Không ngoài dự đoán của Diệp Bảo, buổi tối của hôm qua kết thúc bằng ánh sáng của ngày hôm nay. Thời tiết của mùa hạ vốn dĩ oi bức với cái nắng gay gắt.
Chu Quang Viễn nhận được cuộc gọi của nhân viên quản lí bảo là khách du lịch thuê homestay vô tình làm gãy bậc thang gỗ nên sáng hôm nay Chu Quang Viễn trên đường đến căn homestay đó mà sửa chữa.
Vừa mới loay hoay để đồ nghề vào trong ba lô quẩy lên vai thì Từ Y Vân đột nhiên xuất hiện ở phía sau vỗ vào vai anh một cái.
“Chào buổi sáng.” Tâm trạng của Từ Y Vân rất vui vẻ như rằng không hề có cuộc trò chuyện gì vào đêm qua.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt suông dài trông rất nữ tính, tôn được làn da trắng sáng và vóc dáng mảnh khảnh của cô.
“Bút chì em đã lấy lại rồi, em còn để lại đây thứ gì nữa sao?” Chu Quang Viễn nói.
“Có chứ! Em để quên ở đây trái tim của mình rồi nên phải lặng lội từ xa đến đây lấy lại.” Từ Y Vân mở bàn tay mình ra, trong đó có một bông hoa giấy màu hồng phấn rồi để vào túi áo của anh cười thật tươi.
Trước sự nhiệt tình của Từ Y Vân, Chu Quang Viễn không đáp lời mà quay người rời đi, chính vì cái quay người đó của anh nên Từ Y Vân đã không thấy được nét cười tràn ngập trong ánh mắt anh.
Từ Y Vân chạy theo, cô hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
“Em hỏi làm gì?”
“Em muốn đi theo anh.”
Cứ thế vậy mà một người đi trước một người đi theo, dãy homestay của Chu Quang Viễn cách nơi ở hiện tại của anh gần hai cây số nên anh thường đi bộ cho thoải mái. Vừa ngắm được cảnh biển xinh đẹp vừa có thể giảm thiểu tối đa chất thải từ xe máy thải ra môi trường.
“Quang Viễn à, em đã chuyển công tác dạy vẽ thêm cho học sinh ở gần đây. Từ đây về sau mỗi ngày em đều sẽ đến tìm anh!” Từ Y Vân bước nhanh vài bước để đi ngang Chu Quang Viễn.
“Tìm tôi làm gì?” Vừa đi anh vừa nói.
“Vì em thích anh đó, nên mỗi ngày em muốn ở gần bên anh một chút.”
Ở gần bên anh, bốn chữ này lọt vào tai Chu Quang Viễn khiến mạch cảm xúc đang bình ổn của anh bỗng dưng sựng lại.
Câu nói này vừa dứt thì Chu Quang Viễn liền dừng chân, Từ Y Vân cũng ngừng lại cười tươi nói: “Anh không thoát được em đâu!”
Anh xoay mặt qua nhìn cô, ánh mắt của anh cho thấy rõ ràng anh có rất nhiều chuyện muốn nói đây nhưng rồi anh lại quyết định bước đi tiếp.
Từ Y Vân nhìn thấy dáng vẻ ấp úng có lời muốn nói này của Chu Quang Viễn nhiều lần rồi, khiến cô vừa háo hức lại liền thất vọng. Lần này cô nhất quyết phải cạy miệng của Chu Quang Viễn ra mới được.
Cô từ phía sau đếm thầm ba nhịp chuẩn bị nhảy lên lưng anh nhưng nhịp thứ ba vừa dứt, chân của Từ Y Vân nhảy bật lên thế mà vừa đúng lúc Chu Quang Viễn đột nhiên xoay người lại. Động tác đu trên lưng của Chu Quang Viễn dự tính trong đầu của Từ Y Vân bây giờ trở thành cô đang đu trước mặt anh.
Chân vòng qua eo của anh, tay vòng qua cổ của anh.
Ba giây trôi qua vô nghĩa với hai chiếc đầu rỗng tuếch, tình hình bây giờ là mặt của Từ Y Vân đang đối mới cận kề với mặt của Chu Quang Viễn, mà tay của anh cũng đang bệ dưới mông của cô.
Một tư thế rất ám mụi.
Khúc bờ biển này chỉ có những hàng dừa cao, không có người cũng không có ngư dân đánh cá.
Tình hình bây giờ là không theo kịch bản ban đầu nhưng dù sao Từ Y Vân cô cũng đã đu trên người anh. Thuận gió đẩy thuyền hay là cao thủ không bằng tranh thủ cũng được. Từ Y Vân nở nụ cười tà mị một cái rồi trực tiếp hôn lên môi Chu Quang Viễn.
Tuy anh không kịp phản kháng cũng như trở tay nhưng ngược lại anh lại đón nhận nụ hôn này của Từ Y Vân. Bờ môi của cô rất mềm khác biệt hoàn toàn với đôi môi khô của anh nhưng điều đó lại càng khiến Từ Y Vân thích thú.
Cô cả gan lớn mật cạy mở môi anh ra dự định dùng lưỡi tiến sâu vào nhưng lúc này thế chủ động của cô trong một khắc liền biến thành thế bị động. Lần này là Chu Quang Viễn chủ động hôn sâu, một người lão luyện tình trường như anh đương nhiên bắt bài được cô nhóc đang tò mò mọi chuyện là cô.
Đến khi cô hụt dưỡng khí, tay bắt đầu đánh loạn xạ trên tóc của anh thì anh mới buông đôi môi của mình ra.
Từ Y Vân vừa được buông ra thì vội vàng gấp gáp hít thở, cô đánh đánh vài cái vào vai anh cho bỏ ghét. Mặt cô lúc này đỏ bừng như quả anh đào chín, hơi thở loạn nhịp khiến bộ ngực đang áp sát vô ngực của anh phập phòng lên xuống. Dưới góc độ của anh nhìn xuống thì tất cả những cái cần thấy đã thu gọn vào tầm mắt.
Chu Quang Viễn bật giọng cười trầm thấp còn cố tình kề môi sát vào vành tai của Từ Y Vân.
“Nếu em còn dám bày trò, tôi sẽ không tha cho em đâu!”
Nói xong anh buông tay, cơ thể của cô cứ thế ngã xuống tiếp đất bằng chân. Loạng choạng cơ thể cô ngã vào lòng anh, biết anh đã cắn câu rồi nên cô càng bạo dạng hơn dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình mơn trớn trên bộ ngực vạm vỡ của anh.
“Anh nói không tha cho em là không tha thế nào?”