Em Đã Quên Không Nói

Chương 63: 63: Chương 62




第62章

生命的短暫、生活的阻礙

已經逝去的五分之三

還有多少安排、有多少期待

過去的夢何時撿起來

Sinh mệnh ngắn ngủi, cuộc sống phức tạp

Cũng đã qua 3/5 rồi

Còn bao nhiêu dự tính? Còn bao nhiêu chờ đợi nữa?

Giấc mộng đã qua khi nào quay trở về?

Từ chỗ đó rời đi, Tô Thế Hoan cứ nghĩ về gương mặt đó, bộ dáng hắn nhìn cậu, ánh mắt vươn đầy tơ máu không hề khiến hắn trông đáng sợ mà ngược lại như một con thú bị thương đang hoảng loạn vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Là hắn thật sự xem trọng cậu hay cậu là lại một lần nữa tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng hắn?

Quay về nhà, bận rộn chạy đi chợ mua đồ về nấu bữa tối, lo cho Tiếu Tiếu, giúp nó học bài, giúp nó tắm rửa, đến khi ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã là 10 giờ 20 phút tối.

Thật không nghĩ rằng thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Trong lòng bắt đầu nảy sinh ra một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.

Không biết hắn có thực sự tới không? Chẳng hay hắn còn ở đó chờ đợi cậu? Nếu lần này không gặp sau này còn có cơ hội nhìn hắn một lần nữa?

Tô Thế Hoan cắn môi suy nghĩ mất hết mấy phút mới đi tới cửa cầm lấy áo khoác treo ở móc treo trên tường, vội vàng mở cửa chạy tới sân thượng chung cư.

Quả nhiên William đứng đó trong thời tiết mấy độ mà y phục chỉ có chiếc áo sơ mi trắng.

Hắn có cảm thấy lạnh không?

Nhìn thấy Tô Thế Hoan hắn kìm không được nở nụ cười, nhưng gương mặt ấy đã biến thành nét khổ sở khiến cậu đau lòng.

"Shu Shu!!!"

Chưa kịp đợi cậu phản ứng, hắn đã tiến tới ôm người mình yêu vào lòng "Cảm ơn em vì đã tới!"

Qua đó, cậu cảm nhận được đôi tay hắn lạnh đến nhường nào, gần như thêm một chút nữa thôi nó sẽ đông cứng lại, tiếng tim đập vang lên từ lồng ngực hắn khiến cậu vô pháp đẩy con người trước mặt này ra.

Cậu biết hắn đã kết hôn, đã có vợ và gia đình của mình, làm như vậy thật xấu xa nhưng tại sao cứ nghĩ tới lúc hắn buông tay cậu đi về phía người khác, tim lại như muốn vỡ ra.

Trước đây, Tô Thế Hoan có nghĩ tới, chủ cần không gặp một thời gian, cho cậu một thời gian nhất định sẽ quên được hắn, chỉ là mỗi lần gặp lại cảm xúc vẫn như ban đầu, toàn thân lạnh toát con tim run rẩy ngứa ngáy tựa như vẫn còn yêu rất sâu đậm, tựa như...!hắn vẫn còn là một phần trong cậu vậy.

"Sao em không nói gì cả?" cậu im lặng hắn cho rằng cậu ghét mình, vội vàng tìm đường bào chữa.

Có một điều cậu mãi chẳng thể hiểu, vì sao đối với người khác hắn tài giỏi thông minh đến đáng sợ như vậy nhưng đối với cậu lại dịu dàng như vậy làm cho cậu chẳng có cách nào bắt mình ngừng yêu hắn.

Ai mới là người ích kỷ đây?

"Ừm...!Dạo gần đây anh thế nào rồi?" Tô Thế Hoan gượng mỉm cười nhìn hắn.

William nhìn cậu cười miễn cưỡng như vậy cũng chẳng thoải mái gì "Anh vẫn tốt, nhưng anh rất nhớ em!"

Suy nghĩ một hồi lâu, cậu định sẽ im lặng chờ hắn nói tiếp nhưng hắn lại chẳng nói gì.

"Em..."

"Anh..."

William ôn nhu nhìn cậu "Em nói trước đi!"

Tô Thế Hoan cúi thấp đầu nhìn xuống mũi giày của mình "Hmm...!tôi có nghe nói qua...!ừm, anh đã kết hôn rồi đúng chứ!"

Cậu vừa dứt câu, hắn cũng kịp lúc đưa tay lên giữ lấy tay cậu, chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh làm cậu chói mắt, khiến lệ kìm không được âm thầm lăn ra khỏi khóe mắt.

Hắn chọn cách giữ im lặng, bàn tay nắm lấy cậu ngày càng chặt, nghĩ gì đó, William gỡ nhẫn ở ngón tay mình ra tháo bỏ một cái chốt nhỏ ở phía ngoài, chiếc nhẫn trở thành size nhỏ hơn một chút đeo vào ngón không tên ở tay trái của cậu.

Khẽ đặt nụ hôn lên trán Tô Thế Hoan, William dường như cũng rơi lệ, ngoài mẹ ra đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt người khác "Anh xin lỗi!"

"Tại sao?"

"..."

"Tại sao lại đưa nhẫn cho tôi?"

Hắn nở nụ cười thật rạng rỡ "Anh yêu em!" nói rồi buông cậu ra không nỡ nói lời tạm biệt rời khỏi nơi đó để cho cậu đứng như trời trồng.

Hơi ấm vẫn còn đọng lại một chút ở bên cạnh, mùi hương của hắn in sâu vào trong kí ức, khóe môi xinh đẹp luôn cười với cậu, âm thanh khàn khàn nhưng cực kỳ êm dịu đó nữa.

Đưa tay xoa nhẹ chiếc nhẫn, tại sao hắn lại làm như vậy? Đây chẳng phải là nhẫn cưới của hắn sao.

Tô Thế Hoan bước tới vài bước tựa lưng vào lan can, ngẩng mặt lên trời để lệ ngừng rơi, cơn gió vừa thổi qua giống như thức tỉnh cậu vậy, tất cả đều là số mệnh cái gì không thuộc về mình dù cho có nắm cũng không giữ được, hay dù cho giữ được đi nữa vẫn bị cái gọi là số mệnh ngăn cách.

Ánh trăng êm dịu trên đỉnh đầu giống như nụ cười của hắn vậy, nhưng bất giác cậu đã chẳng thể nào chạm tới được nữa.

Đó là cả khoảng cách của hàng vạn năm ánh sáng.

Xa đến nỗi làm tim cậu nhói đau.

Nếu trước đây cậu mạnh mẽ hơn thì sẽ thế nào?

Nếu khi ấy cậu chọn cách cùng hắn đối mặt với tất cả thay vì chạy trốn như một thằng hèn?

Nếu năm xưa không nói dối rằng cậu hận hắn?

Hoặc chỉ tỉ như ban nãy giữ lại hắn, đơn giản nói lời xin lỗi.

Tất cả cũng chỉ vì Tô Thế Hoan không hề hay biết, lần gặp đó chính là lần gặp cuối cùng rồi sau đó chẳng thể nào gặp lại nữa.

Giữa cậu và William không còn là khoảng cách của hàng vạn năm ánh sáng nữa mà là khoảng cách của sinh ly tử biệt.

Trong phút chốc ngắn ngủi, khi cậu đưa tay lau dòng lệ của chính mình, một luồng gió ấm đã lướt qua ôm lấy cậu, mùi cây cỏ thơm ngát thoang thoảng trong gió, bên tai cậu chỉ còn thanh âm của người đó...!

"Anh yêu em!"

*Tadaa ~ tuôi comeback nẹ:3 có ai nhớ tuôi hôn dạ ;) định off ôn thi mà thấy chán quá lại ngoi lơn.

Sắp end rồi đó các mẹ:3 ihihi.

Ai yêu tuôi thì tỏ tình đi, tuôi k ngại các mẹ cũng đừng ngại nheee:* moah moah *.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.