu.

Cố Quân Dương theo sát, lắc chiếc quạt đuôi sam, từng cơn gió mát ùa vào lưng Tần Noãn.

Người đàn ông vui mừng như một đứa trẻ: “Noãn Noãn đối với tôi là tốt nhất!”

“Ầm ầm” một tiếng, Tần Noãn dừng lại.

Dấu vết mềm mại còn lưu lại trên khuân mặt giờ phút này bị nuốt trôi hết.

Tần Noãn đột nhiên quay đầu lại.

Đứng ở lối vào hành lang, ỷ vào mình đứng cao hơn, cô từ trên cao nhìn xuống Cố Quân Dương, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng gọi tôi như vậy!”

Cố Quân Dương, người đang ngây ngốc và hạnh phúc, cũng sửng sốt, vẻ mặt hơi sững sờ.

Cũng không phải trước đây anh chưa từng gọi cô như vậy, vậy tại sao anh lại không được gọi nữa?

Cố Quân Dương muốn hỏi, nhưng Tần Noãn không cho anh cơ hội, chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó tức giận xoay người trở về phòng của mình.

Cô còn đóng cửa phòng rầm một tiếng.

Cố Quân Dương nghĩ phụ nữ thật khó hiểu.

Mới nói một câu mặt liền biến sắc?

Kể cả khi thời tiết thay đổi, cũng phải có một sự cảnh báo nhẹ chứ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Noãn dậy sớm.

Tần Noãn tắm rửa xong, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Khi đi về phía con ngõ với Tô Bảo Bảo, họ gặp An Thành.

Người đàn ông mặc vest, đi giày da, trông rất bảnh bao và lịch lãm, khi nhìn thấy Tần Noãn thì rất thân thiện, anh đưa phần bữa sáng hai người cho cô.

“Đều là ý tứ của Quân Dương, cô Tần đừng cảm ơn tôi.”

An Thành thấy Tần Noãn muốn cảm ơn, nên ngăn cản cô trước.

Cuối cùng, anh dừng lại tán gẫu với Tần Noãn thêm vài câu: “Tối qua cô Tần ngủ có thoải mái không?”

“Cô có thích cách bài trí của căn phòng không?”

Tần Noãn gật đầu.

Đối mặt với nụ cười đôn hậu của An Thành, cô cảm thấy mình không thể nổi giận nổi.

“Cô Tần hài lòng là tốt rồi.” An Thành nhếch môi, thuận miệng hỏi Tần Noãn: “Không biết Quân Dương có thói quen xấu nào không?”

Tần Noãn chớp mắt, nhớ tới tối hôm qua Cố Quân Dương bị muỗi đốt: “Sao anh An không lắp điều hòa cho anh ta? Mùa hè tầng hai nhà tôi hơi ngột ngạt.”

“Có một khu rừng nhỏ phía sau phòng ngủ phụ, và có rất nhiều muỗi.”

An Thành nheo mắt lại, ý cười sâu hơn: “Định lắp, nhưng ngày hôm qua mới chỉ có một cái máy lạnh mới tới.”

“Quân Dương nói, để cô Tần dùng trước đi.”

Trong lòng Tần Noãn chấn động, vẻ mặt cứng đờ, trái tim như bị ai đâm, có cảm giác là lạ.

An Thành còn nói cái gì, cô nghe không rõ.

Cô chỉ mơ hồ nghe thấy An Thành và Tô Bảo Bảo chào hỏi rồi đi hướng về nhà cô.

Sau khi An Thành đi rồi, Tô Bảo Bảo rốt cuộc không kiềm chế được kích động trong lòng, giật giật ống tay áo của Tần Noãn: “Cho nên tối hôm qua cậu đến nhà mình mượn quạt lá đuôi sam và nước xịt côn trùng cho Cố ảnh đế à?”

   Tần Noãn hoàn hồn, hai gò má hơi ửng hồng, cô bước nhanh về phía trước.

Đương nhiên, Tô Bảo Bảo sẽ không bỏ qua cơ hội buôn chuyện, vội vàng đuổi theo.

“Noãn Noãn, nói thật cho mình biết, cậu còn thích Cố Quân Dương không?”

Tần Noãn theo bản năng phủ nhận, tim đập nhanh hơn: “Không có!”

“Mình cảm thấy anh ấy thật đáng thương.”

“Hơn nữa mình đã nói mọi chuyện không như cậu nghĩ sao? Mình nợ anh ta.”

Tô Bảo bảo mím môi cười, vui vẻ ăn dưa: “Vừa rồi anh An nói Cố ảnh đế đã cài đặt máy điều hòa duy nhất trong phòng của cậu?”

“Mình nghĩ anh ấy thực sự rất tốt với cậu.”

“Cậu có nghĩ rằng anh ấy thích cậu?”

Tô Bảo Bảo nói xong, Tần Noãn đi phía trước đột nhiên dừng lại.

Thật trùng hợp, hai người cũng đến đầu con ngõ.

Tần Noãn nhìn con đường thông thoáng phía trước, trong lòng cô cũng bởi một lời nói của Tô Bảo Bảo mà nhảy loạn.

Mười năm trước, cô cũng đoán như vậy.

Nhưng thực tế đã tát vào mặt cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.