Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 2: Qua Lại




Nàng cùng Triệu Tiểu Đường từng có tiếp xúc da thịt, một tháng trước là lần thứ nhất cũng là lần duy nhất. Ngu Thư Hân nhớ tới ngày đó ông nội của Triệu Tiểu Đường bệnh cũ tái phát phải ở lại bệnh viện, Triệu gia gọi các nàng trở về. Lão gia tử cho mọi người ra hết bên ngoài, mọi người đi hết liền lôi kéo hai người bọn họ, mỗi tay lôi kéo một người khóc lóc nói: "Đời này ta không có nguyện vọng gì nhiều, chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể nhìn thấy con cái của các ngươi."

Ngu Thư Hân ngày đó cứng đơ khuôn miệng lại không biết trở về nên làm cái gì, kết hôn ba năm đừng nói chạm vào nhau thậm chí cơ hội gặp mặt nhau đều ít hơn cả ít. Nàng nếu không chủ động mở miệng Triệu Tiểu Đường sẽ không chủ động nói chuyện, bầu không khí liền căng thẳng cho đến khi lão gia tử cảm thấy khóc nháo đủ liền ngưng, lôi kéo các nàng hỏi: " Có sinh được hay không?"

Có sinh được hay không?

Nàng có thể quyết định được sao?

Ngu Thư Hân không biết Triệu Tiểu Đường đáp lại như thế nào, cũng có thể lão gia tử nói ra những lời đó đã chạm đến tâm cô. Ngày đó trở về cô cũng không trực tiếp hồi công ty giống như thường ngày, trái lại để tài xế đưa hai người bọn họ trở về biệt thự.

Biệt thư là lễ vật tân hôn của ông nội đưa cho các nàng, tưởng rằng là thiên đường nhỏ của hai người ai ngờ lại là nhà tù của nàng. Nửa năm nay Triệu Tiểu Đường chưa từng xuất hiện tại đây, ánh mắt nặng nề nhìn nàng hỏi: "Em muốn không?"

Nàng không biết Triệu Tiểu Đường hỏi chính là nàng muốn có con hay không? Hay là chỉ đơn giản hỏi nàng muốn?

Nhưng hai cái đáp án này đối với nàng mà nói cũng không có gì khác biệt, nàng muốn Triệu Tiểu Đường , càng muốn đứa con của Triệu Tiểu Đường cho nên nàng thuận theo tâm mà gật đầu. Triệu Tiểu Đường nhìn chăm chú nàng một lúc lâu nói rằng: "Đi tắm rửa đi."

Ngu Thư Hân làm gì nghĩ đến đêm tân hôn của các nàng là ở sau khi kết hôn được ba năm, cũng là trước ly hôn một tháng, kết thúc mỹ mãn.

Nói viên mãn cũng không phải, kỳ thực cũng có điểm không đúng, dù sao đối với hai người đều là lần đầu, không có thuần thục, đều gập ghềnh trắc trở. Tận đến nửa đêm cơ bản đều là đang thăm dò quấn lấy nhau dây dưa có chút đau đớn, hơn nửa đêm mới hưởng được một chút gọi là thoải mái nhưng nuối tiếc chính là cơ bản đều là Triệu Tiểu Đường ra sức chủ động thế trận còn nàng nằm im hưởng thụ. Ngu Thư Hân môi nhấp rượu, nếu như biết được một tháng sau các nàng sẽ ly hôn bất cứ giá nào ngày đó nàng nhất định cũng muốn thượng Triệu Tiểu Đường , ít nhất ----

"Ngu Thư Hân ." An Kỳ dùng mũi giày cao gót đá nàng: "Điện thoại vang lên kìa."

Ngu Thư Hân hoàn hồn ngồi thẳng lưng, quán bar rất ồn ào bốn phía nam nữ đều hòa vào sàn nhảy âm thanh náo nhiệt. Đối diện ghế ngồi là hai cô bé ở cùng một chỗ ôm nhau, vừa vặn hôn môi, An Kỳ ngáp một cái nói rằng: "Mình còn việc phải làm, cậu nếu như không có việc gì thì cứ ngồi ở đây còn không muốn ngồi thì trở về nhà của tớ trước đi."

Nàng biết Ngu Thư Hân không có yêu thích những nơi giống như quán bar. Nàng nói những nơi này mùi rượu quá mức nặng, sợ nhiễm phải lúc Triệu Tiểu Đường trở về ngửi thấy sẽ không thích, nàng khi đó hận không thể đánh mạnh vào trán Ngu Thư Hân nói, cái biệt thư kia Triệu Tiểu Đường một năm ghé qua không tới hai lần còn sợ không thích, người kia ngửi thấy?

An Kỳ đứng lên vỗ vỗ vào vai Ngu Thư Hân : "Điện thoại, điện thoại."

Ngu Thư Hân lúc này mới cúi đầu cầm điện thoại từ trong túi xách ra nhìn cái tên trên màn hình khiến nàng ngơ ngơ ngác ngác vài giây tiện đà ngẩng đầu đối với An Kỳ nói: "Mình về trước."

An Kỳ gật đầu: "Đi đi, muốn lái xe tớ trở về không?"

Ngu Thư Hân kéo kéo khóe miệng: "Mình đã uống rượu."

An Kỳ vỗ trán của chính mình: "Cũng đúng, vậy cậu nên về sớm đi."

Ngu Thư Hân cầm điện thoại di động trên tay bước ra khỏi khỏi quán bar ồn ào, bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, mạnh đến mức nàng bắt đầu thấy rét run. Bên ngoài quán bar có một cái bục nhỏ, nàng liền đứng kế bảng hiệu một bên chắn gió một bên nhận điện thoại: "Ừm, Hứa biên kịch."

Hứa Giai Kỳ cười nói: "Đã nói rồi, em đừng gọi tôi như vậy, trực tiếp gọi tên tôi là được. Mà đúng rồi, kịch bản em cảm thấy sao?"

Ngu Thư Hân xoa xoa cơn đau ở hai bên thái dương, khoảng thời gian gần đây nàng đều vội vàng xử lý chuyện ly hôn nên vẫn chưa có xem qua kịch bản, lúc này có mấy phần xấu hổ ngượng ngùng: " Em dạo này có chút bận bịu nên vẫn chưa có xem xong kịch bản."

"Như vậy a." Hứa Giai Kỳ nghĩ vài giây: "Trước ngày kia có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn không?"

"Đạo diễn muốn tôi đi nhanh tìm người ."

Ngu Thư Hân vội vàng nói: " Em lát nữa trở về nhà liền xem qua."

"Cũng không cần gấp gáp đến như vậy." Hứa Giai Kỳ cười nói: " Tôi vẫn có thể kéo dài thời gian thêm mấy ngày em cứ cẩn thận xem qua có chỗ nào không hiểu liền gọi cho tôi ."

Ngu Thư Hân thở phào một hơi: "Cảm ơn chị."

"Cũng đã nói với em rồi, đừng có khách khí với tôi như vậy." Hứa Giai Kỳ bất mãn nói: "Gọi tôi là Giai Kỳ đi."

Ngu Thư Hân cười gượng hai tiếng: "Được, chị Giai Kỳ."

Hứa Giai Kỳ ôm di động: "Thật là ngoan, cứ như vậy đi nha ngày kia chờ em gọi tới."

Một cơn gió thổi tới Ngu Thư Hân chịu không ít khí lạnh, nàng run run cắn chặt răng nói: "Được, gặp lại sau."

Chờ đến đầu điện thoại bên kia cũng trả lời gặp lại sau thì Ngu Thư Hân mới tắt điện thoại. Nàng gặp được Hứa Giai Kỳ trong một chuyến du lịch cùng chung một đoàn, Ngu Thư Hân có đoàn du lịch cố định, ban đầu nàng bởi vì chính mình là nghệ sĩ sợ ra ngoài không tiện. Do đó mỗi lần đi du lịch nàng đều mang theo khẩu trang che kín mặt, sau đó lại phát hiện nàng làm nghệ sĩ năm mười tám tuổi đến nay đã hết thời từ lâu căn bản không ai để ý tới nàng, liền lấy xuống khẩu trang trên mặt.

Nàng ra ngoài cũng không nhiều một năm chỉ có hai lần. Hứa Giai Kỳ là nàng gặp lúc lần kia du lịch, dọc đường Hứa Giai Kỳ cùng nàng không phải là quá quen đến khi buổi tối dừng chân ở lại tại khách sạn nghỉ ngơi, máy nước nóng trong phòng Hứa Giai Kỳ không may bị hỏng liền hỏi dùng máy nước nóng ở phòng nàng. Hai người cứ như vậy liền trò chuyện tán gẫu, nàng còn nhớ khi đấy Hứa Giai Kỳ tắm xong đứng trước cửa nhìn nàng thật lâu cuối cùng nói rằng: "Cô có phải là Nữ viên triển vọng Ngu Thư Hân không?

Ngu Thư Hân không nghĩ tới còn có người lại nhớ được bản thân từng đoạt giải, tuy đã là chuyện của bốn năm trước nhưng lúc ấy nàng đóng phim vì không biết làm việc gì nên chọn ngẫu nhiên một việc để làm. Vì lẽ đó liền cùng Hứa Giai Kỳ tán gẫu, Hứa Giai Kỳ nói rất nhiều một tối nọ trong lúc hai người tán gẫu Hứa Giai Kỳ liền đưa cho nàng một bộ kịch, giải thích từ nhân vật cho tới nội dung kịch bản, cuối cùng  Hứa Giai Kỳ nói ra thân phận. Hứa Giai Kỳ là một biên kịch còn có biệt hiệu là Hứa Tam.

Ngu Thư Hân ngày đó liền bị ép nhận thử kịch bản.

Tuy rằng nàng đã tránh bóng đi rất lâu nhưng vẫn còn quan tâm đến sự tình ở giới giải trí. Đối với cái tên Hứa Giai Kỳ nàng không có một chút gì ấn tượng, thế nhưng Hứa Tam nàng có biết. Nằm trong vòng kim bài biên kịch, kịch bản qua tay nàng đều rất táo bạo chỉ cần nghệ sĩ cầm kịch bản của nàng trong tay đều chắc chắn đoạt giải.

Bản thân nàng lại rất biết điều, vừa biết khiêm tốn lại có chút thần bí chưa bao giờ ra mặt trước truyền thông, rất nhiều người cũng không biết nàng là nam hay là nữ, tất cả nghệ sĩ hợp tác với nàng đều miệng kín như bưng. Mỗi lần hỏi tin tức về nàng, tất cả nghệ sĩ đều chỉ cười cười dù sao thì các nàng vẫn còn muốn có kịch bản của Hứa Tam, ai cũng đều không nghĩ sẽ đạp đổ bát cơm của chính mình vì nhiều chuyện về sự tình của Hứa Tam. Do đó, Hứa Tam rốt cuộc là nam hay nữ vẫn luôn là câu đố của giới bên ngoài.

Ngu Thư Hân đương nhiên sẽ không ngay lập tức tin tưởng nàng, còn nghĩ rằng nàng đang đùa giỡn với mình dù sao Hứa Tam vẫn rất thần bí, ai lại cả tin một người lạ mới quen biết một tuần, đứng trước mặt mình tự giới thiệu chứ?

Nhưng sự thật lại quá mất mặt, ngày kế Hứa Giai Kỳ cùng một đạo diễn nổi danh đứng tán gẫu, "Trùng hợp" bị nàng nhìn thấy, Hứa Giai Kỳ còn đứng một bên chỉ vào nàng đối với đạo diễn nói: "Chính là nàng, ta cảm thấy nhân vật này rất thích hợp với nàng."

Đến đây, nàng mới tin tưởng thật sự người đứng trước mặt nàng đúng là cái người thần bí Hứa Tam, hồi ức tình cảnh của Ngu Thư Hân ngày đó cảm giác miệng của mình há hốc có thể nuốt được hai quả trứng gà. Bất ngờ rơi xuống không phải chỉ có mỗi kết bạn được với Hứa Tam mà còn có khi trở về trên tay nàng có rất nhiều kịch bản, Hứa Giai Kỳ cười híp mắt nói: "Tôi cảm thấy tất cả nhân vật này rất thích hợp với em, nếu em có hứng thú với kịch bản nào liền gọi cho tôi."

Kịch bản hiện tại vẫn còn nằm trong túi xách của nàng, đây là vật duy nhất nàng mang ra từ căn biệt thự kia. Ngu Thư Hân đứng đầu gió, một trận gió thổi vào khiến đầu óc hỗn độn của nàng trở nên tỉnh táo rất nhiều nhưng mà đầu có hơi đau. Nàng không thường xuyên uống rượu trước đây An Kỳ luôn miệng nói nàng là hiền thê thục nữ. Thật ra tất cả cũng không phải vì Triệu Tiểu Đường mà một chút trong đấy là vì nàng không thích cồn.

Cửa quán bar tới lui rất nhiều người những người kia đi qua đều không nhịn được quay đầu ngắm Ngu Thư Hân thân hình cao gầy, vóc người lung linh có hứng thú, tuy rằng phần lớn mặt đều bị nhãn hiệu quần áo che hết đi, nhưng vẫn lộ ra da thịt trắng nõn nà, rõ ràng là một mỹ nhân. Nhiều người liên tiếp đều nhìn về hướng này, rốt cục cũng có mấy đám đẩy đẩy xô xô đi tới bên Ngu Thư Hân một nam nhân trong đó cầm lên điện thoại di động: "Tiểu thư, có thể kết bạn WeChat không?"

Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn xem nam nhân xin WeChat ước chừng 23 - 24 tuổi, da dẻ trắng trẻo, ăn mặc jacket, khí chất rất sạch sẽ, phía sau hắn còn có một đám bằng hữu đều nhìn nàng bằng ánh mắt hiếu kì, Ngu Thư Hân mở miệng: "Xin lỗi, không tiện."

Lâm Diệp nhìn thấy mặt nàng thì chỉ có ngây ngốc bất động tại chỗ, khuôn mặt bạch ngọc của Ngu Thư Hân vì rượu nhiễm một tầng ửng đỏ, lông mày thanh mảnh sắc nét, lông mi dài mà đậm, dày đặc như cánh ve muốn bay, đôi mắt nước long lanh lúc nhìn người hình như có chút ôn nhu, khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ nếu ở trên mặt của người khác sẽ là khuyết điểm nhưng ở trên mặt nàng không lý do gì khiến người ta không cảm thấy phong tình vạn chủng. Đặc biệt là khi híp mắt cái kia ánh mắt lại phảng phất có linh hồn càng thêm ý thêm tình. Tay Lâm Diệp cầm điện thoại lập tức run lên, diện mạo lập tức đỏ chót: "Đúng, xin...xin lỗi, làm phiền rồi."

Ngu Thư Hân nhìn dáng vẻ đơn thuần của hắn không khỏi cười khẽ, ánh mắt mọi người vừa hay đánh vào lúc nàng nghiêng mặt, đám bằng hữu phía sau nam nhân hít vào một hơi. Ngu Thư Hân đối với ánh nhìn của bọn hắn thoải mái tự nhiên gật đầu đi tới bên lề đường gọi taxi.

"Xinh đẹp!"

"Thật xinh đẹp!"

"Quá xinh đẹp!"

"Nhưng các ngươi không cảm thấy, nàng có chút quen sao?"

Người đứng kế bên Lâm Diệp đưa tay lên sờ lấy cằm chính mình nói: "Tớ luôn cảm thấy nàng giống một người."

Mọi người đều nhìn về hắn, người nói chuyện ho nhẹ một cái, bị người ta nhìn chăm chú có chút xấu hổ nói: "Mình cảm thấy nàng rất giống Ngu Thư Hân ."

Ngu Thư Hân cuối cùng vẫn trở về biệt thự của An Kỳ, sau khi đi vào nàng chọn một phòng dành cho khách liền nằm xuống, nơi này định kỳ đều có người đến quét dọn vì lẽ đó căn phòng này không có ai ở nhưng chăn ga trải giường vẫn rất sạch sẽ. Ngu Thư Hân nằm trên giường một hồi lại quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Mặt trăng sáng treo ở trên cây làm nàng phút chốc nghĩ đến đêm đó, đêm cùng một chỗ với Triệu Tiểu Đường. Ánh trăng khi đấy cũng sáng sủa như này, nàng thậm chí còn có thể thấy rõ ngũ quan của Triệu Tiểu Đường khi tới gần nàng, lông mày nhàn nhạt, ánh mắt có ánh nước, ngay lúc hôn môi liền chuyển biến từ từ thành ánh mắt ôn hòa, chóp mũi đảo qua da thịt nàng làm cho thân thể của nàng run lên từng đợt, còn có cặp môi kia lời nói phát ra từ đấy đều lạnh nhạt cực kì nhưng lại mang cho nàng cảm giác ngọt ngào vô tận.

Ngu Thư Hân nhắm mắt lại cũng không biết có phải vì đêm nay uống nhiều hay không trong đầu nàng lại nhớ đến thân thể Triệu Tiểu Đường. Trong ánh trăng da thịt đều giống như ngọc, trắng nõn không vết sẹo hiện ra, cô nhích lại gần mình hai tay ôm eo nàng, từng chỗ từng chỗ bắt đầu thăm dò, đi đến...

Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên, Ngu Thư Hân đột nhiên ngồi dậy, nàng lắc lắc đầu, nhận điện thoại: "Ừm."

Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, cách vài giây sau mới có người cất tiếng: "Ngu Thư Hân "

Ngu Thư Hân nhíu mày, nghe được tiếng nói quen thuộc này liền sửng sốt, cắn cắn môi hỏi ngược lại: "Là Lisa...Lisa tỷ sao?"

Người kia quả thực giọng mũi rất nặng, làm như thở dài một hơi trả lời nàng: "Ừm, là ta Lisa ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.