Chương 41: Sao cô ấy ăn đạm bạc thế?
Đặng Thế Tùng thấy Khả Hân có ý thoái thác nên bắt đầu thở dài kể khổ:
“Chú cũng muốn tự mình hẹn cậu ta lắm chứ nhưng chú đích thân tới tập đoàn rồi, thư ký cản lại nói phải đặt trước. Chú cũng tới tận biệt thự Lâm gia tìm quản gia Thuận, anh ta cũng nói nhị thiếu gia nhà họ rất bận, căn bản là đến mặt cậu ta chú cũng không thấy.”
Đặng Thế Tùng lại một lần nữa gắt gao nắm tay Khả Hân:
“Không phải bất đắc dĩ chú cũng không nhờ con đâu.”
Khả Hân không biết chú của cô có thật sự đi tới biệt thự hay không bởi vì cô vẫn luôn ở đó không rời, không hề nghe chuyện chú tới tìm.
“Chú, cái khó của chú con rất hiểu. Nhưng con ở nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là người ngoài, thật sự không được xem trọng, lời nói cũng không có trọng lượng.”
Khả Hân không phải chỉ muốn từ chối mà cô cũng giải thích luôn tình trạng thật sự của mình ở nhà họ Lâm. Cô là một người vợ mà mỗi ngày muốn gặp chồng mình cũng không ai cho, càng đứng nói đến chuyện thay chú chuyển lời nhờ Vĩ Phong giúp đỡ. Con số một nghìn tỷ đó vẫn khiến Khả Hân thấy hai tay hơi run, cô không gánh vác được.
“Con là chị dâu của cậu ta mà, cậu ta vô cùng yêu thương anh trai của mình thì hẳn cũng sẽ kính trọng con. Con nói vài câu với cậu ta chắc chắn là chuyện nhỏ.”
“…” - Khả Hân có chút không biết nói gì tiếp theo.
Vĩ Phong đúng là kính trọng anh trai mình nhưng người chị dâu như cô thì không. Nói đúng hơn là trong mắt anh không hề xem cô là chị dâu, Vĩ Phong không trêu chọc cô, cô đã mừng lắm rồi, không dám mong anh kính trọng gì mình.
Nhưng Khả Hân đâu thể nói mấy lời này với chú, mà chú của cô căn bản cũng sẽ không tin cô. Có khi còn cho rằng cô không hiểu chuyện, không biết kính trên nhường dưới.
“Chú, con thật sự không giúp chú chuyện này được.” - Khả Hân mím môi, chuyện nằm ngoài khả năng, cô không thể nhắm mắt nhận bừa.
“Đặng Khả Hân, cô vừa phải thôi, chú thím nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm qua. Nếu không có chú thương tình mang cô về thì cô bây giờ không biết đang nằm ở cái xó nào rồi. Bây giờ cô gả vào nhà quyền quý liền không còn coi chú cô ra gì, chỉ nhờ cô chuyển lời mấy câu cô cũng khó dễ đủ điều.”
Thấy chồng mềm mỏng không hiệu quả, Đỗ Thanh Mỹ bắt đầu dùng lời nói cay độc gây áp lực. Nói đến Khả Hân giống như đứa cháu bất hiếu, không biết uống nước nhớ nguồn, vô cùng đáng chê trách.
Khả Hân chỉ khẽ cúi đầu cười khổ, mấy lời này cũng nói ra luôn rồi, xem ra cô thật sự không thể từ chối. Nếu cô còn từ chối nữa có khi thím của cô sẽ đập bàn, sẽ lôi tới cha mẹ của cô ra nói luôn.
Đôi khi Khả Hân cũng sẽ nghĩ tới một chuyện, cô tự hỏi nếu năm đó chú không đón cô về, vẫn để cô ở lại viện tình thương. Bây giờ tình cảnh của cô có phải rất khác không? Có phải sẽ vui vẻ hơn không?
Khả Hân đồng ý xong thì tìm cớ về nhà họ Lâm, cô thà về đây cùng dì Ba trò chuyện còn hơi ở lại đối mặt với người nhà họ Đặng. Khả Hân cùng dì Ba ngồi chuẩn bị cơm chiều cho Vĩ Thành.
Khả Hân bưng một khay cháo đến trước cửa phòng điều trị, bác sĩ Kiên vẫn như cũ không cho cô vào. Bác sĩ Duy Thanh nhận lấy khay cháo mang vào bên trong, chỉ có Khả Hân thì vẫn bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa.
Dì Ba cũng biết Khả Hân vì tới kỳ mà cơ thể không khỏe cộng với Khả Hân thích ăn cháo, nên nấu cho cô một nồi canh táo đỏ. Khả Hân thấy bát canh thì rất vui nhưng cuối cùng lại để yên trước mặt, không ăn muỗng nào, tâm trạng vô cùng nặng nề. Thật ra chỉ cần nghĩ tới chuyện giúp chú chuyển lời cho Vĩ Phong là cô lại không cười nổi.
Lâm Vĩ Phong về đến nhà họ Lâm chưa kịp lên lầu đã thấy cô ngồi yên lặng ở bàn ăn. Thật sự lặng lẽ như một bức tranh sơn dầu, vừa đẹp đẽ vừa u thương.
Khả Hân nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh. Khả Hân vội vàng cúi đầu xuống, có hơi chột dạ. Trong đầu cô toàn là suy nghĩ mở lời với anh như thế nào bây giờ.
Quan trọng vẫn là nỗi lo sợ lần trước chưa phai, Khả Hân sợ Vĩ Phong giống như lần cô mượn 50.000 đô, hiểu lầm cô dùng thân thể đổi tiền mà sỉ nhục cô.
Lâm Vĩ Phong cũng không có lên tiếng gì, anh chỉ liếc qua bàn ăn một cái rồi đi thẳng lên lầu. Anh có thói quen từ bên ngoài trở về nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó thì đi vào phòng điều trị xem tình hình của Vĩ Thành.
Khả Hân nhìn bát canh táo trước mặt, canh táo đúng là có thể ấm bụng nhưng không thể bình ổn rối loạn trong lòng. Bụng dưới vẫn âm ỉ đau suốt ngày khiến khuôn mặt của cô có chút tái nhợt.
Khả Hân không biết sao lại ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng điều trị, Vĩ Phong đang đứng trước cửa, dáng vẻ anh trầm ổn, ánh mắt thành thục, mấu chốt là anh cũng đang nhìn cô. Cô vội nhìn sang chỗ khác, nghĩ tới bát canh này dù sao cũng là tấm lòng của dì Ba, miễn cưỡng cầm lên gắng uống cho hết.
Sau khi xem Vĩ Thành uống thuốc cùng tiêm thuốc xong, Vĩ Phong ra khỏi phòng điều trị. Anh nhìn xuống bàn ăn, thấy cô vẫn như cũ ngồi đó trầm tư.
“Sao cô ấy lại ăn đạm bạc vậy? Tôi chẳng phải từng nói mua cho cô ấy nhiều chân giò để mài răng sao?” - Anh cau mày hỏi dì Ba.
Khả Hân thật sự rất gầy trong mắt anh, những khi thân mật ôm ấp, anh cảm nhận được cô chẳng có được mấy cân thịt. Anh không nhìn nổi người phụ nữ trên danh nghĩa của mình gió thổi một cái đã muốn bay rồi.
“Không phải đâu nhị thiếu gia, phụ nữ tới kỳ không thể ăn dầu mỡ hay quá đậm vị. Ăn thanh đạm, uống canh táo đỏ sẽ bồi bổ cơ thể.” - Dì Ba nghe được anh lo lắng cho cô thì rất vui.
“Vậy là do Khả Hân không thích ăn canh táo đỏ sao?” - Lâm Vĩ Phong thấy rõ cô để mãi chẳng nhúc nhích cái muỗng lên, nếu có thì cũng ăn rất miễn cưỡng.
“Phu nhân từ buổi trưa đã tâm sự nặng nề như thế. Khi nãy có mang cháo cho cậu Vĩ Thành nhưng vẫn bị cự tuyệt không được vào, chắc vì thế mà cô ấy khó chịu trong lòng.” - Dì Ba cũng không biết là chuyện gì nên đành phỏng đoán.
“Cô ấy quan tâm anh trai tôi vậy sao? Không được nhìn thấy liền đau lòng?” - Giọng nói của Lâm Vĩ Phong bỗng dưng có chút lạnh lẽo, lời này nghe thế nào cũng biết là đang ghen.
Dì Ba trộm thở dài, người không chịu nói sự thật với cô chính là anh, anh còn ở đây ghen cái gì. Trong suy nghĩ của cô, Vĩ Thành là chồng của cô, lo lắng quan tâm Vĩ Thành là trách nhiệm của cô. Vĩ Phong nói thế nào cũng là một người em chồng, cô sao có thể yêu đương với anh được.
Chứng đa nghi của Vĩ Phong không nhẹ, hơn nữa còn là ăn sâu vào xương tủy từ lâu rồi, bảo anh buông bỏ lớp phòng bị trong thời gian nhanh như vậy là không thể. Giống như hiện tại, anh biết rõ chỉ cần nói với cô sự thật thì mọi chuyện sẽ vui vẻ hơn rất nhiều nhưng anh vẫn cố chấp, không muốn thừa nhận.
Lâm Vĩ Phong bước nhanh xuống lầu, mỗi bước chân nện trên nền gạch đều như tỏ ra lửa. tựa hồ dẫm lên từng đống phẫn nộ ngọn lửa. Anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt bức ép, lời nói không kìm được tức giận:
“Cô muốn gặp anh tôi đến vậy sao?”