Lâm Vĩ Phong mang theo hộp gấm đi tìm Khả Hân, đối với anh có lẽ đây là giây phút căng thẳng nhất trong đời anh. Lâm Vĩ Phong đẩy cửa bước vào, Khả Hân đang nằm trên giường đọc sách.
Cô ngay lập tức chú ý đến hộp gấm trên tay anh, cô nhớ lần đó vì hộp gấm này mà hai người cũng cãi nhau một trận.
“Lúc trước anh bảo tôi không xứng với nó mà, bây giờ sao lại mang ra?” – Khả Hân đặt quyển sách xuống, có chút không vui nói.
Lâm Vĩ Phong hít sâu một hơi, không biết đáp lại thế nào. Có trách là trách trước kia tính tình anh quá tệ, lời nói cũng rất khó nghe, Khả Hân còn ghi hận anh cũng phải thôi.
“Thật ra đây không phải quà gặp mặt.”
“Không phải?” – Khả Hân đứng dậy khỏi giường đi đến xem – “Vậy nó là gì?”
Lần đó Lâm Vĩ Thành bảo đây là quà gặp mặt cho cô, cô còn tưởng bên trong hẳn là trang sức gì đó.
Lâm Vĩ Phong cầm hộp gấm đưa về phía Khả Hân, cô vươn tay ra đón lấy nhưng anh vẫn nắm rất chặt, do dự chưa giao vào tay cô.
“Nếu anh không muốn đưa tôi thì không cần, tôi cũng không ham hố gì đâu.” – Khả Hân bĩu môi nói.
Lâm Vĩ Phong nắm tay cô, đặt lên trên hộp gấm, trầm giọng nói:
“Dù cho bên trong là thứ gì, hứa với tôi, phải bình tĩnh.”
Khả Hân thấy anh nghiêm túc như vậy đột nhiên có chút sợ, muốn rút tay lại nhưng Vĩ Phong đã trao hộp gấm vào tay cô.
“Nếu bên trong này là thứ tôi không nên biết thì anh không cần đưa tôi đâu.”
“Thứ bên trong thuộc về cô.” – Lâm Vĩ Phong nói, thật ra anh có thể tiếp tục giấu cô nhưng anh không chắc làm vậy có phải lựa chọn đúng đắn nữa không.
Trước đây vì an toàn của Lâm Vĩ Thành mà Vĩ Phong lừa dối cô, sau này vì an toàn của cô mới tiếp tục giấu diếm. Hiện tại mọi chuyện đều đã ổn định nêu anh còn không nói ra, thì anh chính là kẻ ích kỷ.
Lâm Vĩ Phong không ngại sánh vai kẻ ích kỷ nhưng anh sợ Khả Hân hận mình, chỉ là nghĩ đến thôi Vĩ Phong cũng không muốn nghĩ đến.
Khả Hân nhìn chằm chằm vào hộp gấm một lúc mới mở nó ra, bên trong là một tờ giấy, cô có thể nhìn thấy rõ đó là giấy hôn thú.
“Là giấy hôn thú của tôi và Vĩ Thành sao?”
Cô không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào vừa có chút hoang mang vừa có chút vui mừng.
“Không phải.” – Lâm Vĩ Phong khó khăn đáp – “Là của tôi và…”
“Cái gì? Anh kết hôn rồi?” – Khả Hân ngay lập tức cắt lời của anh, cô chưa từng nghĩ rằng Lâm Vĩ Phong đã kết hôn.
“Phải, tôi đã kết hôn, hôn thú này là của tôi và em.”
“Khoan, khoan.” – Khả Hân liên tục lắc đầu, cô lùi về sau, cố gắng lấy lại bình tĩnh – “Anh đang đùa tôi sao? Tôi và anh? Sao là tôi và anh được?”
Lâm Vĩ Phong chỉ đứng đó, ánh mắt kiên định nhìn cô, Khả Hân biết anh không đùa, chắc chắn không phải đùa. Nhưng nếu không đùa thì chuyện cô kết hôn cùng anh giải thích thế nào?
Tay Khả Hân run lên cầm tờ giấy hôn thú trong hộp gấm ra, đó trong đó thật sự ghi hai cái tên, Lâm Vĩ Phong và Đặng Khả Hân. Lúc kết hôn, vì lý do Vĩ Thành không thể đi lại, mọi giấy tờ cô đều được luật sư của nhà họ Lâm hướng dẫn một cách gấp gáp, lúc ký tên cô còn chưa thấy tên chồng của mình.
“Tại sao lại là tên của anh?” – Khả Hân gằn giọng hỏi.
Cô đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu có một ngày cô có thể kết hôn cùng Vĩ Phong thì sẽ thế nào nhưng chắc chắn không phải theo kiểu này.
“Khả Hân…”
“Trả lời tôi, vì sao chỗ này lại là tên anh?” - Khả Hân đưa tờ giấy lên trước mặt anh, giọng nói không kiềm được tức giận – “Có phải ngay từ đầu đã là tên anh hay không?”
“Phải, người em kết hôn là tôi, không phải anh trai tôi.” - Cuối cùng anh cũng nói ra sự thật được che giấu bấy lâu nay.
Tớ giấy hôn thú và hộp gấm trong tay Khả Hân rơi xuống đất, hai tay cô buông lỏng như người không còn chút sức lực nào. Cô không dám tin những điều tai mình vừa nghe. Nếu cho cô chọn lại cô vĩnh viễn cũng không muốn mở chiếc hộp này ra.
Lâm Vĩ Phong bước đến gần cô, muốn dang tay ra ôm cô vào lòng:
“Khả Hân, nghe tôi giải thích…”
“Bốp!” – Cô dứt khoát vung tay lên tát mạnh vào mặt Vĩ Phong – “Anh câm miệng cho tôi! Đồ khốn nạn! Dối trá!”
Khả Hân hiện tại đã hiểu ra tất cả, vì sao từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều để mặc Vĩ Phong có hành vi không đứng đắn với cô. Vì sao mọi người đều khuyên cô nên đối xử tốt với Vĩ Phong. Bởi vì ngay từ đầu, bọn họ đều lừa cô, chưa một ai nói thật với cô.
“Tôi thà rằng hôm nay anh đưa cho tôi tờ giấy ly hôn giữa tôi và Vĩ Thành, tôi thà rằng bản thân là một người chị dâu lăng loàn quyến rũ em chồng. Tôi thà rằng chịu dày vò như vậy cũng không muốn bị người mình xem trọng nhất lừa dối mình.” – Khả Hân gào lên trong đau đớn, tất cả những dày vò suốt thời gian qua cô phải chịu điều vô nghĩa, cô chỉ là một con ngốc trong trò chơi lừa dối này mà thôi.
Lâm Vĩ Phong không tức giận, cũng không phản kháng, anh cứ đứng đó lặng người đi.
“Nếu đánh tôi khiến em thoải mái hơn, em cứ đánh đi.”
“Đánh anh sao? Đánh anh tôi cũng đau vậy.” - Khả Hân cười chua chát, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt – “Suốt thời gian qua, anh đâu phải chỉ có một hai lần, anh có hàng nghìn cơ hội để nói thật với tôi, vì sao anh không nói?”
“Khả Hân, lúc đầu tôi không thể chắc chắn rằng em có phải là gián điệp hay không. Sau này, tôi biết em không có ý xấu nhưng mọi chuyện vẫn còn rối ren, tôi vì an toàn của em nên phải che giấu.”
Lâm Vĩ Phong chưa bao giờ giải thích với ai bằng giọng điệu khẩn thiết như vậy, nhưng anh thật sự không biết phải dùng cách gì để Khả Hân tha thứ cho mình.
“Là vì anh Vĩ Thành đồng ý sang Mỹ, anh mới nói ra phải không? Nếu anh Vĩ Thành vẫn không đi, anh sẽ tiếp tục giấu tôi?” – Khả Hân nghiến răng nghiến lợi, cô không muốn tin những điều này nhưng nó phơi bày ngay trước mắt.
“Sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ nói với em. Tôi không có ý định giấu vợ mình cả đời.”
“Vì sao anh lại cưới tôi? Nếu anh muốn kết hôn, anh đã chẳng mạo danh anh mình, dựng lên một vở kịch lớn như vậy.”
Trước sự chất vấn của Khả Hân, Vĩ Phong không nói nên lời. Anh sợ mình càng nói, sẽ chỉ càng khiến mọi chuyện tồi tệ.
“Anh Vĩ Thành ép anh kết hôn đúng không? Anh ấy lo sợ bản thân không sống được bao lâu, muốn anh có người chăm sóc. Bên trong anh đồng ý với anh ấy nhưng bên ngoài lại lừa dối tất cả mọi người rằng anh trai anh kết hôn.” – Khả Hân vừa nói vừa cười, hai tay cô cứ nắm chặt lấy hai ống quần mình rồi lại buông ra, giống như người đang hoảng loạn.
Lâm Vĩ Phong sợ nhất chính là những lần Khả Hân đột nhiên khai thông được tất cả. Anh không thể phủ nhận, bởi vì anh thật sự đã làm vậy, lợi dụng cô, lừa gạt cô, xem cô như một trò đùa.
“Tôi là một con cờ của các người, anh chỉ xem tôi là con cờ thôi.” – Khả Hân quẹt nước mắt – “Hôm nay anh không muốn diễn vở kịch này nữa. Có phải tôi hết giá trị rồi không?”
“Không phải, không phải. Tôi thừa nhận lúc trước tôi đã làm sai nhưng hiện tại hoàn toàn không có ý đùa giỡn em.” – Lâm Vĩ Phong giữ chặt hai vai cô, muốn cô nhìn vào mắt mình – “Tôi thật lòng muốn em biết em là vợ của tôi, tôi, Lâm Vĩ Phong là chồng của em.”
Khả Hân gạt tay anh ra, sau đó bịt chặt hai tay lại:
“Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào từ anh nữa.”
Khả Hân tự hỏi giờ phút này Lâm Vĩ Phong nói những lời đó, chẳng lẽ anh muốn cô vui mừng lao vào vòng tay của anh? Không thể, cô không thể vui được. Nước mắt vốn đã kiềm được một lần nữa lại trào ra, cô nhìn anh, không có tức giận mà là thất vọng.
“Nếu anh thật lòng yêu thương một người, một khi anh đã lừa họ thì nhất định phải lừa họ cả một đời. Ngày mà anh không thể tiếp tục lừa họ thì chính là lúc anh đã đánh mất họ.”
“Không…” – Lâm Vĩ Phong nhận ra ý định của Khả Hân, anh lao đến muốn giữ lấy cô nhưng đã quá muộn.
Khả Hân chạy thẳng ra khỏi phòng, cô lao xuống cầu thang, băng băng ra cửa. Quản gia và dì Ba ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Lâm Vĩ Phong cũng đuổi theo ngay sau cô.
Khả Hân nhìn thấy tài xế Tiến Trung đang đậu xe ngoài cổng, cô mở cửa xe ngồi vào trong, gấp gáp nói:
“Lái xe đi, nhanh lên.”
“Phu nhân, có chuyện gì vậy?” – Tiến Trung theo quán tính khởi động xe chạy đi nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lâm Vĩ Phong đang đuổi theo thì trong lòng tự biết mình đã làm sai.
Tiến Trung thấy Khả Hân đi vào trong mới cầm điện thoại lên gọi lại cho Lâm Vĩ Phong:
“Thiếu gia, phu nhân vừa đi vào cửa hàng tiện lợi, đợi cô ấy ra tôi sẽ đưa cô ấy về…”
“Chết tiệt! Cậu đi vào trong kiểm tra ngay đi!” – Lâm Vĩ Phong vừa nghe đã biết là Khả Hân cố tình tìm cớ chạy trốn, lúc Khả Hân rời đi đến điện thoại còn không mang theo thì lấy đâu ra tiền vào cửa hàng tiện lợi.