Khả Hân mở to mắt nhìn David, không có cơ hội thứ hai, anh ta không phải đang đưa cho cô lựa chọn mà đang ép buộc cô phải nghe theo.
“Anh muốn giảm lỏng tôi ở bệnh viện này?”
“Nếu cô muốn sống sót và bình yên sinh đứa nhỏ ra thì cô phải nghe lời tôi. Bệnh viện chính là nơi an toàn nhất cho cô và đứa trẻ trong bụng.”
Khả Hân lắc đầu phản đối, cô không thể bị giữ lại ở đây, cô và con phải trở về bên Lâm Vĩ Phong.
“David, nếu anh đã muốn giúp tôi rồi thì xin anh hãy giúp tôi về nước đi.”
“Tôi không có năng lực đưa cô ra khỏi bệnh viện này.” - David nói thật, bây giờ đưa Khả Hân đi đâu đều cần có lệnh của Andrew, đó là lý do anh ta muốn Khả Hân giả bệnh cứ ở trong này đến ngày sinh con là sẽ bình an.“Vậy… vậy anh giúp tôi báo tin cho Vĩ Phong đi, để anh ấy đến đây cứu tôi, đưa tôi đi.” - Khả Hân vô cùng rối rắm, cô nghĩ gì nói đó.
“Cô có tỉnh táo không vậy? Nếu tôi để Lâm Vĩ Phong có được tin tức chỗ này thì chính là kêu anh ta đến nộp mạng. Tôi chưa muốn giết anh ta mà cô đã muốn đẩy anh ta vào chỗ chết nhanh vậy sao?”
Khả Hân ôm đầu, cách này không được, cách kia không được, cô thật sự cảm thấy vô cùng suy sụp.
“Tôi sẽ đến cô bình tĩnh lại, những lời nên nói tôi cũng nói hết rồi.”
David bước ra khỏi phòng bệnh để lại Khả Hân một mình gục mặt vào hai đầu gối khóc nức nở. Khả Hân cuối cùng cũng biết sợ thật sự rồi, cuối cùng cô cũng nhận ra hy vọng Lâm Vĩ Phong có thể tìm được hai mẹ con cô chỉ là hão huyền mà thôi.
Ba ngày ba đêm trôi qua, Lâm Vĩ Phong vẫn không ăn không ngủ, tin tức truyền về như nước nhỏ giọt, không có gì đột phá. Bọn họ đã tìm được sân bay mà Khả Hân đã đến, cũng điều tra được chuyến bay của cô đến đâu nhưng chỉ như vậy thôi, không có sau đó. Ngay lúc Khả Hân đặt chân lên đất nước Canada thì tin tức về cô giống như một giọt nước vậy bốc hơi không dấu vết. Lâm Vĩ Phong, Dương Trạch hay Hoàng Thiệu Huy đều không mạng lưới thông tin ở Canada, đợi khi xây dựng được các mối quan hệ thì ít nhất cũng cần vài tháng.
“Nhị thiếu gia, cậu ăn một chút đi, nếu cậu cũng lâm bệnh thì lấy ai chống đỡ cái nhà này.” - Quản gia Thuận mang khay cháo ra, không biết anh ta đã lập lại hành động này bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng có một kết quả giống nhau, Lâm Vĩ Phong không ăn.
Lúc đầu còn chuẩn bị thức ăn phong phú nhưng anh còn không buồn nhìn một cái nên sau đó quản gia nói dì Ba chuyển sang làm cháo loãng, chỉ cần húp một hơi là được nhưng anh vẫn cứ lắc đầu.
“Đưa tôi đi.” - Dương Trạch lên tiếng, Hoàng Thiệu Huy đang chạy khắp nơi tìm kiếm cách giải quyết còn Dương Trạch thì luôn có mặt ở nhà để trông chừng Lâm Vĩ Phong.
Điều duy nhất khiến Lâm Vĩ Phong trở nên thảm hại như thế này chính là anh chưa thể chấp nhận sự thật mình đã mất cô. Không phải vĩnh viễn nhưng ít nhất là trong thời gian tới.Dương Trạch ăn xong cháo của mình, đưa khay cho quản gia bảo anh đi lấy thêm một tô. Dương Trạch cầm tô cháo đặt vào tay anh, đích thân thuyết phục Lâm Vĩ Phong:
“Cậu nghĩ mình có thể nhịn đói thêm mấy ngày?”
Lâm Vĩ Phong cầm lấy tô cháo, trút hết vào miệng, không hệ giống một người đang ăn, chỉ là cố làm cho qua chuyện.
“Đây không còn là chuyện một hai hôm nữa, đây sẽ là cuộc chiến trường kỳ. Nếu cậu không giữ sức khỏe thì cậu thua ngay từ lúc bắt đầu rồi.”
“Tôi đã thua rồi.” - Lâm Vĩ Phong tự giễu nói.
Không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình thì anh có khác gì kẻ thua cuộc.
“Nhị thiếu gia, có cô Kim Chi đến tìm phu nhân.” - Quản gia Thuận vào thông báo.
“Bảo cô ấy về đi.” - Khả Hân không có ở đây, Kim Chi đến tìm cô giống như xát muối vào trái tim anh. Kim Chi nhất quyết không chịu ra về, cô muốn gặp Khả Hân, đã mấy ngày rồi cô không thể liên lạc với Khả Hân. Kim Chi có thể nhận thấy chuyện bất thường từ cổng vào của biệt thự, quá nhiều người canh gác, đến tận cửa chính biệt thự cũng có hai người đứng giám sát.
“Chị Khả Hân đâu rồi?” - Kim Chi bước vào phòng khách, ánh mắt ngay lập tức hướng đến chỗ của Lâm Vĩ Phong.
Anh im lặng, mọi người đều im lặng, không ai trả lời được.
“Chị Khả Hân không ở đây vậy chị ấy đang ở bệnh viện sao?” - Kim Chi đưa ra suy đoán của mình - “Em đã nói là chị ấy đừng xuất viện sớm như vậy rồi mà.”
“Xuất viện?” - Lâm Vĩ Phong ngẩng đầu lên, anh đứng dậy đi đến trước mặt Kim Chi gặng hỏi - “Khả Hân nhập viện khi nào?”
Kim Chi bị dáng vẻ này của Lâm Vĩ Phong dọa sợ, đầu tóc rối bù cùng với quầng thâm mắt đen đậm như thể cả tuần rồi anh chưa được ngủ.“Chị ấy nhập viện mới bốn hôm trước thôi, chị ấy không nói với anh sao?” - Kim Chi mở to mắt kinh ngạc, cô không tin Khả Hân có thể giấu anh đến tận bây giờ.
Kim Chi vội che miệng, lắp bắp nói ra mấy chữ:
“Chẳng lẽ anh… anh không biết chị ấy có thai?”
Một quả bom vừa được ném xuống căn biệt thự này, từng viên gạch một giống như vừa nổ tung ra. Mọi người không ai giữ được bình tĩnh khi nghe Kim Chi nói Khả Hân mang thai.
“Có thai? Khả Hân mang thai? Chuyện này là như thế nào?” - Lâm Vĩ Phong bắt lấy hai vai của Kim Chi siết chặt lại, anh không biết nên phản ứng như thế nào nữa, từng tế bào trong người anh giống như sắp vỡ ra.
“Em… em không biết, hôm đó Lý Tuyết Dung đến ký túc xá bắt em uy hiếp chị Khả Hân. Chị ấy cùng cô ta giằng co một lúc thì bị thương, bụng chị ấy chảy rất nhiều máu, sau khi đưa đến bệnh viện thì em mới biết là chị ấy mang thai.” - Kim Chi chậm rãi kể lại, hai mắt cô không khỏi rưng rưng khi nghĩ về ngày hôm đó - “Cũng may là đứa nhỏ bình an vô sự, chị ấy nói anh đang có chuyện cần giải quyết không cần báo cho anh, hôm sau thì chị ấy xuất viện, mấy hôm nay em gọi cho chị ấy không được nên mới đến đây tìm.” “Hôm Khả Hân nhập viện là hôm anh Vĩ Thành bị bắt.” - Dương Trạch ôm trán, bọn họ đều tập trung vào Lâm Vĩ Thành mà không hề biết Khả Hân đã trải qua những gì.
Quản gia Thuận tràn đầy tự trách, chuyện trong nhà đáng lẽ anh phải là người nắm rõ nhất nhưng đến cả việc Khả Hân mang thai anh cũng không biết.
“Phu nhân thật là ngốc mà, một mình chịu đựng tất cả.”
“Đứa nhỏ… con… con tôi sao?” - Lâm Vĩ Phong buông Kim Chi ra, anh loạng choạng bước về sao, nói năng lộn xộn - “Khả Hân đang mang trong người đứa con của hai chúng tôi?"
Ngẫm lại mọi chuyện đều vô cùng hợp lý, có lẽ từ lúc Khả Hân hay nôn khan thì cô đã có thai rồi. Ai cũng nghĩ rằng sức khỏe cô không tốt, chính anh cũng vô tâm không để ý nó. Tính ra đứa nhỏ cũng ở trong bụng cô hơn bốn tháng, bốn tháng dài như vậy, vì sao cô không nói ra?“Khả Hân, em không tin anh sao? Cũng đúng, anh có gì đáng để em tin tưởng chứ… ha… ha…” - Lâm Vĩ Phong ngửa mặt lên cười chua chát.
“Rốt cuộc chị Khả Hân đang ở đâu? Mọi người như thế này em không hiểu gì cả.” - Kim Chi sốt ruột hỏi.
Lâm Vĩ Phong quay người đi, lê từng bước một lên lầu. Quản gia Thuận và Dương Trạch cũng không trả lời được câu hỏi của Kim Chi. Trong lòng bọn họ bây giờ chỉ toàn là cảm giác tự trách. Đáng tiếc bây giờ có biết gì, nghĩ gì, làm gì cũng quá muộn màng.