Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân

Chương 188: Lá bài tẩy




Hai bên bắt đầu không đứng yên nữa mà đã giằng co, Khả Hân vẫn bị kẹt ở trong vòng vây của David. David ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng tìm người đi xuống biển tìm Lý Tuyết Dung. Sống thấy người, chết thấy xác, dù kết quả ra sao anh ta cũng phải đem Lý Tuyết Dung trở về ăn nói với cha nuôi.

“Vĩ Phong!” - Khả Hân cố gắng chen lấn giữa bọn họ, đưa tay ra hướng về phía anh.

Lâm Vĩ Phong cũng muốn lao lên nhưng Lê Thời đã kéo anh lại, bây giờ hai bên đều đã lấy ra vũ khí của mình, không thể lỗ mãng xong lên nữa. Phát súng khi nãy của Lâm Vĩ Phong đã đem chuyện này từ có thể thương lượng thành nhất định sẽ có đổ máu.

“Đừng kêu nữa.” - David nắm lấy một vai của Khả Hân giật người về phía sau - “Vốn muốn buông tha cho cô nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.”

David đầy vẻ đùa cợt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt khát máu cũng dần lộ ra. Khả Hân thật sự cảm thấy bản thân mình quá xui xẻo, vì thoát khỏi móng vuốt của Lý Tuyết Dung bây giờ lại rơi vào trong tay David.

“David, nếu là đàn ông thì chúng ta một đấu một.”

David lắc đầu nhìn Lâm Vĩ Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mày bắn Tuyết Dung, tao với mày không còn gì để thương lượng nữa.” - Bàn tay anh tay nắm lấy vai của Khả Hân càng thêm dùng sức khiến cô đau đớn kêu lên - “Nếu không phải vì yêu mày nó cũng không có kết cục như vậy, xem ra phụ nữ nào yêu mày kết cục cũng đều rất thảm.”

“Rốt cuộc mày muốn như nào?” - Lâm Vĩ Phong cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, gương mặt nhăn nhó của cô giống như dao khoét vào tim anh.

“Tao không có hứng thú với mạng của mày nữa, tao muốn nhìn mày đau khổ thôi.” - David ngoài mặt luôn lạnh nhạt với Lý Tuyết Dung nhưng thật lòng vẫn xem cô ta như gái, có người anh trai nào có thể tha cho kẻ gϊếŧ em mình ở ngay trước mắt.

David vốn không định gϊếŧ Lâm Vĩ Phong chỉ bắt giữ anh mang về giao cho cha nuôi. Nhưng chuyện đã đến nước này nếu David không gϊếŧ được Lâm Vĩ Phong thì cũng phải khiến anh sống không bằng chết. May mắn thay, David đang có trong tay thứ có thể khiến dễ dàng bóp nát trái tim Lâm Vĩ Phong.

“M* nó!” - Lê Thời đứng một bên nãy giờ không nhịn được chửi thề - “Hắn ta không nói lý lẻ nữa đâu, Lý Tuyết Dung chết rồi, chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi.”

Lê Thời biết chuyện này không còn giải quyết bằng lời nói được, chỉ có thể bằng bạo lực thôi. Lực lượng của hai bên không nhọ, nếu thật sự lao vào giao chiến thì thương vong sẽ nhiều vô số, bọn họ cũng không biết phía David có súng hay không.

Nếu hai bên giao chiến bằng súng thì cục diện rất khó kiểm soát, đừng nói là kết thúc xong không biết phải ăn nói với chính quyền thế nào mà điều Lâm Vĩ Phong sợ nhất chính là đạn lạc. David mà đem Khả Hân ra làm lá chắn thì cô có thể bị thương bất cứ lúc nào.

“Anh Phong, không có lựa chọn đâu. Anh ra lệnh đi.”

Dưới sự thúc ép của Lê Thời và ánh mắt khiêu khích của David, Vĩ Phong cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Xông lên!”

Hai bên bắt đầu xông lên đánh nhau giáp lá cà, người cầm dao người cầm gậy sắt. Lâm Vĩ Phong cũng cất súng vào, ánh mắt anh không rời khỏi David và Khả Hân. Khả Hân nhìn khung cảnh trước mắt, người người đâm đâm chém chém, máu tươi đổ ra nhuộm đỏ bến cảng.

David từ phía sau giữ chặt hai bên đầu Khả Hân ép cô nhìn thẳng, cô giãy dụa cúi mặt xuống không nhìn nổi nữa.

“Chuyện này tất cả đều là vì cô, vì Lâm Vĩ Phong đã chọn một người phụ nữ quá tầm thường ở bên cạnh.”

Bên cạnh David chưa từng có người phụ nữ nào, phụ nữ chỉ là điểm yếu mà thôi, nếu không nhất định phải chọn một người phụ nữ đủ xuất sắc cũng phải đủ xảo trá như Lý Tuyết Dung. Nhưng nếu để một bông hoa có độc như cô ta ở bên cạnh mình David thật lòng thà không có ai.

Lâm Vĩ Phong lúc đầu bài xích Khả Hân cũng là vì vậy, tình yêu sẽ khiến con người mềm yếu. Những người thường xuyên đối mặt với gió tanh mưa máu càng không yêu ai sâu nặng, chỉ hại người hại mình mà thôi.

Thế nhưng, con người đều làm từ máu thịt, có ai không yêu không nhớ không thương. Khả Hân cắn chặt môi nói:

“Dù tôi có tầm thường anh cũng không dám gϊếŧ tôi, anh không dám làm hại tôi. Nếu tôi chết, anh không còn gì khống chế Vĩ Phong nữa.”

David nhếch môi cười, đúng là không phải kẻ ngu ngốc.

Lâm Vĩ Phong cầm theo một cây gậy sắt một đường xông vào đám đông hỗn loạn, anh nhất định phải đi đến chỗ của Khả Hân. David ngược lại chưa từng có ý định sẽ động tay động chân gì.

Đột nhiên Lâm Vĩ Phong bị rất nhiều người bao vây, tầm nhìn cũng anh cũng bị chắn mất. Từng gậy anh vung xuống đều khiến mấy tên kia không đứng dậy được nữa, máu của bọn họ thấm sâu vào chiếc áo vest đen huyền của anh đến độ không còn nhìn rõ màu sắc.

“Vĩ Phong! Vĩ Phong! Cứu em!”

Tiếng gọi của cô kéo Lâm Vĩ Phong ra khỏi cơn cuồng loạn, anh dừng tay lại, cố tìm kiếm hướng phát ra tiếng gọi của cô.

“Lê Thời, có nhìn thấy Khả Hân không?” - Anh hét lên.

“Trong xe! Hướng Đông!” - Lê Thời bên này cũng bị không ít người vây lấy, mặc dù thấy David đưa Khả Hân vào trong xe nhưng cũng không thể làm gì, chính mình còn đang chống đỡ với mấy người.

“Chết tiệt!” - Lâm Vĩ Phong biết mình mắc lừa rồi, David chỉ càng loạn càng tốt như vậy anh ta có thể rút lui an toàn.

Lâm Vĩ Phong vội ném mạnh cây gậy xuống đất, chạy ra về hướng xe của mình, khởi động xe đuổi theo. Bên này hai tay Khả Hân đang bị trói bằng dây rút nhựa, David cũng lấy súng ra, một tay lái xe, một tay cầm súng cảnh cáo cô không nên làm chuyện gì liều lĩnh.

Khả Hân nhìn vào kính chiếu hậu thấy Lâm Vĩ Phong đang đuổi theo trong lòng cũng bớt sợ hãi hơn. David cũng nhìn thấy Lâm Vĩ Phong đã đuổi theo nhưng anh ta không bận tâm. Anh ta đã chuẩn bị xong đường lui của mình, David đột nhiên cua gắt vào một con đường nhỏ.

“A!” - Khả Hân không được thắt dây an toàn, cả người đập mạnh vào cánh cửa, đau đớn kêu lên.

David duỗi tay kéo Khả Hân ngay ngắn vào lại ghế, chân gas cũng đạp hết cỡ. Con đường này David đã thu xếp rồi, sớm thôi sẽ có người xuất hiện chặn Lâm Vĩ Phong lại.

Lâm Vĩ Phong ở phía sau cũng không chịu thua, chiếc xe này có thể chạy nhanh bao nhiêu thì anh chạy bấy nhiêu. Hai chiếc xe rượt đuổi nhau kịch liệt trên đường, Khả Hân cảm thấy bản thân giống như đang bay chứ không phải ngồi trong xe nữa.

David cau chặt mày, đoạn đường đã đi xa như vậy sao người anh ta bố trí chưa xuất hiện để ngăn cản Lâm Vĩ Phong. Đột nhiên David nhìn thấy đoạn đường phía trước xuất hiện rất nhiều hàng rào bằng cọc gỗ nhọn. David xoay vô lăng 360 độ, chiếc xe kịp thời đánh một vòng cung trước khi đâm vào hàng rào gỗ.

Xung quanh chiếc xe khói bụi mịt mờ, Lâm Vĩ Phong ở phía sau nhìn thấy cũng nghẹt thở theo. Cũng may David vẫn có thể giữ cho chiếc xe không bị lật, anh ta tức giận lôi Khả Hân ra khỏi xe, cô lại tiếp bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào thái dương.

Sắc mặt Khả Hân vô cùng kéo, hô hấp vẫn chưa bình ổn lại, có thể do chịu quá nhiều áp lực và trận va đập khi nãy, bụng cô quặn đau từng cơn. Khả Hân chỉ có thể ôm chặt bụng mình, nén cơn đau xuống, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa cô và con sẽ an toàn.

David rất muốn biết rốt cuộc là ai đã có thể biết được tuyến đường mà anh ta chuẩn bị để rút lui. Từ sau hàng rào cọc gỗ, Hoàng Thiệu Huy thong thả bước đến.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Hoàng Thiệu Huy? Đúng là tính không ra được.” - David cười chua chát. Những ông trùm của thành phố này ngoài mặt vẫn luôn cạnh tranh tài nguyên với nhau không ngờ tất cả đều có liên kết với nhau. David có thể tính ra Dương Trạch nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến Hoàng Thiệu Huy cũng cùng phe với Lâm Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong nhanh chóng dừng xe chạy đến chỗ của Hoàng Thiệu Huy, anh đã tính toán đúng, Hoàng Thiệu Huy chính là lá bài tẩy của bọn họ.

“David, anh đã hết đường rồi, thả Khả Hân ra, anh có thể rời đi.” - Hoàng Thiệu Huy đưa ra một lời đề nghị có lợi cho đôi bên.

“Quá muộn rồi.” - David nắm chặt lấy gáy Khả Hân - “Tao không định rời đi mà không có thu hoạch.”

Lâm Vĩ Phong lần nữa rút súng ra, một số thuộc hạ của Hoàng Thiệu Huy cũng lấy súng ra, tất cả đều nhằm về hướng của David và Khả Hân.

“Thằng khốn! Thả Khả Hân ra!” - Lâm Vĩ Phong thật sự không bình tĩnh được nữa, anh nhất định phải gϊếŧ David.

“Bắn đi, cùng lắm thì chết cùng cô ta, đường đi của tao cũng không cô đơn.”

“Bình tĩnh, chúng ta bình tĩnh lại.” - Hoàng Thiệu Huy biết cả Vĩ Phong và David lúc này đều căng như bong bóng nếu không cẩn thận phía nào cũng có thể phát nổ - “David, chúng ta từng nói chuyện, tôi hiểu anh, anh chắc chắn không phải kiểu người lấy phụ nữ ra làm lá chắn cho mình.”

“Lâm Vĩ Phong đã bắn chết Lý Tuyết Dung, tao còn phải tỏ ra quân tử hay sao?” - David cười giễu cợt.

Hoàng Thiệu Huy ngây người nhìn qua Lâm Vĩ Phong, nếu đã đến nước này thì thật sự không thể kiểm soát nữa. Hoàng Thiệu Huy và anh quen biết bao nhiêu năm, dù tay anh nhuộm bao nhiêu máu cũng không phải là do tự mình làm. Lần này Lâm Vĩ Phong có thể chính tay cầm súng gϊếŧ người vì Khả Hân, xem ra tất cả mọi người đều đánh giá quá thấp tầm quan trọng của Khả Hân đối với anh.

“Thả Khả Hân ra đi, nếu mày muốn, tao với mày cũng chết, người vô tội trong chuyện này bị làm hại đủ rồi.” - Lâm Vĩ Phong gằn giọng nói, phát súng bắn Lý Tuyết Dung đó nếu có thể không bắn thì anh cũng sẽ không bắn, đáng tiếc, anh chỉ có một lựa chọn.

David đẩy ngã Khả Hân qua một bên, chĩa súng về phía Lâm Vĩ Phong, tay cũng đặt sẵn sàng ở còi súng:

“Vậy mày bỏ súng xuống đứng yên đó để tao bắn đi rồi tao tha cho cô ta.”

“Vĩ Phong, đừng, đừng…” - Khả Hân kịch liệt lắc đầu.

Lâm Vĩ Phong chầm chậm bỏ súng xuống, David cũng bước lên một bước nhắm thẳng vào anh.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Không được bước qua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.