Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân

Chương 156: Đúng là người phụ nữ của tôi




Khả Hân vẫn đến trường như bình thường, cô chỉ còn thi hai môn nữa đã có thể đi thực tập doanh nghiệp. Khả Hân mấy ngày nay vẫn xem xét vào công ty, đa phần là ở khá xa thành phố này. Có lẽ cô thật sự suy nghĩ nghiêm túc về một tương lai chỉ có cô và đứa nhỏ.

“Tôi tưởng cô có bạn trai giàu có rồi quay lại trường học nữa chứ?”

“Đàn anh Khánh Nguyên hình như hôm qua còn sang đây hỏi cô có đi học không đó.”

Khả Hân chỉ mỉm cười không đáp, chẳng qua là vài người xấu tính thích châm chọc người khác mà thôi. Khả Hân cảm thấy tất cả đều là do Lâm Vĩ Phong hôm đó làm cho mọi người hiểu lầm, bây giờ trong mắt bạn học cô chẳng khác nào cô gái ham vật chất bắt cá hai tay.

Khả Hân định ghé qua lớp của Kim Chi nói chuyện một lúc rồi mới về ai ngờ trên hành lang lại gặp phải Phan Khánh Nguyên. Cô gượng gạo gật đầu chào hỏi, có những người không nhắc thì thôi, một khi đã nhắc rồi thì chắc chắn xuất hiện.

“Anh tìm em mấy ngày rồi, sao em không nghe điện thoại của anh?”

Những cuộc điện thoại đó Khả Hân có nhìn thấy nhưng lại xem như không biết. Một phần cũng vì Lâm Vĩ Phong cũng nói cô nên tránh xa Phan Khánh Nguyên, ít nhất là trước khi điều tra được anh ta có phải đã cấu kết với Lâm Dương Minh.

“Điện thoại em vẫn luôn chế độ im lặng có thể là em không nhìn thấy.”

“Không sao.” – Phan Khánh Nguyên biết Khả Hân nói dối nhưng anh ta cũng không muốn hỏi thêm – “Mấy hôm nay em ở đâu, em dọn về nhà họ Lâm sao?”

Khả Hân gật đầu, cô cũng không định giấu diếm.

“Em không định ly hôn nữa? Có phải Lâm Vĩ Phong uy hiếp em không?” – Phan Khánh Nguyên biết cô tự nguyện chẳng qua là vẫn muốn tự lừa mình dối người.

“Anh Khánh Nguyên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đây là chuyện riêng của em.”

“Em rốt cuộc đã bị đám người đó bỏ bùa mê gì hả? Khả Hân anh biết chắc chắn sẽ không bằng lòng ở lại căn nhà đó.”

Đối diện với ánh mắt thất vọng của Phan Khánh Nguyên, cô cũng chỉ biết cười trừ:

“Đàn anh mà em từng biết cũng không phải như thế này.”

“Ý em là sao?” – Phan Khánh Nguyên có chút chột dạ, đảo mắt nhìn đi nơi khác.

Khả Hân vốn không muốn đem chuyện này hỏi thẳng anh ta nhưng cả hai đã nói đến mức này thì cô cũng không e ngại nữa.

“Anh biết Lâm Dương Minh đúng không?”

Phan Khánh Nguyên né tránh ánh mắt của Khả Hân, trong lòng vẫn phân vân có nên thừa nhận hay không.

“Em muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”

“Ông ta là người xấu, tại sao anh lại giúp ông ta?” – Khả Hân không hiểu, một người trước nay luôn rất chính trực như anh ta sao lại có thể đứng cùng một phe với người như Lâm Dương Minh.

“Anh không giúp ông ta, anh giúp em. Một khi Lâm Vĩ Phong gặp chuyện, anh ta sẽ buông tha cho em.”

“Người hiện tại không buông tha cho em chính là anh đó.”

Khả Hân rốt cuộc đã hiểu câu nói, trái ngược với tình yêu không bao giờ là tình bạn, chỉ có thù hận mà thôi. Sự cố chấp trong mắt Phan Khánh Nguyên đã biến anh ta trở thành một người khác mất rồi.

Phan Khánh Nguyên giữ chặt lấy hai vai cô, ra sức thuyết phục:

“Bây giờ em nghĩ vậy nhưng sau này em sẽ phải cảm ơn anh, anh sẽ cứu em thoát khỏi đó. Nhà họ Lâm là hố lửa, nếu còn ở đó em sẽ tự thiêu đời mình.”

“Anh đấu không lại, nếu là vì em thì dừng lại đi, anh đang tự hủy.” – Khả Hân vung mạnh tay đẩy anh ta ra.

Khả Hân vẫn còn nói những lời này chính là niệm tình nghĩa bấy lâu với Khánh Nguyên. Cô biết Lâm Vĩ Phong trên thương trường là kẻ thủ đoạn, đối với đối thủ càng không nương tay. Phan Khánh Nguyên còn lâu mới có thể đối đầu với anh.

“Hai người đang làm gì vậy?” – Kim Chi từ xa vội chạy đến, chen vào giữa trách hai người ra – “Đàn anh, anh đừng ép chị Khả Hân như vậy.”

“Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ép em? Tại sao anh cũng cho rằng tôi không thể thắng anh ta?”

Khả Hân nhìn Phan Khánh Nguyên trước mặt, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt có chút dữ tợn, hoàn toàn không giống người đàn anh dịu dàng nho nhã trong trí nhớ của cô. Kim Chi cũng giật mình kéo Khả Hân lui về sau, đây là lần đầu tiên nghe thấy Phan Khánh Nguyên gào thét như vậy.

“Chúng ta mau đi thôi.”

Khả Hân và Kim Chi kéo nhau đi khỏi nơi đó, bỏ lại một mình Phan Khánh Nguyên vẫn đang chìm trong lửa hận.

Đến tận lúc Khả Hân ngồi xe của tài xe Tiến Trung về đến nhà trong lòng vẫn thấy khó chịu. Lâm Vĩ Phong ngồi uống trà ở phòng khách ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đi lướt qua mình chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.

Lâm Vĩ Phong cau mày đứng dậy đi ra ngoài gọi Tiến Trung lại hỏi:

“Ở trường có chuyện gì sao?”

“Chuyện ở trường của phu nhân tôi không biết được nhưng lúc phu nhân lên xe đã không được vui rồi.”

Lâm Vĩ Phong gật đầu đã biết rồi cũng đi thẳng lên lầu. Anh vẫn như mọi lần mở thẳng cửa đi vào, dù trước khi cưới hay sau khi cưới thì nó đều là phòng anh.

“Có muốn đi dạo không?”

Khả Hân đang rửa mặt trong nhà tắm còn tưởng mình nghe lầm, vội vàng lau mắt rồi bước ra hỏi:

“Anh vừa nói đi dạo hả?”

“Tối nay có một buổi đấu giá dự án, tôi cần một người phụ nữ đi cùng.” – Đi dạo mà Lâm Vĩ Phong nói không hề giống với đi dạo mà Khả Hân nghĩ.

“Nếu là tiệc đấu giá thì không phải anh nên mang thư ký theo sao? Hoặc là người trong công ty anh.”

Khả Hân có chút khó hiểu, trước nay cô chưa từng tham gia những bữa tiệc kiểu này nhưng cô rất rõ, tiệc này là nơi giao lưu của các ông to bà lớn, các dự án mấy trăm tỉ đều ký ở đây. Nơi như vậy cô chưa từng đến, cũng không muốn đến.

“Tôi đã nói là muốn dắt cô đi dạo.”

“Ai lại đi dạo ở nơi như vậy!”

Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Khả Hân, lần nữa ra lệnh:

“Không cần chuẩn bị quần áo, tôi xuống xe trước, cô cũng nhanh theo đi.”

Khả Hân nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lâm Vĩ Phong! Anh kêu tôi đi là tôi phải đi à?”

“Cạch!”, đáng tiếc đáp lại cô chỉ có tiếng đóng của vô cùng dứt khoát của anh mà thôi.

Dì Ba thấy hai người định ra ngoài liền đi lại hỏi:

“Thiếu gia và phu nhân có về ăn tối không?”

“Dì Ba, con muốn ăn món dì nấu lắm nhưng anh ta cứ nhất quyết lôi con đi dự tiệc gì đó.” – Khả Hân ngay lập tức cáo trạng.

“Không sao, không sao. Hai người cứ đi chơi vui vẻ, lâu lâu ra ngoài cũng là chuyện tốt mà.”

Khả Hân xụ mặt cô cảm thấy mình đã tin tưởng lầm người rồi, cả cái nhà đều đứng về phe của Lâm Vĩ Phong hết.

Khả Hân không biết Lâm Vĩ Phong muốn đưa mình đi đâu, chỉ biết anh lái xe vào trung tâm thành phố. Anh dừng xe ở một tòa nhà ở vị trí đắc địa trong đại lộ thời trang. Hai người đi vào trong, lúc đừng trong thang máy Khả Hân còn đang tự hỏi, không lẽ Lâm Vĩ Phong muốn mua quần áo cho cô?

Cửa thang máy mở ra, ngay lập tức có hai nhân viên đứng đợi sẵn cúi chào hai người.

“Tổng giám đốc Lâm, nhà thiết kế của chúng tôi cảm thấy rất có lỗi khi không thể đích thân đón tiếp ngài. Cô ấy hiện đang ở Milan nhưng ngài đừng lo, chúng tôi đã dựa theo yêu cầu của ngài chuẩn bị chu đáo từ lễ phục đến phụ kiện.”

Người kia vừa dứt lời đã có một người khác tiếp tục:

“Chúng tôi cũng đã chuẩn bị trợ lý chuyên nghiệp, nếu có sai sót về số đo, chúng tôi sẽ cắt may tại chỗ theo ý của ngài.”

Lâm Vĩ Phong không đáp lại, chỉ gật đầu có lệ rồi kéo Khả Hân đi vào trong cửa hàng. Khả Hân ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả đều là những bộ trang phục thời thượng nhất.

Ngay sau khi hai người bước vào, nhân viên cửa hàng ngay lập tức đóng cửa kéo màn, rõ ràng là hôm nay bọn họ chỉ phục vụ hai vị khách duy nhất là bọn họ. Nhân viên ban nãy mang ra một chiếc đầm dạ tiệc màu xanh ngọc, thiết kế tối giản nổi bật ở những đường cắt may tinh tế, phần eo có đính một chuỗi đá lấp lánh.

Khả Hân càng nhìn càng thích, cô chưa từng mặc kiểu trang phục như này bao giờ. Nhưng đến lúc nhân viên xoay lại mặt sau của chiếc đấm hai mắt Khả Hân liền mở lớn, liên tục lắc đầu. Phần trước kín đáo bao nhiêu thì phần lưng cắt xẻ táo bạo bấy nhiều, hoàn toàn không có gì che chắn.

“Ngài có hài lòng với thiết kế không ạ?”

“Hài l…”

“Không hài lòng!” – Khả Hân cắt ngang lời của anh.

Cô kéo Lâm Vĩ Phong qua một bên, nhíu mày nói:

“Anh muốn tôi mặc nó thật sao?”

Lâm Vĩ Phong cười rất tươi, quay đầu nói nhân viên:

“Đưa cô ấy đi thay lễ phục.”

“Không! Không…”

Khả Hân chỉ kịp nói vài tiếng phản đối yếu ớt đã bị ba nhân viên đưa vào phòng thay đồ.

“Tổng giám đốc, chúng tôi đã chuẩn bị ba đôi giày mời ngài chọn.” – Nhân viên đưa lên ba mẫu giày, sau đó cầm lên đôi màu xanh ngọc giới thiệu – “Đôi này là hàng mẫu vẫn chưa ra thị trường, màu sắc cũng vô cùng tương xứng với thiết kế của chiếc đầm.”

Lâm Vĩ Phong nhìn qua một lượt, không mặn không nhạt nói:

“Lấy đôi có độ cao thấp nhất.”

“Ngài thật biết cách săn sóc.” – Nhân viên liền hiểu ý mang cả ba đôi xuống đi chọn một đôi phù hợp.

Lâm Vĩ Phong không quan tâm đôi giày có sang trọng, có hợp thời trang hay không, cái anh quan tâm là đôi giày phải vừa vặn với cô. Trước giờ cũng ít thấy cô đi giày cao gót, chứng tỏ cô không quen đi, không nên chọn giày quá cao.

Khả Hân thay xong rồi những vẫn nhất quyết không chịu bước ra, nhân viên hết cách đầy ra ngoài nói với Lâm Vĩ Phong. Anh đi đến trước phòng thay đồ, gõ cửa mấy tiếng:

“Nếu cô không tự ra tôi sẽ xông vào đó.”

Khả Hân hít một hơi thật sâu, ở trong cũng chết ra ngoài cũng chết thôi thì cứ xông ra vậy.

“Oa…” - Đây là tiếng tán thưởng của nhân viên có mặt tại đó, lúc đầu ai cũng thấy Khả Hân rất bình thường, không cao cũng không quá xinh đẹp. Không ai nghĩ khi mặc bộ đầm đó vào lại rung động lòng người như vậy.

“Đúng là người phụ nữ của tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.