Em Dâu Hụt

Chương 52




"Cô đã bắt cháu trai của tôi đi đâu rồi?"

"Nếu không phải cô thì là ai?"

"Khánh Vân, đã tìm được Trần Đình Quân chưa?"

"Chị gϊếŧ hắn cho em có được không?"

"Em nói giỡn! Dù gì hắn cũng là em trai của chị. Nhưng mà...nếu người ngồi xe lăn hôm nay là chị, em sẽ gϊếŧ hắn."

"Khánh Vân, em có thể vì chị...mà biến thành kẻ điên! Nếu em biến thành kẻ điên chị có còn yêu em không?"

"Tất cả bọn họ đều muốn em rời xa chị. Cho nên, họ xứng đáng phải chết!"

Khánh Vân hơi nhíu mày, đưa tay xoa lấy hai bên huyệt thái dương. Lúc này, Tuấn bên ngoài bước vào, đứng cách bàn làm việc tầm một mét. Khánh Vân chịu đựng cơn đau đầu, ngẩng mặt nhìn Tuấn, sắc mặt so với thường ngày không mấy khác biệt, từ tốn hỏi.

"Nghe nói mẹ cậu mới phẫu thuật thay tim không biết sức khỏe bác ấy thế nào?"

Tuấn hơi nhíu mày rất nhanh liền đáp: "Bà ấy bình phục rất tốt!"

Khánh Vân gật đầu, lại hỏi: "Em trai cậu trả hết nợ rồi sao?"

Tuấn nhìn Khánh Vân sống lưng có chút lạnh: "Vâng!"

Khánh Vân khẽ cười, hai tay đan vào nhau để trên bàn, ánh mắt ôn hòa càng thêm thâm thúy: "Tôi coi trọng sự trung thành. Nếu cậu đã làm việc cho tôi thì phải toàn tâm toàn ý vì tôi."

Tuấn hơi nắm lấy bàn tay, áp lực đáp: "Tôi biết!"

Khánh Vân thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi: "Cậu đã làm tốt sao?"

Tuấn hít sâu một hơi, cúi đầu: "Tôi xin lỗi!"

Khánh Vân chăm chú nhìn Tuấn, bất giác nhìn đến khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc, cô lưu luyến nhìn người con gái trong ảnh, ánh mắt không giấu được đau lòng, cười lạnh một tiếng, nhẹ hỏi: "Người đứng sau cậu là ai?"

Tuấn siết chặt nắm tay. Anh không biết Khánh Vân nghi ngờ từ lúc nào nhưng từ lúc bắt đầu anh đã biết chuyện này không giấu được lâu, làm việc cho Khánh Vân không chỉ có một mình anh, huống chi người sắc bén như Khánh Vân làm sao không nhìn ra sự bất thường. Chỉ là tình thế lúc ấy cấp bách, anh không thể không nhận lời Kiều Trang.

Tuấn ngẩng mặt nhìn Khánh Vân, ánh mắt tràn đầy hổ thẹn.

"Người đó là..."

***

Tiếng giày cao gót từng bước gõ trên sàn gạch lạnh. Khánh Vân dừng trước phòng bệnh bị khóa chặt, không chút gấp gáp chờ Tuấn mở cửa.

Cạch...cửa phòng mở ra, một mùi ẩm mốc xông lên vô cùng khó chịu.

Khánh Vân chậm rãi bước vào trong, căn phòng chật hẹp không hề có ánh sáng ngoài chiếc đèn trắng trên trần nhà. Cô dáo dác nhìn chung quanh, cuối cùng dừng trước người thanh niên gầy nhom đang rúc mình trong góc tường.

Khánh Vân bước đến gần, nhìn hắn không dám ngẩng đầu, chôn mặt giữa hai đầu gối mà run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tôi không dám...tôi không dám nữa...xin tha cho tôi!"

Khánh Vân hít sâu một hơi, cô ngồi xổm trước mặt hắn khẽ gọi: "Đình Quân..."

Trần Đình Quân nghe xong đờ người, rụt rè ngẩng đầu nhìn, thấy được Khánh Vân ánh mắt tối tăm, tuyệt vọng bỗng gợn lên một tia sáng nhỏ, bờ môi khô nứt run rẩy gọi.

"Chị hai..."

Khánh Vân ngỡ ngàng. Trần Đình Quân gương mặt hốc hác đến khó coi, nức nở gọi.

"Chị hai..." Hắn nắm lấy tay áo của cô, ánh mắt đau đớn và sợ hãi, run rẩy cầu xin: "Em xin lỗi...em sai rồi...chị nói cô ta gϊếŧ em đi...em không muốn sống nữa."

Hắn thà một lần chết đi còn hơn ngày ngày sống trong giày vò, hắn thật sự không chịu nổi nữa. Hắn không mong Khánh Vân tha thứ cho hắn, hắn chỉ mong chị ta cho hắn chết một cách thống khoái.

Khánh Vân hít sâu một hơi, hô hấp có chút không thông. Cô chưa từng nhìn thấy Trần Đình Quân biến thành cái bộ dạng khó coi, người không ra người, ma không ra ma, trên người hắn vết thương mới, vết thương cũ chi chít, chồng chất lên nhau. Một người bất trị, cuồng ngạo như hắn không biết từ khi nào trở nên hèn mọn đến nhỏ nhoi như một con kiến.

Khánh Vân khẽ nhắm mắt lại, đứng dậy nói với Tuấn: "Đưa nó đi!"

Tuấn mau chóng đỡ Trần Đình Quân, ba người vừa bước ra cửa thì có một tá người vừa đến chắn lại. Người đàn ông dẫn đầu vừa thấy Khánh Vân sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu chào.

"Tôi phải đưa Trần Đình Quân đi!" Khánh Vân lạnh lùng nói.

Người đàn ông không giấu được do dự cùng khó xử, lập tức lấy điện thoại gọi.

"Giám đốc...chủ tịch Trần đang ở đây. Cô ấy muốn đưa Trần Đình Quân đi?"

"Tôi đã biết."

Người đàn ông tắt điện thoại, cung kính nép người nhường đường.

Ra đến bãi đỗ xe, Khánh Vân trầm mặc nói với Tuấn: "Bí mật đưa nó đến phòng khám tư. Nhớ kỹ không được để lộ!" Nói xong, cô một mình lên xe lái đi.

Khánh Vân đỗ xe bên bờ sông, cô hạ kính để gió luồn vào, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra thành phố hoa lệ.

"Giám đốc Trịnh muốn tôi tạm thời đừng tiết lộ tung tích của cậu Quân. Ngoài ra, báo cáo mọi chuyện liên quan đến chủ tịch...trong vòng một năm."

Khánh Vân nhíu chặt mày, lấy hai viên thuốc trong giỏ xách liền uống. Cô ngửa đầu vào lưng ghế, hốc mắt đo đỏ như đang cực lực kiềm chế cái gì.

"Chị sẽ không chán ghét em đúng không?"

"Em cũng yêu chị! Mỗi ngày, em đều muốn nói: em yêu chị cho đến ngày em không thể nói ra ba từ ấy nữa. Chị có biết đấy là ngày gì không?"

"Là ngày em chết đi!"

Khánh Vân từ sớm đã biết nhưng một khi thực sự đối mặt chính là đau nứt tâm can.

***

Kiều Trang từ lúc nghe điện thoại vẫn nắm chặt trong tay. Nàng biết ngày này sẽ đến, có điều chậm hơn nàng nghĩ, điều đó không có nghĩa Khánh Vân thiếu nhạy bén chẳng qua chị ấy không bao giờ muốn nghĩ đến người đó sẽ là nàng. Kiều Trang lạ lẫm mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn ra bầu trời. Nàng muốn cho Khánh Vân nhìn thấy một mặt khác của nàng, chị ấy có thể tiếp nhận được sao?

Bất giác...chuông điện thoại reo, Kiều Trang thản nhiên nghe máy.

"Trịnh Kiều Trang...cô đúng là điên rồi!"

Phạm Duy Khương mất khống chế rít lên. Tối nay, Hà Anh trên đường về bị một đoàn người chặn lại, nếu không phải anh cẩn thận cho người theo sau bảo vệ thì từ sớm không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, Hà Anh chỉ đơn thuần hoảng sợ cũng may không có thương tích nào.

Kiều Trang không giận chỉ hờ hững đáp: "Ngày mai, tôi sẽ tặng anh thêm một món quà!"

Phạm Duy Khương nghiến răng: "Hà Anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gϊếŧ cô."

Kiều Trang cười một tiếng rồi tắt máy.

***

Khánh Vân nghe thấy chuông điện thoại, xoa lấy khóe mắt ươn ướt mới tiếp nhận cuộc gọi. Nghe xong, sắc mặt cô càng kém, đôi mày nhíu lại, vội vàng lái xe rời đi.

Khánh Vân trở lại biệt thự, nghe thấy tiếng đàn violin liền theo âm thanh đi đến phòng nhạc cụ. Khánh Vân dừng ở trước cửa không bước vào, lẳng lặng nhìn Kiều Trang kéo đàn như lúc ở tiệc cưới. Bảy năm xa cách, cô đã bỏ lỡ thời gian trưởng thành của em ấy. Kiều Trang trước mắt cô không phải hoàn chỉnh là Trịnh Kiều Trang. Cô không nhìn hết con người của em ấy hoặc có lẽ em ấy không muốn cô nhìn đến.

Tiếng violin cuối cùng cũng dừng, Kiều Trang mỉm cười nhìn Khánh Vân, nhìn cô đi đến ngồi trước mặt mình, không phải là ánh mắt giận dữ, chất vấn mà là sự đau lòng, sự đau lòng chưa từng có trước đây?

Khánh Vân ngồi xổm trước mặt Kiều Trang, đem violin đặt xuống sàn. Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Kiều Trang...dừng lại đi!"

Dù đã biết hết những việc Kiều Trang đã làm, kể cả việc vừa mới xảy ra đêm nay với Hà Anh nhưng cô lại không cách nào tức giận với em ấy. Cô không muốn làm Kiều Trang tổn thương, một mình cô là đủ rồi.

Kiều Trang chưa thu lấy nụ cười, chăm chú nhìn Khánh Vân, thản nhiên đáp: "Bọn họ xứng đáng!"

Khánh Vân nhất thời ngỡ ngàng, sau đó, nhẹ giọng giải thích: "Chị và Hà Anh không có gì cả."

Kiều Trang trầm mặc mấy giây, ánh mắt mang chút tức giận: "Nhưng mà chị ta yêu chị. Em ghét chị ta."

"Em...định làm gì Hà Anh?" Khánh Vân hơi nhíu mày.

Kiều Trang đưa tay xoa lấy gương mặt của cô, đáy mắt không che giấu được sát ý nồng đậm: "Nếu em muốn chị ta biến mất khỏi thế gian này thì sao?"

"Nếu lại có thêm Hà Anh 1, Hà Anh 2, Hà Anh 3 thì sao?" Cô bình tĩnh hỏi.

Kiều Trang không hề suy nghĩ, mạch lạc đáp: "Những kẻ định cướp chị, em đều muốn gϊếŧ!"

Khánh Vân nghe xong sắc mặt thêm nhợt nhạt, vô thức buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng, ánh mắt có phần hoảng hốt, không biết làm sao.

Kiều Trang nhíu mày nhìn đến bàn tay đang tách rời của hai người, tự giễu bật cười.

"Phạm Duy Khương nói với chị rồi đúng không? Em không phải lần đầu tiên gϊếŧ người."

"..."

Kiều Trang dùng hai tay nâng lấy gương mặt của Khánh Vân, đôi mắt đen láy tràn đầy cảm xúc rối loạn xen lẫn điên cuồng, giọng nói phát ra tựa như lo lắng tựa như chất vấn.

"Khánh Vân...chị sẽ ghê tởm em sao?"

Khánh Vân nhắm chặt mắt như đang suy nghĩ điều gì. Đây là Kiều Trang mà cô chưa biết đến. Khánh Vân cảm nhận trái tim đau đớn không ngừng. Bảy năm xa cách chính là hối tiếc nhất đời cô. Đáng lý cô đã có cơ hội cùng em ấy trưởng thành nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ. Khánh Vân chợt nhớ đến những gì Duy Khương nói khi nãy, hơi thở thêm đè nén, nặng nề. Rốt cuộc, Kiều Trang đã phải trải qua những gì trong thời gian sống bên Úc?

Kiều Trang nhìn Khánh Vân không đáp, ánh mắt càng điên cuồng, trầm trọng hỏi lại: "Khánh Vân...chị sẽ ghê tởm em sao?"

Khánh Vân lúc này mới nhìn Kiều Trang, đôi mắt ẩn nhẫn đau lòng. Cô ôm lấy nàng, thẳng thắng gánh lấy trách nhiệm: "Là lỗi của chị! Tất cả đều là lỗi của chị! Cho nên...chị sẽ không để em vì chị mà làm những việc không nên."

"Chị muốn bảo vệ nhà họ Phạm đúng không?" Đáy mắt nàng xẹt qua tia giận dữ, thanh âm càng âm trầm.

"Đó là những người bạn của chị." Khánh Vân kiên định nhìn vào mắt nàng.

"Vậy còn em?"

"Chị yêu em không đủ sao?"

Kiều Trang lắc đầu, hốc mắt đỏ ửng: "Không đủ!"

Khánh Vân sững sờ một lúc bỗng đứng dậy, vô thức lùi về sau hai bước, khổ sở bật cười: "Chung quy...em không tin chị! Cho nên, chị có làm cái gì em cũng sẽ hoài nghi."

Khánh Vân nói xong thì xoay người đi, đưa tay lau lấy dòng lệ vừa rơi xuống. Cô muốn nổi giận nhưng không cách nào nổi giận, cô đau lòng nhưng không cách nào giải bày, cô kiệt sức cũng không cách nào thể nào thể hiện. Bởi vì cô là chỗ dựa cho em ấy. Cô sẽ bảo vệ và yêu thương em ấy dù bất luận xảy ra chuyện gì. Chỉ là...Kiều Trang không tin cô, em ấy rốt cuộc vẫn không tin cô.

Bàn tay Kiều Trang có chút run rẩy, nàng khẽ mở lòng bàn tay, bên trong bị móng tay cắm sâu đến rỉ máu, đau đớn này cũng chả là gì so với đau đớn trong lòng. Kiều Trang nhìn bóng dáng Khánh Vân rời đi, nước mắt lã chã rơi xuống, mềm yếu tự hỏi.

"Khánh Vân...chị mệt rồi đúng không?"

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.