Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Bảo Bảo bưng trà vào, dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào eo của Bạch Chi Diễn.

Đó là điểm nhạy cảm của Bạch Chi Diễn, anh hơi co người lại, cụp mắt xuống, cười đầy ẩn ý với Tô Bảo Bảo: “Anh Bạch, anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Từ khi nào anh bắt đầu biết hóng chuyện thế?”

Bạch Chi Diễn búng trán cô, nói nhỏ: “Anh thấy người đàn ông đó rất quen mắt.”

“Là rất quen nha, đôi mắt kia thật sự rất thu hút!”

Khóe miệng Bạch Chi Diễn cô giật.

Anh thực sự phục Tô Bảo Bảo, chỉ bằng một đôi mắt mà cô cũng có thể say đắm người khác một cách dễ dàng như vậy.

Bạch Chi Diễn hắng giọng một cái, nhẹ nhàng đẩy cô một cái: “Mau vào đi, đừng để quản lý đợi lâu.”

Nói xong, anh quay người trở về văn phòng của mình.

Trong căn phòng tiếp khách rộng lớn, Tần Noãn xụ mặt xuống, cố gắng giữ khoảng cách với Cố Quân Dương.

Ai biết người đàn ông đó lại rất dính cô, không ngừng lèo nhèo bên tai cô: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”

“Anh ta rất biết cách bảo vệ em, heh-“

Cố Quân Dương cười khẽ, An Thành  bên cạnh da gà nổi hết cả lên, cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

Tần Noãn theo bản năng muốn di chuyển chiếc ghế sang một bên, nhưng Cố Quân Dướng đã ngoắc lấy chân ghế của cô khiến cô không thể di chuyển.

Lặng lẽ tranh giành với anh cũng không phải cách, cuối cùng Tần Noãn đành nhường ghế, đứng dậy ngồi xuống chỗ cách xa người đàn ông nhất.

Đúng lúc này, lãnh đạo công ty bước vào.

Thư ký đi bên cạnh, trên tay anh ta đang cầm hai hợp đồng.

Quản lý công ty Sunflower là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, đeo kính, mặc vest và đi giày da, tính tình hòa nhã, phóng khoáng.

Quản lý công ty họ Trương, lúc này đang khom lưng uốn gối lấy hợp đồng từ thư ký đưa cho An Thành  và Cố Quân Dương.

Cố Quân Dương nhìn chằm chằm Tần Noãn ngồi cách đó không xa, sắc mặt khó coi vô cùng.

 Quản lý Trương đưa hợp đồng cho anh, tay ông run rẩy, đổ mồ hôi đầm đìa.

May mắn thay, An Thành, người đang ngồi bên cạnh Cố Quân Dương đã nhận lấy hợp đồng, giúp anh giải vây: “Tôi xin lỗi, làm phiền quản lý Trương rồi.”

An Thành là quản lý của Cố Quân Dương, anh thực sự có thể tự mình giải quyết những việc lặt vặt này.

Tất nhiên anh biết lý do Cố Quân Dương đi theo đến đây hoàn toàn là vì ích kỷ.

Nói thẳng ra, anh chỉ muốn tiếp xúc với Tần Noãn nhiều hơn.

Quản lý Trương giải thích ngắn gọn với An Thành một cách chi tiết về hợp đồng, sau đó nhìn Tần Noãn ngồi cách đó không xa: “Anh An xác định muốn giao thiết kế phương án cho Tần Noãn?”

“Nói thật với anh, Tần Noãn mới vào công ty không lâu, có thể còn chưa quen thuộc với mô hình và quy trình làm việc của công ty.”

Quản lý Trương nói lời này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.

Cố Quân Dương muốn đổi chỗ ở, muốn thuê bọn họ thiết kế nội thất, trang trí nhà ở hộ, đương nhiên họ không dám làm cẩu thả.

Có thể nhiều người trong công ty không biết thân phận của vị này, nhưng tốt xấu gì ông cũng là một người thâm niên trong nghề, nên cũng biết một số tin đồn bên trong công ty.

Dù thế nào đi nữa, mệnh lệnh của Cố Quân Dương không được làm loạn!

Quản lý Trương nói lời này, còn liếc nhìn Tần Noãn một cái.

Tần Noãn vẫn còn ngây người nãy giờ cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn chằm chằm vào Cố Quân Dương, hơi kinh ngạc: “Anh muốn thiết kế nhà sao?”

Mặc dù phong cách trang trí trong nhà của anh không phải là phong cách mà Tần Noãn thích, nhưng với tư cách là một nhà thiết kế nội thất, cô có thể nhận ra rằng người trang trí nhà của Cố Quân Dương chắc chắn là một người chuyên nghiệp.

Cho dù đó là thiết kế không gian hay là phối hợp tông màu, đối phương đều xử lý vô cùng bắt mắt.

Nhìn căn phòng của anh đủ để thấy nhà thiết kế đã dồn toàn bộ công sức và sự nghiêm túc của mình để tạo ra một kiệt tác như vậy.

Có lẽ số tiền để thiết kế cũng không phải là thấp.

Nhà đã đẹp thế rồi còn đòi trang trí lại?

Người đàn ông trầm mặc hồi lâu rốt cục lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy.”

Tần Noãn còn muốn nói thêm, nhưng quản lý Trương đã ký hợp đồng với An Thành.

Quản lý Trương quay người lại nói với Tần Noãn: “Tần Noãn, đơn hàng này của ngài Cố giao cho cô.”

“Cô phải làm thật tốt, đừng phụ sự kỳ vọng của ngài Cố dành cho cô.”

An Thành đã kí hợp đồng với công ty, Tần Noãn bắt buộc phải làm theo lệnh của bọn họ.

Vì là nhà thiết kế do khách hàng chỉ định, thân là quản lý của công ty nên quản lý Trương cũng không dám nói gì nhiều.

Ông chỉ cầu nguyện rằng Tần Noãn có thể đáp ứng được kỳ vọng của anh và đừng làm mất uy tín của công ty của họ.

Tần Noãn có chút sững sờ, một lúc sau mới định thần lại, từ trên ghế đứng dậy: “Chủ quản, tôi thật sự phải nhận đơn hàng này sao?”

Thực ra Tần Noãn vẫn đang trong thời kì thực tập.

Khi cô lần đầu tiên ký hợp đồng, bên công ty đã thỏa thuận rằng cô sẽ có thời gian thực tập một tháng.

Cũng không có lương cơ bản trong thời kì thực tập, nhưng có thể nhận hoa hồng theo đơn hàng.

Nhưng trong những trường hợp bình thường, nhân viên trong thời gian thực tập sẽ khó được giao đơn hàng.

Vì vậy, kế hoạch của cô khi thực tập trong tháng này là hoàn thành tốt các công việc Bạch Chi Diễn giao cho cô.

Quản lý Trương gật đầu: “Còn không mau cảm ơn ngài Cố.”

Nếu Cố Quân Dương không yêu cầu Tần Noãn nhận làm đơn hàng này thì quản lý Trương đã lên kế hoạch sắp xếp đơn hàng này cho Bạch Chi Diễn.

Bạch Chi Diễn là nhà thiết kế giỏi nhất trong công ty của họ, những đơn hàng anh ấy đảm nhận đều được khách hàng hài lòng đánh giá năm sao và cho đến nay chưa có ai phá kỷ lục được khen ngợi nhiều nhất của anh.

Tần Noãn hậu tri hậu giác nhìn Cố Quân Dương.

Cô khiếp sợ, cau mày lại: “Thật xin lỗi, chủ quản, tôi xin từ chối đơn hàng này, ngài nên tìm anh Bạch đi, anh ấy thích hợp hơn tôi.”

Có thể được yêu cầu đảm nhận một đơn đặt hàng là một cơ hội tốt cho Tần Noãn, một nhân viên thực tập.

Nhưng nếu người đặt hàng được thay thế bởi người khác, cô chắc chắn sẽ vui vẻ chấp nhận.

Nhưng đây lại là Cố Quân Dương… Tần Noãn không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.

Vì vậy, sau nhiều lần cân nhắc, cô quyết định từ chối.

Tô Bảo Bảo vừa bê đồ tráng miệng vào đã bị lời nói của Tần Noãn làm cho giật mình, ngay cả quản lý Trương cũng sửng sốt, không biết có phải vừa rồi mình bị ảo giác hay không.

“Cô từ chối? Cô…” Quản lý Trương nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong phòng tiếp khách rộng lớn, nhiệt độ phòng đột ngột giảm xuống, những người có mặt đều cảm nhận được điều này.

Đặc biệt là An Thành, người đang ngồi cạnh Cố Quân Dương.

Anh nhắm mắt lại, âm thầm thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, cười với quản lý Trương : “Xin lỗi, quản lý Trương, chúng tôi có thể nói chuyện riêng với cô Tần được không?”

Quản lý Trương đầy lửa giận không chỗ phát tiết, ông tức Tần Noãn không biết tốt xấu.

Vốn dĩ ông muốn tức giận, nhưng sau khi nghe những lời của An Thành, quản lý Trương không còn cách nào khác ngoài việc bảo thư ký và Tô Bảo Bảo ra ngoài trước.

Trước khi rời đi, quản lý Trương còn nhìn Tần Noãn thật lâu, ánh mắt ra hiệu cho cô ăn nói khéo léo, không được làm mất lòng khách hàng.

Tần Noãn cảm thấy áp lực gấp bội.

Mọi người đã đi ra ngoài hết, chỉ còn lại Tần Noãn, An Thành và Cố Quân Dương trong phòng tiếp khách rộng lớn.

Trong ba người, Tần Noãn và An Thành thì đang đứng, còn Cố Quân Dương thì dựa vào ghế với vẻ mặt nặng nề, đôi môi mỏng mím thành một đường lạnh lùng, trên mặt hiện rõ dòng chữ “Tôi không vui”.

Tần Noãn làm ngơ, tùy ý kéo ghế ngồi xuống, giọng nói có chút lạnh lùng: “Quản lý An muốn nói gì?”

An Thành nhìn cô, rồi nhìn Cố Quân Dương, người đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, anh ấy bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Cô Tần còn nhớ rõ vụ tai nạn xe cộ chứ.”

An Thành nhẹ giọng nói, không dám quá nặng lời, sợ sau này Cố Quân Dương trách cứ.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Noãn thoáng bối rối, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, sau đó ánh mắt chạm phải ánh mắt dịu dàng của An Thành.

Môi mím chặt, cô cắn răng giả vờ bình tĩnh: “Quản lý An, anh yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt.”

“Như tôi đã nói, anh có thể nói chuyện với tôi về bồi thường bất cứ lúc nào.”

An Thành cười nói: “Nếu biết rõ như vậy thì tốt rồi.”

“Cô Tần, Quân Dương nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cô cũng biết mà?”

Tần Noãn: “…Cho nên?”

“Là như thế này, Quân Dương nhà chúng ta vô cùng tán thưởng tài năng thiết kế của cô, thật muốn nhờ cô giúp thiết kế nơi ở cho cậu ấy.”

An Thành nói năng nhẹ nhàng, với nụ cười điềm tĩnh và dịu dàng trên khuôn mặt.

Tục ngữ có câu nói, đưa tay ra đừng đánh vào mặt đang cười.

Tần Noãn không phải là người độc đoán, đối mặt với nụ cười cung kính của An Thành, cô thật sự rất xấu hổ khi phải giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Sự tức bao trùm quanh người dịu đi rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn như sứ của Tần Noãn khẽ động.

Một lúc lâu sau, cô liếc nhìn Cố Quân Dương: “Thiết kế trang trí và cách bài trí trong nhà của anh rất tốt.”

“Tôi không nghĩ cần phải trang trí lại.”

“Nếu anh thực sự nghĩ mình có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu, tại sao anh không sử dụng số tiền đó để làm từ thiện.”

Hiếm khi Tần Noãn chủ động bắt chuyện với Cố Quân Dương, giọng điệu tuy lạnh lùng, không còn mềm mại dễ thương như trước nhưng Cố Quân Dương rất hài lòng.

Khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, người đàn ông hơi nâng cằm, mí mắt cụp xuống, trong mắt chỉ có hé mở một tí, mơ hồ mà dịu dàng nhìn Tần Noãn.

Cố Quân Dương nói: “Tôi sẽ chuyển đi.”

Tần Noãn: “…”

Cô đang nghi ngờ Cố Quân Dương cố tình muốn chỉnh cô!

“Bây giờ nơi ở và công việc của em tôi đều biết, càng dễ để tôi đi đòi nợ.”

Lúc Tần Noãn còn đang thất thần, Cố Quân Dương đã đứng dậy, lặng lẽ đứng bên cạnh cô.

Chiếc khẩu trang trên mặt bị anh tùy ý kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy phẫn nộ.

Không chỉ như vậy, đôi mắt phượng đỏ rực cực kỳ mị hoặc của anh nhìn thẳng vào Tần Noãn.

Khoảng cách hơi gần, Tần Noãn dán chặt vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhất thời quên từ chối.

Chết tiệt!

Tên chó này phạm quy!

Cố Quân Dương tất nhiên không nhận ra ý nghĩ của Tần Noãn, anh tiếp tục một mình lải nhải: “Tôi không thể sống trong ngôi nhà đó nữa, nên tôi dự định chuyển đến Trường Đào Quốc Tế ở bên kia.”

“Nhưng tôi cũng không thích kiểu trang trí của ngôi nhà bên đó. Nó phải được trang trí lại.”

“Còn nữa, tôi phải tìm một nơi để ở trong thời gian này.”

“Tôi nghĩ nhà em chắc cũng tạm được.”

Cố Quân Dương vừa dứt lời, môi mỏng khẽ nhếch lên, từ đáy lòng không thể kiềm chế nụ cười.

Đại não Tần Noãn trống rỗng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, theo bản năng đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng không đẩy nổi.

Cô hốt hoảng đứng dậy lui vào góc phòng tiếp khách.

Tần Noãn cảnh giác nhìn Cố Quân Dương, mặt đỏ bừng: “Nhà to cửa rộng sao không ở?”

“Cố Quân Dương, tôi nói cho anh biết, lãng phí thật đáng xấu hổ!”

Vị trí tốt như vậy, nhà cửa sáng sủa như vậy, người bình thường mấy đời cũng không được bước chân tới!

Thấy cô đỏ mặt, tâm trạng Cố Quân Dương bỗng dưng trở nên rất tốt.

Dù vậy anh vẫn ung dung lắng nghe Tần Noãn nổi giận: “Huống chi, anh là diễn viên nổi tiếng, còn sợ tìm không thấy chỗ ở sao? Anh lừa quỷ à?”

Mà anh còn có quản lý có thể làm mọi việc, cho dù anh ta thật sự không có chỗ ở, sao không đi khách sạn một thời gian?

Không phải nhiều tiền sao? Vậy sao không tìm một khách sạn mà ở lâu dài.

“Còn có! Nếu như anh dám tìm người theo dõi điều tra tôi, tin tôi báo cảnh sát hay không hả?”

Anh ta biết cô đã tìm được việc làm, và anh ta cũng biết rằng cô sẽ chuyển về ngôi nhà cũ ở Hồ Đào!

Chắc chắn anh ta đã phái người đi theo cô!

Tên đàn ông chó chết!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.