Chương 49: Đáng giá 1 nghìn tỷ
Lâm Vĩ Phong tao nhã đặt đũa xuống, vươn tay lấy một chiếc khăn lau khóe môi, anh đã sớm nhìn ra Đặng Thế Tùng mời anh đến bữa ăn này là có mục đích gì.
“Tôi lại không xem trọng hạng mục này lắm. Đầu tiên, tiền để đưa cho bên trên quá nhiều. Công trình này quá lớn, tiền vật tư không nhỏ, muốn có lời chỉ có thể rút ruột công trình. Nhưng đây là làm đường xá, là công trình liên quan tới tính mạng nhân dân, nếu ông thật sự nghĩ tới chuyện ăn bớt ăn xén thì chắc cũng đã nghĩ tới có ngày phải đem ba cô con gái đi lót đường.”
Đặng Thế Tùng nghe anh nói xong thì ngây người, thật sự không ngờ mọi thứ anh đã nắm trong lòng bàn tay. Vốn muốn từ chỗ anh kiếm một món lời ai ngờ lại nhờ anh phân tích mà nhận ra con đường ông tính đi sai rồi.
“Nhưng tôi có nghe Cục trưởng Trần nói công trình này tuyệt đối sẽ có lời.”
“Cục trưởng Trần? Tin tức của Đặng tổng cũng chậm quá rồi đó, ông ta sắp không xong rồi. Người sắp nhậm chức là một người rất thanh liêm, còn lâu mới có cơ hội kiếm lời. Tiền mà ông định bỏ vào trong công trình này chính là ném tiền qua cửa sổ.”
Đặng Thế Tùng lúc này mới sáng tỏ, Cục trường Trần kia là muốn lừa ông hốt một khúc tiền trước khi xuống chức.
Khả Hân nghe hai người họ nói chuyện, mặc dù không hiểu nhiều nhưng cô biết danh hiệu tinh anh trong giới doanh nghiệp của Lâm Vĩ Phong không phải là nói chơi. Khả Hân nhìn qua khay bánh vừa được mang lên, là bánh xoài. Cô đoán mọi người muốn thử xem cô có thật sự đã gạt họ chuyện sở thích của anh hay không, hóa ra cũng không tin tưởng cô.
Cô cắt lấy một khối nhỏ đưa qua đĩa của Lâm Vĩ Phong, Lâm Vĩ Phong không suy nghĩ gì liền cho vào miệng. Khả Hân lại lấy thêm một miếng bỏ qua, anh tiếp tục ăn.
Bánh xoài do cô lấy cho anh đúng là ngon hơn bình thường.
Khả Hân thấy anh ăn ngon miệng nên lại lấy thêm một miếng, Vĩ Phong tất nhiên không từ chối, tiếp tục ăn, bấy nhiêu thôi đủ chứng tỏ chuyện anh thích ăn xoài là cô nói thật.
Đặng Mỹ Kim không nhịn được che miệng cười, cô rất muốn quay lại cảnh Lâm Vĩ Phong ăn xoài vô cùng ngon miệng này để cho Đặng Mỹ Mai xem. Lâm Vĩ Phong vốn dĩ không có chán ghét xoài mà là chán ghét loại phụ nữ không biết xấu hổ cứ lao vào ngực đàn ông.
“Vậy nhị thiếu gia, cậu cảm thấy tin tức kia có bao nhiêu độ đáng tin? Người mới nhậm chức rốt cuộc từ đâu đến? Tôi còn đang tính toán để cho cậu góp cổ phần vào công ty như vậy nguồn vốn sẽ dồi dào, dự án này càng dễ trúng thầu.”
“Chuyện đầu tư vào để thành cổ đông không phải không thể thương lượng. Dù sao tôi cũng phải cảm ơn ông, đã dạy dỗ ra một phu nhân đảm đang dịu dàng như Khả Hân.”
Khả Hân co rút hai vai, cái gì mà ‘phu nhân đảm đang dịu dàng’, lời này là lời để anh nói hay sao? Có khen thì cũng phải để cho anh Vĩ Thành khen. Vả lại chuyện làm ăn kinh doanh của hai nhà đừng có lôi cô vào, cô đã trải qua một cuộc giao dịch rồi, không muốn bị xem như món hàng nữa đâu.
“Ha ha...” - Lâm Thế Tùng cười giả lả mấy tiếng, thật sự không rõ là Vĩ Phong đang khen hay mỉa mai ông nữa.
Lúc trước chính ông nhất quyết không chịu gả con gái cho người anh trai bị lửa thiêu hủy dung của Lâm Vĩ Phong, cuối cùng hết cách mới ép Khả Hân gả qua đó. Bây giờ Lâm Vĩ Phong khen ông nuôi dạy ra một người vợ giỏi giang thì có phải là đang châm chọc không chứ!
Bữa tối vừa kết thúc là Đặng Mỹ Ân lại nắm tay Khả Hân nhiệt tình mong cô ngủ lại. Mục đích chính của cô ta vẫn là muốn khai thác thêm nhiều thông tin về Vĩ Phong. Hiểu rõ anh thích cái gì ghét cái gì để bản thân không chọc trúng chỗ anh chán ghét rồi rước nhục như Mỹ Mai.
Khả Hân tất nhiên đầu ý, cô cầu con không được, ở nhà họ Lâm ít một ngày thì đỡ phải nơm nớp lo sợ Vĩ Phong trêu chọc một ngày. Lâm Vĩ Phong một bên mặt lạnh như băng, anh chắc chắn không đồng ý chuyện này. Mặc dù cô thân thể hiện đang không thích hợp làm chuyện thân mật nhưng ôm ấp một chút vẫn có thể, quan trọng là ôm cô rất thoải mái, mềm mại dễ chịu, anh rất hài lòng.
Nếu Khả Hân biết trong lòng của anh, cô giống như một chiếc gối ôm cao cấp thì không biết cô nên khóc hay cười.
“Đặng Khả Hân.” - Lâm Vĩ Phong lần nữa gọi thẳng họ tên của cô thể hiện sự uy nghiêm của mình - “Cùng tôi trở về.”
Khả Hân bĩu môi, cô là chị dâu của anh chứ không phải con anh, anh kêu một tiếng là đến kêu một tiếng là đi sao. Cô kiên quyết giữ lấy cánh tay Đặng Mỹ Ân thể hiện sự quyết tâm ở lại của mình.
“Khả Hân, đừng suốt ngày tùy hứng, 1 nghìn tỷ đầu tư kia vẫn còn ở chỗ của tôi. Cái giá cho sự tùy hứng này của cô là 1 nghìn tỷ đấy.” - Anh gằn giọng cảnh cáo.
Đặng Mỹ Ân nhanh chóng buông tay cô ra, Đỗ Thanh Mỹ nghe tới 1 nghìn tỷ kia thì cũng vô cùng gấp gáp, vội đẩy cô ra cửa. Khả Hân bị bất ngờ nên không giữ được thăng bằng, ngay lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp của Lâm Vĩ Phong.
“Khả Hân, ở lại cái gì không biết, con gái gả đi rồi thì đêm phải về nhà chồng ngủ chứ. Mau chóng về cùng cậu Vĩ Phong, phải nhớ chăm sóc cho cậu Vĩ Thành chu đáo nữa.” - Đỗ Thanh Mỹ nhanh chóng thúc giục Khả Hân trở về.
Khả Hân siết chặt nắm tay, vẫn như lần đó, chỉ với một câu nói của anh, cả nhà họ Đặng không ai dám giữ cô lại. Khả Hân biết chính mình ngu ngốc nhưng cô vẫn muốn thử, cô hướng ánh mắt về Đặng Thế Tùng nói:
“Chú, đêm nay con muốn ngủ lại đây.”
Cô biết rất rõ, giữa mình và 1 nghìn tỷ bọn họ sẽ lựa chọn ra sao nhưng cô vẫn cố chấp, vẫn ôm chút hy vọng. Cô thừa biết hôm nay cô phải trở về nhà họ Lâm mà thôi, chú của cô chắc chắn sẽ không chọn cô, lúc trước đẩy cô đi bây giờ càng không giữ lại.
“Khả Hân, nghe lời thím con đi, mau trở về chăm sóc cho chồng con. Sau này muốn về nhà chơi thì còn thiếu gì cơ hội, đừng trẻ con thế nữa.” - Ánh mắt Đặng Thế Tùng có chút trách cứ nhìn cô, cô khăng khăng ở lại đây làm cái gì, tình hình hiện tại người toàn quyền quyết định chính là Lâm Vĩ Phong. Vụ làm ăn kia khó khăn lắm mới bàn được, ông còn lâu mới để cô phá hủy.
Nghe xong kết quả Khả Hân cũng không có lưu luyến gì nữa xoay người bước ra khỏi cổng. Cô đứng trước cổng, gió lạnh ùa vào người, rất nhanh một chiếc xe quen thuộc đã dừng trước mặt.
“Lên xe.”
Khả Hân thật lòng không muốn bước lên xe của Vĩ Phong nhưng cuối cùng cô vẫn bước. Không phải cô buông xuôi hay gì cả chỉ là cô nhớ lại, nhiệm vụ chăm sóc Vĩ Thành đúng là của cô, sao cô có thể không trở về.
“1 nghìn tỷ đó… thật không ngờ Đặng Khả Hân tôi cũng có ngày đáng giá tới 1 nghìn tỷ.” - Cô cười tự giễu.
“Cô xót tiền thay tôi à?” - Lâm Vĩ Phong nghiêng đầu hỏi - “Cô tốn bao nhiêu công sức mời tôi tới đây ăn cơm chẳng phải cũng vì số tiền đầu tư đó sao?”
“Không nghĩ tới người tài giỏi như nhị thiếu gia đây lại nhìn vào sắc mặt phụ nữ mà tùy ý làm việc. Tôi thật sự hoài nghi số tiền mà anh kiếm được là dựa vào bản lĩnh hay là dựa vào tiếng tăm của anh trai nữa.”
Trong mắt của Khả Hân người tài giỏi nhất chính là Vĩ Thành, dù bị tai nạn nghiêm trọng vẫn không mất đi phong thái uy nghiêm, chỉ là cô không hề biết đó thật ra là Lâm Vĩ Phong."