Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Em nói em sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ vụ tai nạn.”

“Nhanh như vậy đã quên rồi sao?”

Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng đặt trên gò má cô, một ngón tay còn khẽ vuốt ve, ánh mắt sâu kín nhìn Tần noãn.

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao Tần Noãn lại cảm thấy rất áp lực bội phần.

“Cô Tần, cô nghĩ sao về chuyện này? Lần này cô giúp Quân Dương, vụ tai nạn xe cộ sẽ được giải quyết hoàn toàn.” An Thành đúng lúc mở miệng, quét mắt nhìn Cố Quân Dương, nói tiếp: ”Hơn nữa tôi đảm bảo, sau khi thiết kế lại nhà xong, tôi sẽ bắt Quân Dương dọn ra khỏi nhà của cô.”

“Về sau cậu ta sẽ không dám quấy rầy cô nữa.”

Sau khi An Thành nói xong, ánh mắt của Cố Quân Dương, người đang ung dung, vui vẻ, bỗng cứng đờ người lại.

Anh lạnh lùng liếc nhìn An Thành, muốn nói gì đó.

Nhưng lại bị Tần Noãn đoạt trước: “Quân tử nhất ngôn, nói được thì làm được, cứ quyết định vậy đi!”

Cô sảng khoái đáp ứng, rất muốn phải sạch quan hệ với anh, ước anh sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

Cố Quân Dương càng nghĩ càng tức giận, đứng dậy, đá văng ghế ngồi, đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khách.

An Thành vội vàng cầm lấy khẩu trang trên bàn đuổi theo: “Quân Dương, khẩu trang của cậu! Chú ý hình tượng ấm áp của cậu!”

Lúc rời đi, An Thành còn không quên chào Tần Noãn: “Vậy cô Tần, chúng tôi đi trước.”

“Hẹn gặp lại.”

Tần Noãn khẽ gật đầu, An Thành vội vã chạy ra cửa, đuổi theo người.

Không lâu sau, Tô Bảo Bảo lặng lẽ đẩy cửa phòng tiếp khách đi vào: “Noãn Noãn, người vừa rồi chính là Cố ảnh đế!”

Cô đã nhận ra một cách muộn màng.

Nếu không phải Cố Quân Dương mang vẻ mặt tức giận từ phòng tiếp khách đi ra, cô thật sự sẽ không nhận ra.

Tần Noãn khoanh tay không nói chuyện.

Lông mày của cô cau chặt khuôn mặt cô đầy đau khổ.

Tô Bảo Bảo ngồi xuống bên cạnh cô, chống cằm: “Nghe nói Cố ảnh đế nhờ cậu thiết kế nhà cho anh ta?”

Tần Noãn nhướng mi, thở dài nói: “Đầu óc anh ta có vấn đề.”

“Chà, mình muốn buôn chuyện. Cậu và Cố ảnh đế, hai người… tình huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào?”

Tô Bảo Bảo luôn là bạn thân nhất của Tần Noãn, khi cô ấy còn đi học, cô ấy đã cùng Tần Noãn làm không ít chuyện ngu ngốc.

Tô Bảo Bảo không thể hiểu được tình cảm sâu nặng của Tần Noãn dành cho Cố Quân Dương.

Mặc dù khi còn đi học, kết quả có vẻ không được khả quan cho lắm nhưng bây giờ Tô Bảo Bảo để ý rằng Cố Quân Dương rất giống như đang có ý tứ với Tần Noãn.

“Tình huống gì chứ?” Tần Noãn nhìn về phía Tô Bảo Bảo,

“Đừng suy nghĩ lung tung, mình với anh ta không có quan hệ gì cả.”

“Nếu như khẳng định là có, thì cũng chỉ là quan hệ giữa người gây họa và người bị hại.”

“Người gây họa?” Tô Bảo Bảo sửng sốt.

Cô ấy không theo dõi các nghệ sĩ nổi tiếng, nên cũng không chú ý nhiều đến tin tức giải trí, vì vậy cô ấy không hề biết về vụ tai nạn xe hơi của Cố Quân Dương lúc trước.

Nói đến tai nạn xe cộ, Tần Noãn trong lòng vẫn cảm thấy áy náy.

Sau khi được tường thuật lại toàn bộ câu chuyện, Tô Bảo Bảo vuốt cằm, hết lần này đến lần khác cảm thán: “Hai người các cậu thật là có duyên!”

“Cuộc hội ngộ này cũng thật quá kịch tính!”

Tô Bảo Bảo rất hứng thú, cô ấy hiện đang quyết tâm chèo thuyền CP của Tần Noãn và Cố Quân Dương.

Tuy nhiên, Tần Noãn, người đứng trong cuộc, lại tỏ ra mệt mỏi: “Đừng náo loạn, Cố Quân Dương đã có hôn ước.”

Tô Bảo Bảo, người đang mơ mộng về việc Cố Quân Dương và Tần Noãng tương lai sẽ ở bên nhau, đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt đầy kinh ngạc: “Đính hôn? Cố ảnh đế?”

Với ai?

Sao cô lại không biết gì hết vậy.

Nếu Cố Quân Dương thật sự có hôn ước, những fans nữ của anh ta hẳn đã khóc muốn chết đi sống lại rồi?

Tần Noãn trầm mặc, đứng dậy đi ra khỏi phòng tiếp khách, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.

Suốt buổi chiều, cho đến tận giờ tan sở, Tần Noãn đều mang tâm trạng buồn bực.

Vì vậy, Tô Bảo Bảo đã hẹn Bạch Chi Diễn sau khi tan sở, đưa Tần Noãn đến khu vui chơi ở trung tâm thành phố Tống Thành, ăn tối ở bên ngoài xong mới đường ai nấy về.

Chiếc taxi dừng lại ở lối vào ngõ Hồ Đào.

Tần Noãn và Tô Bảo Bảo đi dọc theo con hẻm nơi đang lem nhem tối đen.

Trong bữa tối, Tần Noãn được Tô Bảo Bảo đưa đi uống một chút rượu trắng, lúc này cô hơi say, bước đi còn loạng choạng nên thỉnh thoảng Tô Bảo Bảo phải đỡ cô.

Nhà họ Tô gia và họ Tần đều ở sâu trong ngõ nhỏ, đi qua một con đường dài chừng mười phút, Tô Bảo Bảo đột nhiên dừng lại.

Tần Noãn đang được cô đỡ cũng dừng lại, mờ mịt nhìn Tô Bảo Bảo: “Sao vậy?”

Tô Bảo Bảo không nói lời nào, chỉ là sững sờ nhìn chằm chằm trước mặt, như là gặp quỷ.

Tần Noãn chỉ có thể nhìn theo ánh mắt của cô.

Ánh mắt của cô rơi vào nơi có ánh sáng lờ mờ, nghi hoặc nhíu mày: “Bảo Bảo, chúng ta đụng phải quỷ sao?”

“Tại sao mình như nhìn thấy đèn trong nhà mình vậy?”

Rõ ràng là cô chỉ dọn dẹp sân và nhà sơ qua, còn chưa kiểm tra hệ thống dây điện, sao lại có điện?

Tô Bảo Bảo cũng nghĩ như vậy.

Một lúc sau, cô kéo Tần Noãn qua cổng bước vào sân.

“Noãn Noãn, cửa gỗ lớn nhà cậu cũng thay rồi.”

Tần Noãn nấc lên một tiếng: “Chắc là chúng ta uống nhiều quá nên sinh ra ảo giác.”

Sau khi nói xong, cô kéo Tô Bảo Bảo hướng cửa nhà họ Tô bước thẳng vào.

Nghĩ ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ bình thường.

Không ngờ, vừa quay người lại, cánh cửa sân bằng gỗ đặc mới toanh nặng trịch sau lưng chậm rãi được mở ra từ bên trong.

Cả hai đứng yên rồi quay đầu lại gần như cùng một lúc.

Tô Bảo Bảo trên mặt tràn đầy kinh hãi, cô sợ chính mình và Tần Noãn thật sự gặp quỷ.

Nhưng khi cô quay lại, cô thấy đứng trong cửa …

Đó là Cố Quân Dương!

Tần Noãn híp mắt lại, khi nhìn rõ mặt Cố Quân Dương, cảm thấy mình tỉnh táo rồi.

Tần Noãn sửng sốt một chút, buông Tô Bảo Bảo ra, quay người lại.

Khi bước qua ngưỡng cửa, cô loạng choạng rồi đâm vào người đàn ông đứng bên trong cánh cửa.

Cứ như vậy mà nhào vào lòng người đàn ông, Cố Quân Dương đương nhiên vui vẻ đón lấy cô, nhân cơ hội dùng bàn tay to nhéo nhéo eo thon của cô gái nhỏ.

Tô Bảo Bảo đứng cách đó không xa cười to một tiếng, nháy mắt một cái: “Noãn Noãn, nếu nhà của cậu ở được rồi, vậy mình không giữ cậu qua đêm nữa.”

“Chúc ngủ ngon.”

Tô Bảo Bảo bỏ chạy mà không ngoảnh lại.

Tần Noãn lao thẳng vào trong vòng tay của người đàn ông, lại có chút choáng váng, túm lấy quần áo của anh để đứng vững, vừa định nói gì đó, lại bị Cố Quân Dương một tay ôm lấy.

Anh bế cô từ ngưỡng cửa vào trong sân, rồi thong thả đưa tay đóng cánh cửa sân cao và nặng nề lại.

Mãi cho đến khi bị khiêng như một con gà vào nhà, Tần Noãn mới dần dần tỉnh táo lại.

Kẽo kẹt——

Cửa phòng chính cũng bị Cố Quân Dương đóng lại.

Người đàn ông buông cô ra, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại: “Em uống rượu sao?”

Tần Noãn không trả lời.

Cô kinh hoàng với mọi thứ đang xảy ra trước mắt.

Phòng khách rộng lớn đã lót sàn nhà, giấy dán tường, ghế sofa, bàn đá, đèn chùm và màn hình LCD treo tường…

Rõ ràng ngày hôm qua còn rách nát, tại sao…

Tần Noãn ngẩn người, một lúc sau mới nhìn Cố Quân Dương bên cạnh, “Đây là?”

Người đàn ông khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô: “Tôi nhờ An Thành tìm một đội ngũ chuyên nghiệp sắp xếp.”

“Em cảm thấy thế nào? Em có muốn tham quan các phòng khác không?”

Tần Noãn: “…”

Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng Cố Quân Dương thực sự điên rồi.

Chi phí đã tốn bao nhiêu để thuê một đội ngũ chuyên nghiệp đến sửa sang lại nhà cho cô trong một buổi chiều?

Với số tiền này, tại sao không để đội ngũ này thiết kế lại ngôi nhà của anh ta ở Trường Đảo Quốc Tế!

“Cố Quân Dương, nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc anh muốn cái gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.