Em Đã Quên Không Nói

Chương 21: 21: Chương 20




Đêm nay, Diệp Thụy Tịch có hẹn đi ăn tối cùng với đối tác, anh muốn Tô Thế Hoan cùng đi nhưng nói thế nào cậu cũng tìm cách từ chối.

Cuối cùng anh đứng ở trước cửa công ty lúc tan tầm chờ cậu ra liền giữ lại "Cùng đi đi!"

"Đã bảo không cần mà!"

"Tôi đi một mình rất buồn chán, bên kia đối tác cũng có người đi cùng, lẽ nào cậu muốn tôi đi một mình?" anh cười khổ nhìn cậu.

Tô Thế Hoan khó hiểu hỏi "Thư ký của cậu đâu?"

"Cô ấy sao, có việc bận rồi!" lại thêm một kẻ nói dối không chớp mắt.

"Haiz, vậy được rồi..."

"Haha, tôi biết cậu sẽ đồng ý mà, lên xe!" anh giúp cậu mở cửa, tâm trạng cực kỳ tốt.

Cậu liếc nhìn hắn nhịn không được bật cười "Cậu cười cái gì!"

Diệp Thụy Tịch đưa Tô Thế Hoan về nhà thay y phục, nhân tiện vào nhà thăm cha cậu một chút, sau đó chừng 6h30 bắt đầu đi tới nhà hàng nơi hẹn với đối tác.

Cửa mở, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn, có tiếng nhạc du dương êm dịu văng vẳng bên tai.

Quan sát một lúc, Diệp Thụy Tịch nhìn thấy người kia lập tức mỉm cười nắm tay cậu kéo đi khiến Tô Thế Hoan ngại ngùng cúi thấp đầu.

Tới nơi, cậu ngẩng đầu nhìn người kia, vừa định mỉm cười nói một tiếng xin chào nhưng lại không thể.

Gương mặt quen thuộc kia là thế nào? Tại sao thế giới rộng lớn như vậy lại cứ phải gặp nhau, nụ cười trên môi bị đóng băng, cậu không biết hiện tại nên làm thế nào.

Anh thấy biểu tình của cậu có chút lạ, kéo cậu xuống ngồi bên cạnh mình, Diệp Thụy Tịch cười kề môi vào tai cậu nói đùa một câu "Cậu sao vậy? Cô gái kia là mẫu người cậu thích sao!"

Tô Thế Hoan mất tự nhiên cúi gầm mặt cười khẽ lắc đầu.

William cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ tới sẽ gặp lại cậu trong loại tình huống này.

Cô gái ngồi cạnh hắn ôn nhu trao đổi gì đó bằng tiếng pháp với Diệp Thụy Tịch, dường như William cũng có thể hiểu, chỉ có mình Tô Thế Hoan là ngồi ngốc ở đó.

Một lúc lâu sau, cảm nhận trong ngực thật khó chịu, cậu đứng dậy "Thất lễ, tôi đi vệ sinh một chút!"

Anh nhìn cậu cười ngọt ngào gật đầu, điều này làm William rất không hài lòng.

Chờ cậu đi được một lúc, hắn cũng bí mật nhấn vào màn hình cảm ứng của đồng hồ trên tay, kích hoạt cuộc gọi ảo.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, William đẩy ghế đứng dậy nói "Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!"

Tiến về phía nhà vệ sinh nam, thấy Tô Thế Hoan đứng đó rửa mặt, gương mặt cậu gầy hơn trước đây rất nhiều, lúc hắn tới gần, chạm vào đôi vai kia, khung xương gần như lồi cả ra ngoài.

Hắn đau lòng lại muốn chạm vào người cậu thêm một lần nữa nhưng cậu đã lùi lại một bước quay đi muốn ra khỏi đây.

William nắm thật chặt lấy cổ tay cậu, trong giọng nói không mang chút nhiệt độ nào "Tại sao?"

Cậu không hiểu hắn hỏi tại sao chuyện gì, cũng không muốn hỏi lại, hai người cứ như vậy im lặng, cổ tay cậu bị nắm đến đỏ cả lên nhưng hắn vẫn không muốn buông ra.

"Ngài Levi, xin buông tay tôi ra!"

Hắn nhếch môi tựa tiếu phi tiếu đẩy cậu vào phòng vệ sinh bên cạnh đó khóa cửa lại, áp người cậu vào tường, không nói lời nào, tham lam hít thở mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu.

Tô Thế Hoan giật mình, cậu tức giận, không phải giận hắn làm như vậy, chính là giận bản thân, làm sao có thể như vậy tựa vào lòng hắn, một lần nữa bị hắn quy phục, thời gian trước kia xem như chưa có gì xảy ra sao?!

"Buông tôi ra!" viền mắt cậu đỏ hồng, đôi môi bị người kia chiếm lấy.

Hắn nhắm mắt say mê quấn lấy môi cậu, như trước đây ôn nhu còn tăng thêm vài phần.

Tô Thế Hoan chau mày khó chịu, tát thẳng vào bên má trái của hắn.

William cực kỳ bất ngờ hắn trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt mình.

Ra tay với hắn xong cậu lập tức hối hận, bàn tay run rẩy đến đáng thương "T...Tôi...Tôi tôi..."

"Giỏi lắm! Lại, làm lại lần nữa!" hắn dùng sức thật mạnh kéo tay cậu đưa lên mặt mình.

Tô Thế Hoan sợ đến mặt tái xanh, toàn thân rét run, cậu im lặng không dám nhìn hắn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Lúc lâu sau hắn bỏ ra ngoài, để lại mình cậu ở đó, lúc này phải làm gì? Không thể quay lại ngồi đối diện hắn...!

Cậu gọi cho Diệp Thụy Tịch, nói rằng cậu không khỏe muốn tự mình quay về trước, không chờ anh trả lời đã tắt máy.

Đi bộ trên con đường lấp lánh ánh đèn vàng, trên trời là một màu u tối, làn gió lạnh bao phủ lấy thân ảnh nhỏ của cậu.

Tô Thế Hoan cho tay vào túi áo, chân từ từ từng bước đi về phía trước, cậu không xác định được phương hướng nữa rồi.

Đột nhiên, vài tên biến thái nào đó đứng chặn trước mặt cậu "Này, em trai này, giá một đêm là bao nhiêu?"

Cậu hít thở sâu, tay nắm thành quyền không trả lời trực tiếp chạy đi.

Mấy tên kia đứng đó nhìn theo bỡn cợt cười lớn.

Lúc này cậu cũng cảm thấy thật buồn cười, dừng lại thở dốc, Tô Thế Hoan tựa vào thành thanh sắt chắn ngang phân cách đường cao tốc với đường bộ cười lớn.

Có khi nào đối với William từ trước tới giờ cậu vẫn là một thằng điếm rẻ tiền, tùy tiện gọi thì lại ngoan ngoãn chạy tới chân hắn quấn lấy, lần này vì cậu biến khỏi tầm kiểm soát nên mới làm hắn khó chịu.

Thật ra hắn tức giận là do con rối của hắn không nghe theo hắn chứ không phải do hắn yêu cậu.

Loại tính cách này của hắn cậu còn không biết sao....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.