"Cậu Đàm bình tĩnh.
Chúng tôi không có ý làm khó cô ấy, chỉ là muốn hỏi cho ra lẽ để lấy lại công bằng cho cô ấy mà thôi."
Một viên cảnh sát nữ đứng bên cạnh Hi Văn lên tiếng.
Câu nói này của cô ấy, khiến Đàm Gia Tường thôi không nóng nãy nữa mà dịu dàng nhìn sang cô.
Choàng chiếc áo khoác của anh lên, cô cứ rút người mình vào trong như muốn che đi những nơi mà mình bị tên khốn kia chạm vào.
Nếu như anh đến trễ một chút thì sao? Nếu như cô không vô tình mở được chốt an toàn để ra ngoài thì sao? Sự trong trắng của cô, đều sẽ mất sạch hết.
Nghĩ đến đây, Đàm Gia Tường lại không thể chịu được mà siết chặt tay mình lại.
Thường ngày anh không giỏi kiềm chế, nếu còn là sự việc nghiêm trọng như thế này thì bây giờ tên kia đã không còn nguyên vẹn mà ngồi ở đây.
Nhưng vì có Hi Văn, anh mới cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Anh rời khỏi chỗ ngồi, quay lại bước về phía cô, ngồi thụm xuống đất rồi ngước nhìn lên.
Không ai thấy được, ánh mắt của anh lúc này dịu dàng biết nhường nào.
"Nó chưa làm gì em mà? Phải không?"
Hi Văn nhìn anh, liên tục lắc đầu, tay cô bấu chặt lấy tay anh, không muốn anh tách rời mình.
Sau khi lấy lời khai xong, tên cặn bã kia bị bắt tạm giam, còn Đàm Gia Tường cũng phải đóng phạt một số tiền không ít vì đã đánh nhau gây náo loạn trật tự.
Trên đường về nhà, Hi Văn ôm chặt cái áo khoác của anh không buông, cũng không nói năng gì.
Đôi mắt cô vô hồn, sợ hãi.
Dù mình chưa bị sao cả, nhưng sự thô bạo của anh ta vẫn khiến cô ám ảnh không thôi.
Đàm Gia Tường bất ngờ dừng xe, vậy mà cô cũng không có phản ứng hay dấu hiệu gì của sự kinh ngạc.
Cho đến khi anh quay sang nhìn, Hi Văn mới để ý mà hơi nghiêng đầu một chút.
Anh đưa tay ra tháo dây an toàn, muốn lấy áo khoác để sang một bên, nhưng cô đã cương quyết lấy lại.
"Đừng.
Đừng động vào người tôi.
Đừng."
"Hi Văn.
Nghe tôi nói.
Nghe này."
Đàm Gia Tường kiên nhẫn ấn vai cô, muốn cô bình tĩnh lại mà nhìn mình.
Anh hơi cúi đầu, nhìn xoáy vào mắt cô, giọng nói vô cùng ấm áp và êm dịu.
"Tôi là Gia Tường.
Gia Tường đây."
Đến khi ổn định lại tinh thần, thấy được người trước mặt mình là anh, cô mới rưng rưng nước mắt.
"Cậu chủ."
Giọng cô nghẹn ngào, nghe rất xót, khiến tim anh cũng bất giác hẫng đi một nhịp.
Anh đưa đôi tay ôm mặt cô, lau đi hết những dòng nước mắt đua nhau lăn xuống.
"Đừng khóc.
Không sao rồi, đã qua hết rồi.
Em bảo tôi phải mạnh mẽ lên mà không phải sao?"
Hi Văn mếu máo, khóc không thành tiếng mà nhào vào lòng anh, ôm cứng ngắc.
Lúc cảm nhận được sự an ủi bao bọc lấy mình, cô mới tiếp tục khóc nấc, rồi oà lên như đứa trẻ.
Đàm Gia Tường mỉm cười nhẹ nhàng, một tay xoa vai, một tay xoa đầu cô, động tác ấy giống như vỗ về một đứa trẻ đang sợ hãi.
Khóc xong một trận thì Hi Văn cũng kiệt sức, cô ngủ suốt cả một đoạn đường cho đến khi về nhà.
Bà Chu và bé Hân không dám ngủ, vì Hi Văn vẫn chưa về.
Nếu như cô xảy ra chuyện gì, căn nhà này nhất định sẽ không có món đồ nào còn nguyên vẹn.
Đàm Gia Tường bế cô trên tay, chậm rãi đi vào khiến hai người họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn anh dịu dàng như vậy, chu đáo như vậy, bà Chu nhận ra rằng từ ngày Hi Văn đến, anh đã thay đổi rất nhiều.
"Mang nước ấm và khăn lên phòng giúp con."
Anh đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn lên rồi vén thật cẩn thận.
Cô ngủ rất say, dẫu vậy mà trên mặt vẫn còn nét sợ hãi, đôi lông mày thanh thoát nhíu lại.
Anh khẽ thở dài, đưa ngón tay đặt lên mi tâm của cô, xoa nhẹ để nó giãn ra.
Cả đêm cô cứ mơ ngủ rồi gặp ác mộng, Đàm Gia Tường không yên tâm nên cứ trằn trọc trên sô pha gần đó.
Anh chạy đến chỗ của cô rồi lại đi về ghế nằm, cứ như vậy cho đến tận sáng.
Đến khi cô thức giấc thì đã thấy anh ngồi gục bên cạnh giường, tay vẫn còn cầm cái khăn bông.
Trán cô toát mồ hôi lạnh, đêm qua đúng thật là một đêm khủng hoảng.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Hi Văn đã thấy ổn hơn một chút, có thể thôi lo sợ.
Cô ngồi dậy, vỗ vỗ tay anh.
"Cậu chủ."
Đàm Gia Tường giật mình ngồi dậy, hai mắt còn mơ màng, nhưng đã quan tâm đến cô đầu tiên.
"Hửm? Em ổn không? Có còn sợ không?"
Hi Văn thấy không quen với sự quan tâm này của anh, nhưng vẫn cảm kích vì đêm qua anh đã không bỏ mặc cô mà đã đi tìm cô, còn cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.
Cô lắc đầu, cười nhẹ.
"Tôi không sao."
Anh gật gật đầu, vì cả đêm không ngủ được nên thần sắc không tốt, thấy hơi mệt mỏi.
Đưa tay xoa xoa thái dương, anh nói.
"Vậy thì tốt.
Thấy em như vậy, tôi còn sợ hơn cả chính em nữa."
Hi Văn ngây ra, làm sự im lặng này khiến anh chú ý, nhận ra mình vừa nói gì đó làm cho bầu không khí trở nên gượng gạo.
Anh đứng dậy, quay lưng lại với cô rồi hắn giọng.
"Không sao rồi thì xuống nấu bữa sáng đi.
Tôi đói."
Bây giờ thì không còn thấy ngượng nữa, thay vào đó Hi Văn lại thấy có chút buồn cười.
Con người này làm sao vậy? Vừa rồi còn nói ra mấy câu sến súa tỏ thái độ quan tâm cô, vậy mà bây giờ lại ra vẻ lạnh nhạt cao ngạo.
Cô cũng không có ý kiến gì, đứng dậy buộc lại tóc cho gọn gàng rồi xuống lầu làm bữa sáng.
Vừa cầm dây chun lên, nó đã bị cô dùng lực kéo quá mạnh mà đứt ngay rồi rơi xuống đất.
Đàm Gia Tường ngứa mắt, anh cau mày đi đến ngăn tủ tìm thứ gì đó, không quên trách móc cô.
"Sao cái tật vụng về của em không bỏ được vậy?"
Anh sửa lưng Hi Văn, để cô xoay lưng lại với mình rồi dùng một sợi dây buộc tóc màu hồng hình con thỏ đáng yêu, cẩn thận vén tóc cô lên.
Cô bị sự dịu dàng này của anh làm cho tan chảy, cảm thấy anh cứ như vậy thì thật tốt.
Vậy mà anh còn tìm cớ để cằn nhằn cô.
"Tóc nhiều vậy?"
Cô bất mãn, không chịu đứng yên nữa mà bắt đầu nhúc nhích nói.
"Anh không làm thì thôi.
Sao lại cằn nhằn tôi vậy?"
Đàm Gia Tường nhăn mày, quyết tâm bắt cô phải đứng yên một chỗ, vén tóc lên thật gọn gàng rồi cẩn thận buộc lại.
"Em hỏi làm gì? Đứng yên coi."
Lúc này Hi Văn mới để ý, đây là phòng của Đàm Gia Tường, vậy thì sợi dây buộc tóc đó từ đâu xuất hiện.
Hơn nữa, còn được cất cẩn thận trong ngăn tủ, giống như đã đợi cô từ lâu rồi vậy.