Em Đừng Giận Anh Nữa - Hương Trư Cách Cách

Chương 12




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đến công ty, Tần Noãn vẫn luôn thất thần.

Khi ngồi thiết kế, cô luôn mắc lỗi, may mắn thay, Bạch Chi Diễn đã giúp cô kiểm tra nên bản thảo thiết kế cuối cùng không bị đem trả lại.

Trong giờ nghỉ trưa, Tô Bảo Bảo đến canteen ở tầng dưới cùng với Bạch Chi Diễn và Tần Noãn.

Khi xếp hàng để lấy phần ăn, Bạch Chi Diễn chọc vai Tần Noãn: “Hôm nay em sao vậy?”

Hôm nay cô làm việc rất qua loa có lệ, sắc mặt cô trông không được tốt cho lắm.

Tô Bảo Bảo ở trước mặt Tần Noãn xoay người thay cô trả lời: “Phụ nữ ấy mà, mỗi tháng đều có mấy ngày này, anh hiểu chứ.”

Tần Noãn: “…”

Khóe miệng Bạch Chi Diễn khẽ co giật, anh thấy xấu hổ vô cùng.

Tần Noãn véo eo của Tô Bảo Bảo, khiến cô hít hà, kêu lên vì đau.

Quay lại nhìn Bạch Chi Diễn, Tô Bảo Bảo ấm ức: “Đàn anh, em sai rồi, cậu ấy đang vì tình yêu mà trở nên đau khổ.”

Bạch Chi Diễn ngẩn người, nhất thời có chút kinh ngạc.

Mặt Tần Noãn bổng nhiên đỏ lên, vội vàng lấy tay bịt miệng Tô Bảo Bảo: “Cậu đừng có ăn nói linh tinh nữa được không? Tiểu tổ tông!”

Tô Bảo Bảo nhăn nhó: “Ai bảo cậu cái gì cũng không nói cho mình, mình chỉ có thể một mình cô đơn.”

Tần Noãn dở khóc dở cười.

Không phải cô không muốn nói cho Tô Bảo Bảo biết, mà là cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

Điều quan trọng nhất là ngay cả bản thân cô cũng không biết Cố Quân Dương rốt cuộc đang có ý tứ gì với cô?

Đôi khi cô thậm chí còn tự hỏi liệu có phải tai nạn xe hơi trước đó đã đâm hỏng não Cố Quân Dương hay không.

Sau bữa trưa, khi ba người đang chờ thang máy ở hành lang, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng ở ven đường ngoài cửa kính của đại sảnh.

Lúc này, Tần Noãn và Tô Bảo Bảo đang thảo luận xem món ăn nào ngon nhất trong bữa ăn vừa rồi.

Bạch Chi Diễn đang cầm điện thoại di động để thảo luận về một số chi tiết của bản vẽ thiết kế với khách hàng.

Hai người đàn ông bước xuống ghế sau của chiếc Maybach, một người cầm ô, chiếc ô lớn màu đen bao quanh hai người, lần lượt bước vào tòa nhà.

Tần Noãn quay lưng đi về hướng đại sảnh, khi nhắc đến món khoai tây chiên chua cay buổi trưa, cô nhíu mày: “Sửa sang xong nhà mình sẽ nấu cho cậu ăn, mùi vị nhất định phải ngon hơn đồ ở canteen.”

Tô Bảo Bảo là một người sành ăn, gật đầu liên tục, định nói điều gì đó để tâng bốc Tần Noãn, nhưng lại thấy hai người đàn ông tiến lại gần mình với ánh mắt sắc bén.

Cả hai đều đeo khẩu trang đen, người đi phía trước mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng trơn có mũ trùm đầu, che hoàn toàn khuôn mặt.

Người đàn ông đi sau một chút cầm trên tay một chiếc ô màu đen, khẩu trang không giấu được nụ cười cùng khí chất dịu dàng, tao nhã trong ánh mắt.

Có lẽ là bởi vì hai người kia khí chất quá mức chói mắt, Tô Bảo Bảo nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt người đàn ông đảo qua, trực tiếp lướt qua bả vai Tần Noãn.

Lúc này, Tần Noãn thuận theo ánh mắt của cô nhìn theo.

Ngay sau đó, cô hối hận, quay đầu lại theo phản xạ rồi vô thức nấp sau Tô Bảo Bảo.

Người khác không nhận ra hai người, nhưng Tần Noãn lập tức nhận ra.

Đó là An Thành và Cố Quân Dương.

Cả hai người đàn ông đều cao gần 1,9 mét, với tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, họ bước đi nhanh như gió với khí chất cuốn hút.

Chỉ liếc mắt một cái, Tần Noãn liền nhận ra.

Cô chợt hoảng hốt.

An Thành cũng nhìn thấy cô, môi sau lớp khẩu trang cong lên, tay khẽ chạm vào Cố Quân Dương đang cúi đầu nhìn đường, nhỏ giọng nói: “Cô Tần đang ở phía trước.”

Cố Quân Dương, người đang cúi đầu vì sợ bị người khác nhận ra, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt phượng đỏ rực như sao sáng trong đêm, lúc này đang khóa chặt Tần Noãn giấu đầu hở đuôi sau lưng Tô Bảo Bảo.

Khóe môi vô thức giật giật, Cố Quân Dương híp mắt, ánh mắt đảo qua Bạch Chi Diễn đứng bên cạnh, ánh mắt ngưng lại hai giây, sau đó bình tĩnh trở lại Tần Noãn.

Đinh–

Thang máy vừa đến.

Tần Noãn bước vào thang máy trước khi người đàn ông đến gần.

Bạch Chi Diễn cất điện thoại đi, vỗ vai Tô Bảo Bảo: “Đi thôi, em đang nghĩ gì vậy?”

Tô Bảo Bảo định thần lại, mơ hồ trả lời rồi đi theo vào thang máy.

Khi Tần Noãn cuống cuồng nhấn nút đóng cửa, Tô Bảo Bảo đã rất hào phóng chặn cửa thang máy sắp đóng lại.

Cửa thang máy lại chậm rãi mở ra, một đôi chân dài thẳng tắp bước vào.

Cố Quân Dương đút tay vào túi quần, bước vào đứng bên cạnh Tần Noãn.

An Thành, người cuối cùng vào thang máy, cảm ơn cô ấy, cửa thang máy lại từ từ đóng lại.

Trong không gian chật hẹp , Cố Quân Dương dựa vào thành thang máy, nhìn Tần Noãn một cách trịch thượng.

Có lẽ trang phục và ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Bạch Chi Diễn, người luôn tự hào mình là một quý ông, cau mày.

Sau đó, anh bình tĩnh giúp Tần Noãn một tay, đổi chỗ cho Tần Noãn.

Cơ thể cao lớn có thể được coi là chặn hầu hết tầm nhìn của Cố Quân Dương.

Khóe môi vẫn đang cong nhẹ lập tức thẳng thành một đường.

Khuôn mặt đẹp trai cúi xuống, người đàn ông nghiêng người nhìn Bạch Chi Diễn với ánh mắt u ám.

Tuy nhiên, người đàn ông không sợ hãi, thậm chí còn hào phóng nhìn Cố Quân Dương: “Thưa ngài, có chuyện gì vậy?”

Trong thang máy thật yên tĩnh.

Bạch Chi Diễn vừa mở miệng, Tần Noãn đã vô thức nhìn lên.

Cô rất biết ơn hành động vừa rồi của Bạch Chi Diễn, bởi vì ánh mắt của Cố Quân Dương nhìn cô nóng bỏng đến mức trái tim cô vẫn đang run lên.

Tô Bảo Bảo cũng nhìn Bạch Chi Diễn, chớp mắt không biết chuyện gì.

Người đàn ông đang dựa vào tường thang máy đột nhiên đứng thẳng người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Chi Diễn một lúc rồi khẽ giơ cánh tay dài của anh lên.

Anh vòng qua lưng Bạch Chi Diễn, nắm lấy cánh tay mềm mại của Tần Noãn rồi kéo nhẹ.

Tần Noãn không kịp kháng cự đã bị kéo trở lại bên cạnh Cố Quân Dương, cơ thể mảnh khảnh của cô lao vào vòng tay anh, cô kêu lên một tiếng.

Không chờ Bạch Chi Diễn bênh vực kẻ yếu, Cố Quân Dương đã lên tiếng trước.

Anh cụp mắt xuống, nhìn Tần Noãn trước mặt, nói với cô: “Em trốn cái gì? Tôi cũng không ăn thịt em đâu mà lo.”

Trong một khoảnh khắc, Bạch Chi Diễn và Tô Bảo Bảo đều sững sờ.

Đinh–

Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra.

An Thành đi ra ngoài trước, đứng ở cửa chờ.

Tần Noãn được Cố Quân Dương dắt ra khỏi thang máy, Bạch Chi Diễn và Tô Bảo Bảo cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đuổi theo bọn họ.

Tần Noãn bất mãn lẩm bẩm với người đàn ông đeo khẩu trang: “Anh lại lên cơn điên gì vậy?”

An Thành chào Bạch Chi Diễn và Tô Bảo Bảo, nhẹ nhàng cười: “Hai người là bạn của cô Tần đúng không? Hai người không đi theo sao?”

Một lúc sau người họ mới hậu tri hậu giác(*) bước vào công ty.

(*)Hậu tri hậu giác: muộn màng rồi mới phát hiện ra.

Trong giờ nghỉ trưa, đáng lẽ không có ai ở quầy lễ tân, nhưng bây giờ có vài người đứng đó.

Bộ vest và đôi giày da được mặc ngay ngắn với giấy xác nhận công việc, Bạch Chi Diễn nhìn thoáng qua đã nhận ra họ là một số sếp lớn của công ty.

Anh và Tô Bảo Bảo đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn người lãnh đạo đang tươi cười chào đón hai người đàn ông kỳ lạ mà anh gặp trong thang máy vừa rồi và Tần Noãn, họ cùng nhau bước vào phòng tiếp tân VIP.

Người lãnh đạo không quên quay lại, dặn Tô Bảo Bảo chuẩn bị trà vài món tráng miệng.

“Ông tướng hay sao mà đòi ăn đồ tráng miệng? !” Tô Bảo Bảo cau mày, có chút bất đắc dĩ.

Nhưng vừa nghĩ tới bưng trà đi vào có thể được ăn dưa(*), Tô Bảo Bảo động tác tương đối lưu loát.

(*) Ăn dưa: hóng hớt, hóng chuyện, nghe ngóng thông tin.

Bạch Chi Diễn quay lại ở cửa phòng tiếp tân, xuyên qua khe cửa, anh nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ đen đang kéo Tần Noãn cùng ngồi xuống.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, anh ghé sát tai Tần Noãn thì thầm với cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.